Trung Cung Lệnh

Chương 128: MỘT ĐỜI Ở BÊN




"Từ từ rồi sẽ tới thời cơ." Tang Chi hôn bên tóc mai của người kia, "Tố Lặc, nếu nàng có thể trở về với ta thì thật tốt."

Tố Lặc ôm lấy cổ Tang Chi, co người rúc vào trong vòng tay ấy, cảm thấy như cõi lòng chưa bao giờ an bình như vậy. Lại nghe Tang Chi nói thế, liền hỏi, "Về đâu?"
"Có lẽ có một nơi tốt đẹp hơn nơi đây ngàn vạn lần. Chúng ta có thể tự do tự tại, dựa vào chính bản thân mình mà an yên qua ngày. Không cần toan tính phòng bị, không có suy nghĩ bất an, còn có rất nhiều chuyện khác nữa chúng ta có thể làm. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ du sơn ngoạn thủy, ban ngày làm lụng kiếm sống, đêm xuống nổi lửa nấu cơm." Càng nói thanh âm nàng xuống càng thấp.
Tố Lặc nghe, nàng ngẩng đầu nhìn Tang Chi, đáy mắt ẩn ẩn lo lắng bất an, "Tang Chi..."
"Sao vậy?"
"Ngươi..." Tố Lặc hơi mím môi, "Có phải ngươi chán ghét hoàng cung hay không?" Nàng hỏi, "Sẽ có một ngày ngươi rời khỏi nơi đây, phải không?"
Không nghĩ tới Tố Lặc đột nhiên hỏi như vậy, Tang Chi có chút ngơ ngẩn. Đương nhiên là nàng chán ghét, ai có thể yêu thích cuộc sống thế này! Thế nhưng trước ánh mắt của Tố Lặc, nàng nói không nên lời.
Tố Lặc nắm lấy cổ tay Tang Chi, một tay nắm lấy vai áo của nàng, cúi đầu hỏi, "Ngươi... có thể nào đừng rời khỏi nơi đây không?" Nàng nói, "Tới năm ngươi đủ tuổi xuất cung, có thể... đừng đi được hay không?"
Có đi hay không? Tang Chi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Vẫn còn đang ngơ ngẩn, chợt trên mu bàn tay truyền tới xúc cảm khác thường, cúi đầu nhìn đã thấy Tố Lặc rơi nước mắt.
"Tố Lặc?"
Thấy người kia không trả lời câu hỏi của mình, cõi lòng Tố Lặc lập tức lạnh lẽo, vừa ấm ức vừa lo sợ, cảm giác như trái tim cũng nhói lên. Nàng không chịu mở miệng đáp lại tiếng gọi, chỉ ôm chặt lấy cổ người kia
"Sao ta có thể đi chứ!" Tang Chi vội vàng, "Ta còn đi đâu được nữa? Tố Lặc?" Tang Chi đau lòng, ôm chặt lấy người đang vùi mặt trên vai mình, "Nàng ở đây, đương nhiên ta sẽ ở đây. Hoàng cung này, không phải, thiên hạ này, ta cũng chỉ cần mình nàng, không phải sao?"
"Ngươi nói lời dỗ dành ta." Giọng mũi, rõ ràng đang nghẹn ngào, lại càng dùng sức ôm cho chặt."
"Ta thề!" Tang Chi giơ hai ngón tay lên không trung, "Ta yêu nàng, yêu một người sao có thể rời khỏi người ấy cho được? Rời khỏi nàng ta biết sống thế nào? Nàng ở đây, lòng ta cũng ở đây."
Lúc này Hoàng hậu mới chịu ngẩng đầu, "Vậy ngươi phải hứa cả đời này sẽ không được rời khỏi ta."
"Không rời khỏi. Rời khỏi nàng rồi ta cũng chẳng biết sống thế nào." Tang Chi đưa tay lau nước mắt cho người kia, cười dịu dàng, lại thở dài, "Khóc đỏ cả mũi, thật giống trẻ con."
Tố Lặc mím môi, lại ngã vào trong vòng tay Tang Chi, "Ta sợ. Trước kia ta không như thế. Chỉ là, gần đây càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy... không thể xa ngươi được."
"Sẽ không xa." Tang Chi nghiêm túc, "Trừ phi là chết, nếu không, ta sẽ luôn ở đây."
Hoàng hậu lập tức biến sắc, "Ngươi nói lời hồ đồ! Không được nói chữ ấy."
"Cái gì?" Tang Chi cười, "Được, không nói chữ ấy."
Giờ trưa đã điểm, bữa trưa tới rồi. Hoàng hậu cho người dâng đồ ăn lên, mang vào gian trong.
"Các ngươi lui xuống cả đi, Tang Chi ở lại hầu hạ bổn cung." 
Thái Uyển Vân nghe chủ tử phân phó, cũng cúi đầu mà lui ra, nhưng ra rồi lại cảm thấy bất an, cuối cùng đích thân đứng trước cửa điện trông coi.
"Sáng sớm ngươi vẫn chưa ăn gì phải không?" Hoàng hậu hỏi, "Trước khi đi ta vốn là định phân phó chuẩn bị một phần cho ngươi, chỉ tiếc giờ điểm tâm sáng đã qua rồi." Dừng một lát lại nói, "Bất quá ta có để bánh ngọt lại cho ngươi đấy, trở về thấy ngươi còn chẳng thèm động."
Tang Chi cười, "Nàng tới Từ Ninh cung, ta lo lắng ngồi còn chẳng yên, sao có thể ăn được thứ gì." Vừa nói vừa múc một chén cháo đậu đỏ, "Cả sáng chưa ăn gì, trước tiên dùng món thanh đạm đã."
Hoàng hậu đỡ lấy chén cháo, "Thực ra ở Từ Ninh cung ta đã uống một bát canh rồi, có điều nhạt nhẽo chẳng thấy có hương vị." Tang Chi cầm đũa, gắp rau vào trong bát cho Tố Lặc, mà Tố Lặc nhìn không rời mắt, chính là sợ Tang Chi gắp cho mình quá nhiều rau, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, "Thịt..."
Tang Chi cảm thấy buồn cười, vẫn là gắp tới một miếng thịt nướng, đặt vào trong đĩa.
Tố Lặc buông mắt nhìn đĩa trước mặt mình, thấy cả một núi rau, ở trên ấy có một miếng thịt vuông vức.
"Thêm miếng nữa..."
Tang Chi bật cười, "Nàng ăn rau đi đã, lát nữa hẵng ăn thịt."
"Nhưng ngươi bắt ta ăn một đĩa rau như thế, còn đâu sức mà ăn thịt?" Nói xong liền buông thìa, tự tay cầm bát Tang Chi lên, gắp thật nhiều rau thịt vào trong ấy, san cả phần trong bát mình sang, cuối cùng, chẳng còn lại bao nhiêu.
Tang Chi nhìn một loạt những động tác nối tiếp nhau như nước chảy mây trôi kia, bất lực đỡ trán, "Nàng không thể ăn ít như vậy được."
"Đâu có ít, ngươi xem?"
Mỗi bữa, hầu hạ Hoàng hậu luôn là Thái Uyển Vân. Ăn bao nhiêu, ăn thứ gì, cứ mỗi món gắp tới từng ấy, bữa nào cũng như bữa nào, không quản Hoàng hậu ăn được bao nhiêu, đã no hay còn đói, chính xác như thể là dùng cân để đong. Bây giờ, Tố Lặc có Tang Chi, mà Tang Chi biết thật ra người kia không ăn nhiều. Thói quen của Tố Lặc, khi ăn sẽ không bày tỏ bất kỳ một biểu tình nào lên mặt, không nói chuyện, ăn chậm rãi, hết giờ sẽ buông đũa. Mà hiện tại có Tang Chi ở đây dung túng nuông chiều, Tố Lặc càng lúc càng kén ăn, không phải là thứ nàng thích, nàng nhất định không chịu động đũa.
Tang Chi thở dài, cũng đành chiều theo.
Xong bữa, Thái Uyển Vân cho người lên dọn dẹp, liếc mắt nhìn bàn cơm cũng không nhịn được mà cảm thán quả thực có Tang Chi kia ở đây, tâm trạng chủ tử cũng tốt lắm, ăn nhiều hơn mọi lần. Bình thường nửa bát cơm cũng không ăn hết, một bát canh uống cùng lắm là vài thìa, thức ăn càng không cần phải nói, Thái Uyển Vân gắp vào đĩa có khi vẫn còn nguyên. Thái Uyển Vân phân không rõ cảm giác trong lòng, lúc đóng cửa lui ra, ánh mắt bất giác quét tới Tang Chi, vẫn cảm thấy sự tồn tại cũng người này thực chói mắt.
Chẳng bao lâu sau thuốc đã sắc xong, dâng lên, hương dược liệu Đông y tỏa khắp. Tố Lặc ngửi được mùi thuốc, đưa mắt nhìn sang Tang Chi. Mà Tang Chi cũng chẳng thể làm thế nào được, suy nghĩ một lúc bèn nói, "Chờ ta một chút."
Mở cửa đã thấy Thái Uyển Vân, Tang Chi hỏi, "Thái ma ma, Ngự Thiện phòng có làm điểm tâm hay không? Mấy loại hoa quả ngâm đường?"
Thái Uyển Vân không định trả lời, hỏi lại, "Ngươi hỏi làm gì?"
"Thuốc đắng, nếu có mứt quả cho nương nương thì tốt."
Thái Uyển Vân tự trách bản thân mình, sao lại không nghĩ ra thứ này sớm hơn? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là do Tang Chi sai, là do Tang Chi quá chói mắt, nhất thời bực dọc mà không đủ chu toàn. Cũng chỉ nhàn nhạt nói, "Ta biết rồi."
Tang Chi nhìn bộ dáng này của Thái Uyển Vân, hiểu người đối diện đang nghĩ gì, nhưng rồi bản thân nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Không nói thêm gì nữa, liền quay người vào trong.
Vào đến trong điện, bát thuốc đã chỉ còn cặn đáy. Tang Chi kinh ngạc, "Đã uống xong rồi?"
Hoàng hậu, vốn đang là một bộ dáng vân đạm phong khinh mặt không đổi sắc, liếc mắt thấy Tang Chi vén rèm đi tới, đột nhiên nhăn mày nhíu mi làm như thực sự vô cùng chua chát cay đắng. Tang Chi nhìn dáng vẻ kia, vội vàng tới nắm lấy tay nàng, "Thực sự đắng đến như thế sao?"
Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt như thể sắp không chịu nổi.
Cung nữ đã vào mang chén thuốc xuống, Tang Chi đợi người lui ra, không báo trước đột nhiên kéo người kia vào giường, thuận tay giật sợi dây, màn che rơi xuống, rủ kín. Thuận thế đỡ lấy gáy Hoàng hậu, cúi đầu, đôi môi nàng gặp được môi của người dưới thân, có chút áp bức, gần như là chế trụ. Hoàng hậu đáp lại lập tức, khẽ hé môi, cảm nhận đầu lưỡi của Tang Chi đang càn rỡ, cảm nhận người ấy đang thưởng thức đôi môi mình.
Tang Chi vốn là đoán thuốc rất đắng, lúc này mới thực sự kiểm chứng được thuốc đắng đến thế nào. Thực sự là đắng chát. Bất quá, vị đắng này thế nào mà lại có khả năng khiến cho người ta lưu luyến không dừng được.
Tang Chi lại nghĩ, thuốc đắng tới như vậy, thế mà lúc nàng đưa mắt nhìn vào thấy Tố Lặc không nói hai lời, một hơi uống hết, uống xong còn điềm nhiên như thể không có chuyện gì. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, động tác lại càng trở nên dịu dàng lưu luyến, không thể dừng lại.
Thẳng cho tới khi nhịp thở của Hoàng hậu trở nên dồn dập khó khăn, Tang Chi mới miễn cưỡng dừng lại. Hoàng hậu lập tức nghiêng đầu đi, gò má phớt hồng, cảm giác như nhịp tim mình đã dừng lại rồi.
Thấy bộ dáng này của nàng, Tang Chi cho rằng nàng bị mình dọa cho sợ rồi, bất giác trở nên căng thẳng, "Tố Lặc?"
"Đau." Tố Lặc nói một câu không đầu không đuôi như thế lại khiến Tang Chi càng thêm lo lắng, gặng hỏi, "Đau? Đau ở đâu?"
Tố Lặc mím môi không chịu đáp.
Tang Chi hoảng, "Đau ở đâu? Có cần truyền Thái y tới hay không? Ta chết mất thôi..."
"Tang Chi..." Tố Lặc đưa tay che miệng người ở trên mình, sóng mắt như sóng hồ, đáy mắt như thể đã hóa thành nước, thì thầm, "Ta... Nơi ấy vẫn còn đau, ngươi... đừng hôn ta như thế..." Nói xong lời này Hoàng hậu cảm giác như mặt mình bỏng rát rồi.
Tang Chi nghe, lập tức hiểu được, lập tức thấy lòng mình như bị dao đâm. Nàng cắn răng, ép cho cỗ hận thù tức giận kia đừng bộc phát, cười cười, "Được, nàng nợ ta, đợi tới khi hồi phục, sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải trả."
"Nói lời hồ đồ!" Hoàng hậu lùi vào trong chăn, kéo chăn lên kín đến đỉnh đầu. Tang Chi ngồi đó, vẻ mặt đầy ác khí của nàng lúc này, nếu Hoàng hậu nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh hoảng.
--- Hết chương 128 ---



Editor lảm nhảm: Drama triết lý nhân sinh Trung Cung Lệnh bây giờ thành sitcom Mỗi Ngày Một Bát Cẩu Lương, đủ các màn ân ân ái ái. Tôi mợt mỏi quá.