Trung Cung Lệnh

Chương 133: MỘT ĐỜI MỘT KIẾP




Khác phi lo sợ bất an. Nội cung này hôm nay gió thổi cỏ lay, trước nay nàng tuy biết nhưng vẫn luôn làm ngơ. Kỳ thật, khi ấy vừa nghe Vĩnh Thọ cung nhận điều tra án mạng kia, nàng đã liền có loại dự cảm bất hảo nổi lên trong lòng. Hôm nay Khôn Ninh cung cho truyền, Khác phi thở dài, trong lòng đã biết mình không trốn tránh được rồi.

Mà cũng chẳng phải riêng nàng, trong cung này ai có thể thực sự thanh thản an ổn sống qua ngày? Sự việ của Vĩnh Thọ cung ngày ấy dọa người như vậy, cuối cùng chẳng một tiếng động, dùng mạng của nô tài mà lấp đi lỗ hổng, cũng êm xuôi cả. Vĩnh Thọ cung đã không còn một Cẩm Tú, còn lại, đều bình an vô sự. Nàng thấp thỏm lo âu, mình đắc tội Tĩnh phi, nhưng còn có Hoàng hậu nương nương ở đó. Nàng cũng chỉ mong Tĩnh phi này, tốt nhất là đừng nên biết điều gì cả - mà xem chừng quả thật là vẫn chưa biết điều gì, bằng không, nhất định không có khả năng tới giờ vẫn không có chút động tĩnh như thế.
Kỳ thực, Khác phi hướng về phía Thái hậu. Đáng tiếc, từ sau án Vĩnh Thọ cung, Thái hậu cũng vẫn không để ý tới nàng, quở trách mấy câu, cứ thế cho qua. Xưa nay cũng bởi nàng xuất thân Hán Quân kỳ, mặc dù đúng là không có sơ hở, thế nhưng sức yếu lực mỏng, cũng không làm được nhiều điều.
Lúc này Hoàng hậu lại để mắt tới nàng. Khác phi cũng là có ánh mắt đấy, nhìn ra được rằng thế lực của Hoàng hậu tuy không lớn như Thái hậu, nhưng cũng là không có ý xấu với mình. Cho nên, nếu đã không tránh được, nàng cũng muốn trợ giúp Khôn Ninh cung vài ba phần. Bây giờ nàng phải tới Khôn Ninh cung, Khác phi lại có chút do dự. Nàng rút ra từ trong tập giấy Tuyên THành một phiến lá khô, trên ấy viết hai hàng chữ Hán, cẩn thận cất vào trong ống tay áo, lúc ấy mới bắt đầu tới Khôn Ninh cung.
Trong Khôn Ninh cung lúc này, Tang Chi đang khom lưng nhặt mấy thứ đồ kim chỉ may vá bị Hoàng hậu hất xuống, vừa thấy đau lòng mà cũng vừa thấy buồn cười. Bộ dáng phát hỏa như đứa trẻ thế này của Tố Lặc, e rằng cũng chỉ có mình Tang Chi nàng nhìn thấy. Tố Lặc đã bị phong sương chốn này mài giũa, nay trước mặt Tang Chi, lại vẫn còn đọng lại những nét đơn thuần sơ khởi. Tang Chi nhặt đồ đạc lên, nhìn vật trong tay mình, lơ đãng nói, "Không nghĩ tới nàng khéo tay như vậy, hoa văn trông rất sống động."
Nhìn Tang Chi cúi lưng dọn dẹp, Hoàng hậu có chút xấu hổ. Bây giờ nghe được lời kia, nàng cắn môi, đứng dậy giúp người kia một tay, lại nói nhỏ, "Có phải ta rất... không hiểu chuyện hay không?"
"Cái gì?" Tang Chi không nghe rõ, ngẩng đầu lại thấy bộ dáng thẹn thùng kia, suy nghĩ một chút liền đoán ra nàng vừa nói gì, vẫn hỏi lại, "Tố Lặc?"
Hoàng hậu không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Tang Chi.
Tang Chi cười, "Có gì đâu chứ, ai cũng sẽ có lúc tức giận tới mức phát hỏa. Chỉ là, mỗi người sẽ có một cách bộc lộ khác nhau."
Hoàng hậu thở dài một tiếng, thanh âm mang tia ấm ức, "Thực ra tính tình ta vốn không phải như thế. Ta... ta chưa từng giận tới như vậy."
Tang Chi nghe thế càng mềm lòng, cầm lấy tay người kia, "Tố Lặc, ta thích nàng như vậy."
Đôi mắt nàng tĩnh lặng, thần sắc nàng dịu dàng, khiến cho Tố Lặc run lên trong lòng, mím môi hỏi lại, "Như thế ngươi cũng thích?"
"Rất thích. Nàng có thể như vậy, ta càng vui vẻ." Tang Chi cảm khái, "Bởi vì người như nàng, ta biết, hiếm khi lộ ra vui buồn hờn giận đấy. Nàng rất giỏi giả vờ, cũng như Hoàng thượng, cũng như Thái hậu vậy, nụ cười trên mặt chưa chắc đã thực sự là nụ cười, nàng tức giận cũng chưa chắc đã thực sự là nàng đang tức giận. Thói quen che giấu trói chặt tâm tình của mình này, không phải là phải ở bên người nàng thực sự tin tưởng, nàng mới có thể bộc lộ ra chính mình sao? Tố Lặc, ta biết." Nàng ngừng lại, rồi lại nói thêm, "Nàng như thế... ta đau lòng, nhưng ta cũng vui nữa. Ta biết ta may mắn."
Hoàng hậu ngơ ngác, không nghĩ tới Tang Chi sẽ nghiêm túc mà nói những lời ấy. Ngơ ngác, nhưng đáy lòng vừa nóng bỏng vừa chua xót, vội quay mặt đi, cảm thấy sống mũi mình nóng lên.
"Tang Chi... ta... ta... Kỳ thực ta cũng không biết yêu một người là cảm giác thế nào. Ta cũng không biết ta...Ta không biết tại sao nhất định phải là ngươi. Ta..."
Nàng cực kỳ sợ hãi, lo lắng vô cùng. Hơn ai hết, nàng biết Tang Chi rất chán ghét hoàng cung, chuyện trước đây Quốc sư muốn dẫn Tang Chi đi, mà đêm ấy nàng giữ không nổi người, chuyện ấy đối với nàng vẫn như thể là một bóng ma tâm lý. Nàng lo được lo mất, nàng sợ sẽ có ngày phải xa rời người này, mà nỗi sợ hãi lo lắng này, dường như càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng xưa nay nàng giỏi bảo vệ chính mình, cho nên nỗi sợ hãi càng lớn, nàng sẽ chôn nó trong đáy lòng càng sâu. Nàng thậm chí hận mình không thể trói Tang Chi người này lại, giữ bên người mình. Nàng hận nàng không thể làm như vậy. Mà càng hận, nàng càng luống cuống không biết phải làm sao, càng không biết phải làm sao, nàng lại càng sợ hãi lo lắng. Ngày ấy cũng chỉ là vì phần nghi kị lòng Tang Chi hướng về Thừa Càn cung, nàng đã liền mất hết lí trí, không nhìn ra tốt xấu phải trái mà dồn Tang Chi vào tử lộ. Tang Chi người này, bước vào trong tim nàng, đột nhập vào nơi yếu đuối mong manh nhất của nàng, kìm hãm lấy cử động của nàng, thấm vào tận trong huyết nhục. Sao nàng có thể không sợ hãi cho được?
Nhưng mà, những điều này, Tang Chi không biết.
Tang Chi kiên nhẫn đợi Hoàng hậu nói cho xong, nhưng lại thấy đến cả buổi nàng cũng không thốt ra được một lời. Tang Chi cũng không biết nàng muốn nói điều gì, đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe có tiếng cung nữ vọng vào từ bên ngoài, "Khởi bẩm nương nương, Khác phi nương nương cầu kiến."
Một câu này lập tức đánh tan tâm tình của Hoàng hậu. Nàng cúi thấp đầu, chớp mắt ổn định tâm trạng, dường như nháy mắt một cái, liền trở về như lúc ban đầu. Tang Chi nhìn, âm thầm thở dài, ở lúc Hoàng hậu xoay người bỗng bắt lấy tay nàng, giữ chặt lấy, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Tố Lặc."
Hoàng hậu quay đầu lại nhìn, bất quá cũng chỉ là một ánh mắt lướt qua mà thôi, nhưng thần sắc liền trở nên dịu dàng. Nàng nói, "Yên tâm."
Tang Chi không nói thêm lời nào nữa. Với người ngoài, nàng vẫn là người của Thừa Càn cung, cho nên không tiện ở bên Hoàng hậu.
Hoàng hậu đi ra, dáng điệu đoan trang, vừa nhìn thấy Khác phi liền tươi cười, "Làm phiền tới Khác phi tỷ tỷ rồi. Bổn cung mời tỷ tỷ tới đây, kỳ thực là có chuyện muốn thương lượng."
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Khác phi hành lễ, liền nói, "Nương nương khách khí, thần thiếp tới đây bái kiến Chủ tử nương nương là chuyện nên làm."
Hoàng hậu cho người ban ghế, hai người cùng ngồi xuống, yên vị rồi, mới nói, "Hẳn tỷ tỷ cũng đã nghe chuyện cách đây ít lâu thứ phi ở Nam Uyển đường sinh hạ Hoàng tử rồi chứ?"
"Thần thiếp biết rõ." Trong nội cung có ai không biết chuyện này?
Hoàng hậu liền nói, "Hôm kia Hoàng thượng vừa có lời, ý muốn nhân dịp lễ đặt tên của tiểu Hoàng tử, chiếu theo lệ, tấn phong thứ phi lên chính phi, mà như thế, sẽ là được dọn vào trong cung."
Nghe tới đó, Khác phi liền thảng thốt trong lòng. Hiện nay Lục cung đều đã có chủ, nếu muốn lên chính phi, tất phải tới ngụ ở một cung đã có sẵn người. Hoàng hậu nói với nàng điều này, vậy người ấy chính là nàng rồi? Khó mà nói được tư vị trong lòng. Nơi nàng đã ở nhiều năm như vậy, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người khác, cho dù nàng an phận không tranh giành, việc này cũng khó mà tiếp thụ được. Nhưng suy nghĩ một chút, thế cục trong cung như hiện giờ, trừ một phi tử xuất thân Hán Quân kỳ như nàng, còn có thể chạm vào ai khác đây? Mà tất cả các cung còn lại, nếu không phải là nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị thì cũng là một đại tộc khác, không có Hoàng tự thì còn có gia thế. Mà Khác phi nàng đây?
Lòng dạ phủ bụi, nụ cười trên mặt cũng không còn tự nhiên như khi nãy nữa.
Mọi biến hóa trên khuôn mặt nàng đều rơi trong mắt Hoàng hậu.
Lại nghe Hoàng hậu nói, "Thái hậu cũng có ý này, bổn cung lại cảm thấy tỷ tỷ tuy rằng tạm chưa có Hoàng tự, nhưng dung mạo, phẩm tính đều vô cùng tốt, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, so với tất cả các cung còn lại, thực sự là nổi bật."
Khác phi căng thẳng, ánh mắt lại có tia kinh ngạc, động môi, "Hoàng hậu nương nương khen ngợi, thần thiếp hổ thẹn không xứng."
"Tỷ tỷ đương nhiên là xứng, còn nhớ lần trước lục cung xảy ra chuyện như vậy, cũng là tỷ tỷ xử lý êm xuôi." Hoàng hậu lại nói, "Nội cung lớn như vậy, cũng loạn như vậy, tỷ tỷ xử trí chuyện lớn mà không hề có một tiếng ra vào, chẳng phải là có bản lĩnh đấy sao?"
Khác phi chợt cảm thấy mình không đoán được rốt cuộc thì Hoàng hậu muốn gì, sao đột nhiên lại gợi lại chuyện cũ? Nói gần nói xa, chẳng phải là muốn nói tới án Vĩnh Thọ cung đấy sao? Nàng không có thể lực, chỉ có thể tự bảo vệ mình mà sống cho an ổn, nhưng chuyện này bắt đầu lại là từ Cảnh Nhân cung, một khi Tĩnh phi đã muốn trút giận... Nghĩ tới đây, liền vội vàng quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương thứ tội! Thần thiếp tự biết bản thân bất tài vô dụng, xử sự không chu toàn, xin nương nương thứ tội!"
"Tỷ tỷ làm gì vậy?" Hoàng hậu lập tức đứng dậy đỡ lấy Khác phi, mà Khác phi không dám đứng lên, lại nghe Hoàng hậu nói, "Tỷ tỷ xử lý rất chu toàn, chẳng qua là có chút chuyện, mà chút chuyện này, không thể để cho vị kia biết được. Tỷ tỷ cũng đã biết tính tình nàng, bổn cung cho rằng nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cho nên cũng giấu giếm án mạng của Cẩm Tú, không cho vị kia biết. Chuyện này, thứ nhất là tốt cho vị kia, thứ nữa là, cũng không muốn để tỷ tỷ bị cuốn vào."
Vị kia – Tĩnh phi quả thực không biết Cẩm Tú đã chết!
Nàng không ngờ Hoàng hậu tìm nàng lại là để nói với nàng chuyện này, nhất thời không biết nên làm thế nào. Mà cũng không còn quan trọng nữa, lời của Hoàng hậu khó phân thật giả, chỉ là, quả đúng là giấu giếm như vậy, nàng cũng có lợi. Khác phi trầm ngâm một lát, lại nhìn Hoàng hậu, cắn răng quỳ xuống, "Đại ân của nương nương, thần thiếp đương nhiên phải báo đáp. Nương nương cần thần thiếp trợ lực, thần thiếp nhất định sẽ hết sức."
Hoàng hậu lúc này lại chẳng đỡ Khác phi lên, ánh mắt nhìn người đang quỳ sâu thêm vài phần, "Lời này của tỷ tỷ là thật lòng?"
"Thần thiếp..." Khác phi do dự, nghĩ nên tỏ lòng trung với Hoàng hậu bằng cách nào, liền bình tâm lại, ý hữu sở chi[1] mà nói, "Lòng của thần thiếp, đều đã nằm trên phiến lá này." Vừa nói vừa lấy phiến lá khô ra từ trong ống tay áo, dâng tới cho Hoàng hậu.
[1] Ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Hoàng hậu nhíu mày, nhận lấy phiến lá khô, vừa nhìn âm thầm chấn kinh. Trên ấy chỉ có vẻn vẹn hai hàng chữ, "Nguyện cầu nhân thế trường hoài, thuyền quyên chấp cánh, cùng bay muôn trùng." Là thơ tình, viết bằng chữ Hán, vốn cũng không có gì lạ, nhưng mà – đó là nét chữ của Tang Chi.
Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng Hoàng hậu đây là do một tay Tang Chi kèm cặp luyện chữ mà thành như hôm nay, há lại không nhận ra nét chữ của Tang Chi hay sao?
Hoàng hậu nắm chặt lấy phiến lá, trên mặt vẫn như thể là không có chút cảm xúc nào, còn hỏi, "Bổn cung không hiểu chữ Hán lắm, không biết tỷ tỷ có ý gì?"
Khác phi thấp giọng, "Thần thiếp chẳng qua là cảm thấy phiến lá này rất đặc biệt, nhìn thấy cũng muốn dâng lên cho nương nương xem thử, vừa hay bên trên lại còn có thơ, là thơ của cổ nhân. Thực ra cũng không quan trọng, chỉ là..." Nàng dừng lại, nhìn lên mới nói tiếp, "Thần thiếp xưa nay đã có thói quen thu thập hoa cỏ, trước kia Tang Chi cũng đã ở Cảnh Nhân cung một thời gian, hẳn là cũng đã thấy phiến lá này, chi bằng nương nương thử hỏi nàng xem?"
Tâm loạn, mặt cũng khó mà giữ cho lạnh nhạt như thường được. Lời vô tình hữu ý của Khác phi, có vẻ như đã biết được chuyện của nàng và Tang Chi. Nhưng Khác phi này là người thông minh, lời lẽ cẩn thận chặt chẽ, Hoàng hậu cũng áp sự khẩn trương xuống, lúc này mới vươn tay đỡ người đang quỳ gối dậy, "Tỷ tỷ là người Hán mà còn mơ hồ, Tang Chi há lại có thể hiểu được."
Khác phi cũng đứng dậy. Nàng biết mình vừa mới cầm lên tay sự nguy hiểm có thể đe dọa tới tính mạng rồi, dù sao chuyện của Khôn Ninh cung ắt nghiêm trọng hơn Vĩnh Thọ cung trăm lần. Nàng đã dám để lộ ra ý tứ như vậy, đã định sẵn không còn đường lui. Nhưng nếu không cúi đầu thuận theo, Hoàng hậu cũng không để nàng yên.
Hoàng hậu cũng không quanh co lòng vòng nữa, "Tĩnh phi tiếp quản án Giáng Tuyết hiên, Thái hậu cho người nhúng tay, e rằng muốn lật lại án của Cẩm Tú. Việc này tuyệt đối không thể để cho xảy ra, lợi hại trong ấy, bổn cung cũng không cần phải nói hẳn tỷ tỷ cũng hiểu rõ. Hiện tại bổn cung muốn tỷ tỷ lập tức tới Vĩnh Thọ cung, trợ giúp Tĩnh phi một phen, còn nên làm như thế nào, không biết tỷ tỷ đã có ý chưa?"
Khác phi lại hoảng, nhưng rồi cũng nhanh chóng áp chế, trầm ngâm suy nghĩ, "Không biết Tĩnh phi có thật lòng muốn tra án hay không?"
"Tĩnh phi không hề để tâm tới án."
"Nếu đã như thế..." Khác phi chau mày, "Thần thiếp có thể thử một chút."
Hoàng hậu cũng mừng, "Tỷ tỷ ngăn cản được thì là hay nhất. Còn ngăn không được, tệ nhất cũng phải kéo bản thân mình và cả bổn cung ra khỏi án của Cẩm Tú. Tỷ tỷ có làm được hay không?"
Khác phi khó khăn, "Tuy là thần thiếp cũng hy vọng có thể như thế, nhưng mà... chỉ sợ không thể làm được..."
--- Hết chương 133 ---


Editor lảm nhảm: 
Chuyện tình bắt đầu từ giỏ than, sóng gió bắt đầu từ giỏ than, chị Khác nằm không trúng đạn cũng vì một giỏ than. Cái TCT này thiếu gì thì thiếu, không bao giờ thiếu than.