Trung Cung Lệnh

Chương 135: - HỒI VII: THÁNG NĂM TÀN NHẪN




CHƯƠNG 135: RÕ RÀNG MINH BẠCH


Khôn Ninh cung.
Hoàng hậu cho người tới phủ Giản Thân vương, dặn dò nhất định phải mười Phúc tấn tới cho bằng được. Phúc tấn của Giản Thân vương là thân tỷ cùng mẹ với Hoàng hậu, chỉ có điều gả sớm, năm Hoàng hậu nhập cung, trưởng nữ của Phúc tấn đã được một tuổi. Phúc tấn và Tĩnh phi sàn tuổi nhau, lại là đồng tộc, quan hệ giữa Phúc tấn và Tĩnh phi tuy không sâu đậm nhưng cũng có thể nói là khá tốt. Lại nói, thế sự cũng thật biết châm chọc, đều là gả vào Hoàng thất, mà Phúc tấn thì vẫn là Phúc tấn, còn Hoàng hậu năm xưa, nay đã lưu lạc tới Vĩnh Thọ cung.
Khi Tô Ma Lạt Cô tới Khôn Ninh cung, người Hoàng hậu phái đi đã đi được ước chừng hai canh giờ.
"Lão nô thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
"Mau đứng lên." Hoàng hậu nhanh chóng đỡ lấy, "Người đâu, mang ghế lên cho Tô Ma cô cô."
"Lão nô không dám." Tô Ma Lạt Cô nói lời chối từ, nhưng là vẫn ngồi xuống. Hoàng hậu đối xử như thế, trừ một Tang Chi kia ra, cũng chỉ còn có một Tô Ma Lạt Cô này.
Hoàng hậu cười nói, "Đại cô cô đừng khách sáo với bổn cung." Nàng về, ngồi xuống chủ vị, lại cho người mang điểm tâm lên, coi như là thiện ý.
Tô Ma Lạt Cô yên lặng, không từ chối cũng không nhận, chỉ cười cười, "Nương nương hậu đãi, lão nô sợ hãi, không nhận nổi đâu."
"Đại cô cô hầu hạ bên Hoàng ngạch nương, đã tận tụy suốt vài chục năm nay, kính Đại cô cô cũng như là hiếu với Hoàng ngạch nương vậy." Lời nào lời nấy nghe vào chân thành tha thiết.
"Người khác có nói vậy lão nô cũng không tin, mà là nương nương nói, lão nô sẽ ghi ở trong lòng." Bản tính Hoàng hậu cũng hiền hòa, lại là người một tay Thái hậu dạy dỗ, Tô Ma Lạt Cô cũng vậy, Thái hậu cũng thế, coi như là cũng hiểu rõ nàng. Tục ngữ có câu 'giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời', cũng là vì tâm Hoàng hậu thiện, năm xưa Thái hậu mới nhìn trúng.
Nghe Tô Ma Lạt Cô nói thế, Hoàng hậu có chút... không biết mình nên cảm thấy thế nào. Nàng tự nhận, coi như là một ngày kia nàng nắm toàn quyền sát phạt trong tay, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện quá đáng quá phận với Thái hậu, mà nàng cũng sẽ không ra tay làm điều ác độc với một người già. Tô Ma Lạt Cô điềm tĩnh như thế bỗng khiến cho nàng cảm thấy, phải chăng Thái hậu đã sớm định được rằng sẽ có ngày nàng quay lưng, mà cho dù nàng quay lưng, nàng cũng chẳng có mấy phần uy hiếp?
Lại nghe Tô Ma Lạt Cô nói tiếp, "Nương nương người nhân từ thiện lương, tuổi tác còn trẻ như vậy, có đôi khi nhìn sự việc có chút sai lệch mơ hồ, nhưng thực ra là chuyện gì cũng hợp tình hợp lý." Rõ ràng là thoại lý hữu thoại[1], "Phải nhìn cho rõ người ở bên mình."
[1] Câu nói có hàm ý khác.
Thần sắc của Hoàng hậu có chút ngưng lại, nhìn Tô Ma Lạt Cô một lúc, rốt cuộc cười lên, "Đương nhiên là vậy, đa tạ Đại cô cô dạy bảo, chỉ là không biết đây là ý tứ của Hoàng ngạch nương hay là tâm ý của Tô Ma cô cô?"
"Là tâm ý của lão nô."
Tô Ma Lạt Cô nhìn Hoàng hậu, cũng âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ tới bản thân mình xưa nay chân thành có hảo cảm với cô nương này. Tính tình lương thiện nhưng tác phong không nhu nhược. Bản tính quật cường cứng cỏi này, nhìn nàng, tựa hồ như có thể thấy được bóng dáng của Thái hậu, cũng đều là những người quyết không chịu thua. Thậm chí, cũng giỏi chịu đựng như nhau vậy. Năm xưa vì để bảo trụ Đế vị cho đương kim Hoàng thượng, Thái hậu có nhiều ấm ức nuốt không trôi, mà cũng chỉ có thể cười trừ, chịu đựng cho tới cuối cùng. Nay Hoàng hậu hết lần này đến lần khác, phải chịu đựng Hoàng thượng đấy thôi? Thái hậu thì cho rằng đều là do tính tình Hoàng hậu nhu nhược, nhưng Tô Ma Lạt Cô là người ngoài, đứng ngoài mà nhìn vào, lại thấy Hoàng hậu cũng giống như Thái hậu, vì quật cường nên mới như thế. Chỉ có điều, Thái hậu có dã tâm, tâm cơ lớn hơn Hoàng hậu rất nhiều, chuyện gì cũng có thể ra tay quyết đoán. Tô Ma Lạt Cô lại nghĩ, nếu Hoàng hậu cũng có loại tâm cơ này, ai mà nói được nàng có trở thành Thái hậu tương lai hay không?
"Tô Ma cô cô nói phải, người của Khôn Ninh cung xưa nay vô năng. Bổn cung nghĩ cũng đã tới lúc cần phải chỉnh đốn rồi."
Tô Ma Lạt Cô bất ngờ, không nghĩ tới Hoàng hậu sẽ suy lời của mình theo hướng ấy. Những lời kia vốn là hướng về phía Tang Chi, mà dường như Hoàng hậu không hề để tâm tới bên mình còn có một ngươi tên Tang Chi đấy. Tô Ma Lạt Cô nhíu mày, "Nương nương, người là trung cung, chỉnh đốn hạ nhân đương nhiên là chuyện cần làm. Nương nương xưa nay hành xử luôn đúng mực, lão nô không dám nói bừa."
Hoàng hậu đoán, Thái hậu đã biết chuyện giữa nàng và Tang Chi, muốn gửi lời nhắc nhở nàng đừng làm ra chuyện gì quá phận không đúng mực, lại còn cho Tô Ma Lạt Cô tới đây nói bóng nói gió. Nàng không thể không lo. Mà nàng cũng không lo Thái hậu sẽ làm ra chuyện gì với mình, nhưng nàng lo lắng cho Tang Chi. Trong cung này, quyền thế là tất cả. Tang Chi, hai bàn tay trắng, coi như có chút năng lực, năng lực này tới trước Thái hậu, Thái hậu kết liễu nàng dễ như trở bàn tay.
"Phải." Hoàng hậu thỏa hiệp, "Bổn cung cũng còn nhiều nơi thiếu sót, nếu là có chỗ xử lí chưa thỏa đáng, mong rằng Tô Ma cô cô sẽ chỉ giáo đôi chút."
Thái độ thỏa hiệp này lại làm cho Tô Ma Lạt Cô ngạc nhiên, rồi lại tự hỏi, đây là vì Tang Chi sao? Cũng chỉ là một nô tài mà thôi, vậy mà lại khiến cho Hoàng hậu thỏa hiệp? Rồi lại nghĩ, Thái hậu liệu có vì mình mà thỏa hiệp hay không? Vừa nghĩ như thế, đã tự có câu trả lời. Thái hậu không phải một người sống vì tình nghĩa.
Tô Ma Lạt Cô cười thầm, tự giễu mình đã nghĩ tới điều nực cười như thế, sắc mặt trở về như thường, "Cũng không có việc gì, lão nô đang nghĩ, có thể là Hoàng hậu nương nương người không tường tận chuyện của Lý Ứng Vinh và Lan Tú. Lan Tú xưa nay hầu hạ ở Thừa Càn cung, từ từ để nàng lên Chưởng sự, cũng là thích hợp. Còn Lý Ứng Vinh là Chưởng sự Tân Giả khố, Lan Tú chưa nay chưa từng đảm đương trọng trách như vậy, chỉ sợ sẽ không chu toàn."
"Chuyện này..." Hoàng hậu tỏ ra khó khăn, "Vốn là bổn cung cũng nghĩ như thế đấy, nhưng cách đây không lâu có nghe được chút chuyện, nói rằng Thái hậu không muốn dùng tới Lan Tú nữa. Thừa Càn cung là nơi Hoàng thượng để tâm tới nhất, bổn cung sao có thể qua loa. Mà trong nội cung hiện tại cũng không có người thích hợp, không còn lựa chọn nào khác mới đành..." Hoàng hậu lại nói, "Nhưng ý chỉ cũng đã phát ra rồi, miệng vàng lời ngọc, bổn cung cũng không tiện thay đổi ngay lúc này. Bằng không thì..." nàng nói, "Trước cứ xem hai người bọn họ xoay sở ra sao, nếu Lan Tú sơ xuất sai sót, bổn cung sẽ lựa lúc thay đổi, Tô Ma cô cô thấy thế nào?"
Kết quả này, hẳn là Thái hậu đã hài lòng. Hoàng hậu nhất thời tùy hứng mà thôi, dường như là vẫn không dám nghịch ý tứ của Thái hậu. Chỉ cần Thái hậu muốn nàng sửa, nàng sẽ nghe theo mà sửa, như thế mới khiến Thái hậu yên tâm. Nhưng Tô Ma Lạt Cô nghe lời này, vẫn là cảm thấy có điểm nào đó không bình thường. Do dự, rốt cuộc vẫn là muốn thăm dò, vì vậy nói, "Hoàng hậu nương nương nói phải. Bất quá cũng không phải là không có người, Thừa Càn cung Tang Chi có lẽ nên thử một chút mới biết được." Tô Ma Lạt Cô nói tiếp, "Huống hồ Hoàng quý phi đã từng nói Tang Chi này là họ hàng xa, không phải sao? Xem như là người một nhà rồi, mà Tang Chi này cũng xem như là có năng lực. Nương nương người đề bạt nàng, chắc chắn Hoàng quý phi sẽ rất cảm kích, Hoàng thượng cũng vừa lòng."
Nhưng ai mà không biết Thừa Càn cung kia là cái đinh trong mắt Thái hậu, đưa Tang Chi lên làm Chưởng sự ở nơi ấy, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
Hoàng hậu thảng thốt trong lòng, không lường tới Tô Ma Lạt cô sẽ trực tiếp mang Tang Chi ra. Nàng nâng chén trà, nhấp một ngụm, "Tang Chi? Thật ra bổn cung biết rõ nàng đấy, nghe nói khi xưa lúc còn ở Tân Giả khố đã phải chịu không ít trách phạt, xưa nay cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, người như vậy, đưa tới làm Chưởng sự Thừa Càn cung, sao có thể quản lý chu toàn được. Còn cần phải rèn luyện thêm, ít nhất là mấy năm."
Ngữ điệu tràn đầy lạ lẫm và xa cách, như thể là Tang Chi người này hoàn toàn không liên quan tới mình.
Tô Ma Lạt Cô trầm xuống, liền đáp, "Cũng không ngại, cần dạy bảo thêm một chút mà thôi. Không bằng để lão nô tiếp quản nàng, những điểm khác không nói tới, chỉ là, lão nô đảm bảo trong vòng nửa năm nàng sẽ thuần thục thành thạo."
Nếu lúc trước Tô Ma Lạt Cô thực sự mang Tang Chi đi, chưa hẳn đã là chuyện tồi tệ. Nhưng hiện tại là ở thời điểm này, sao có thể có ý tứ gì tốt cho được. Lần trước để Tang Chi vào tay Thái hậu, Hoàng hậu tới nay vẫn còn chưa hết kinh khiếp, không hề suy nghĩ nhiều, lập tức thẳng thừng từ chối, "Sao có thể phiền tới Tô Ma cô cô. Đại cô cô hầu hạ Hoàng ngạch nương đã đủ hao tổn tâm trí, những chuyện thế này, cứ để cho bổn cung xử lý là được."
Tô Ma Lạt Cô lại cười. Rõ ràng rồi, Tang Chi là điểm yếu nhất trong lòng Hoàng hậu. Điểm không thể đụng tới.
Hoàng hậu nhìn nụ cười kia, thầm than không ổn rồi. Mà rồi, là chuyện liên quan tới Tang Chi, mặc kệ Tô Ma Lạt Cô muốn dò xét muốn phán đoán, Hoàng hậu cũng quyết không nhân nhượng. Nàng không thể, không có khả năng để Tang Chi rơi vào tay Thái hậu.
Chỉ là, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hoàng hậu bất an, càng lúc càng lo lắng cho Tang Chi. Nàng không để tâm tới chuyện của Vĩnh Thọ cung nữa, Tô Ma Lạt Cô vừa rời khỏi Khôn Ninh cung, Hoàng hậu liền phân phó cho Thái Uyển Vân bãi giá Thừa Càn cung, nói rằng tới thăm bệnh Hoàng quý phi.
--- Hết chương 135 ---



Editor lảm nhảm: Tới hồi cuối cùng, đếm ngược 15 tập nữa là hết phim~