Trung Cung Lệnh

Chương 118: MỘT MẨU CHUYỆN XƯA




Trời chạng vạng, đã gần tới bữa tối.
Tâm tình Hoàng hậu không tốt, Thái Uyển Vân đứng bên nhìn, lạnh cả sống lưng. Suy nghĩ xoay chuyển, rốt cuộc quyết định lên tiếng. Tiến tới rót cho chủ tử một chén trà, "Nương nương... Người cũng biết Lan Tú?"
Hoàng hậu nhận trà, liếc mắt nhìn một cái, "Có chuyện gì?"
"Thừa Càn cung Lan Tú, nương nương biết nàng phải không?"
"Biết rõ." Hoàng hậu nói, "Nghe nói năm xưa cùng lứa với ngươi, có cả Lý Ứng Dung của Tân Giả khố?"
Thái Uyển Vân đè nén tâm tình, tiếp tục thấp giọng hỏi, "Nương nương còn biết chuyện gì nữa?"
"Còn có chuyện gì?" Những chuyện trong cung kiểu thế này, Hoàng hậu cũng đều là từ sổ sách ghi chép mà biết được, mà nhìn bộ dáng này của Thái Uyển Vân, hẳn là đã biết những chuyện người thường không biết.
Hoàng hậu hỏi như vậy, Thái Uyển Vân hít sâu một hơi, hạ giọng, "Nương nương, người có biết vì sao đã nhiều năm như vậy rồi mà Lan Tú vẫn chỉ có thể ở Thừa Càn cung làm một cô cô cả ngày đi phạt cung nữ không?"
Hoàng hậu nhíu mày, "Bổn cung cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ nghe nói khi xưa Lan Tú phạm lỗi gì đó. Trong cung này chung quy dù là ai cũng không thể phạm sai lầm. Mà sai lầm của Lan Tú dường như là đắc tội đến Thái hậu, Thái hậu không trọng dụng nữa."
"Nương nương, người có biết Lan Tú đã đắc tội Thái hậu như thế nào không?"
"Chuyện này thì không biết."
Nhìn trái nhìn phải, Thái Uyển Vân cho chủ tử một ánh mắt ẩn ý. Hoàng hậu hiểu, cho người lui xuống hết, lúc này mới nói, "Ngươi nói đi."
Thái Uyển Vân mím môi, đè giọng, "Bởi vì Lan Tú với một cung nữ khác có... tư tình."
Một tiếng động thanh thúy, chén trà trên tay Hoàng hậu bị thả xuống đĩa sứ, thanh âm như thể đã vang khắp điện. Hoàng hậu ngước mắt nhìn Thái Uyển Vân, ánh mắt không giấu được tia mãnh liệt.
Thái Uyển Vân sợ đến phát run, vội vàng quỳ xuống, cũng không nói được thêm lời nào.
Khôn Ninh cung yên tĩnh vô cùng, đến mức tưởng như không khí đều đã ngừng luân chuyển. Hồi lâu sau Thái Uyển Vân mới nghe chủ tử lên tiếng, giọng nói u lãnh, "Phải không?" Mặt không đổi sắc, Hoàng hậu lại nâng chén trà lên môi, "Nói tiếp."
Sao không rõ tâm tư chủ tử, giọng Thái Uyển Vân run run, "Năm xưa Lan Tú tới Từ Ninh cung, không may... sau lại bị Tô Ma Lạt Cô phát hiện ra có tư tình với một cung nữ. Cung nữ kia là đồng hương với nàng, từ khi nhập cung đã như hình với bóng, khi ấy chúng nô tỳ đều cho rằng các nàng là tỷ muội tình nghĩa, không nghĩ tới... Tô Ma Lạt Cô phát hiện không lâu thì Thái hậu cũng biết, muốn ban chết cho cả hai, chính là Tô Ma Lạt Cô xin cho Lan Tú một mạng."
Hoàng hậu có chút thất thần, hỏi, "Còn cung nữ kia?"
"Đã chết rồi." Giọng Thái Uyển Vân vẫn khẽ run, "Sau khi Thái hậu biết chuyện, Lan Tú xin Tô Ma Lạt Cô cho nàng và cung nữ kia xuất cung. Chuyện này dĩ nhiên là không có khả năng. Thái hậu đích thân triệu kiến, đồng ý cho Lan Tú một cơ hội, muốn hoặc là Lan Tú phải tự mình ban chết cho cung nữ kia, hoặc là... cả hai cùng bị ban chết. Không ngờ Lan Tú chưa kịp phản ứng, nàng kia đã đâm đầu vào cột, chết tại chỗ." Nói tới đây, Thái Uyển Vân trầm xuống, buông một tiếng than, "Lan Tú nàng..."
"Lúc ấy nàng phát ngốc rồi. Ba ngày sau đó không biết Tô Ma Lạt Cô đã nói với Lan Tú cái gì, Lan Tú tới thỉnh tội với Thái hậu, nói đúng là cung nữ kia mê hoặc mình, nhận mình nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm. Cuối cùng Thái hậu cũng cho qua, đưa nàng đến Thừa Càn cung làm cô cô." Thái Uyển Vân nói, "Nhưng khi ấy ai biết chuyện cũng đều rõ ràng rằng cả đời này Lan Tú cũng chỉ có thể làm cô cô ở đó mà thôi, Thái hậu đã gạt nàng sang bên rồi."
Thái Uyển Vân nói xong, thật lâu sau mới dám ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hoàng hậu. Đôi mắt Hoàng hậu sâu thăm thẳm, lại thấy Thái Uyển Vân đang quan sát mình, ngón tay nắm chặt chén trà, hỏi, "Lan Tú... nói như vậy?"
"Nương nương, đúng vậy." Thái Uyển Vân trả lời, "Lan Tú vì mạng sống của chính mình. Tóm lại... tóm lại chết rồi thì chính là chết rồi, hơn nữa khi tra hỏi nàng cũng không mở miệng nói thay cho cung nữ kia câu nào, đến cuối cùng nhận tội cũng thấy hợp tình hợp lý. Lan Tú vốn là một người... biết ăn nói."
Lời này, bóng gió nhắm đến Tang Chi.
Hoàng hậu đương nhiên hiểu, tia giận dữ lạnh như lưỡi dao lóe lên trong đáy mắt, trong tích tắc đã biến mất.
Nhưng Thái Uyển Vân còn nói, "Nương nương, chuyện tư tình này vốn là đại kị trong cung, hơn nữa... tình cảm của nữ nhân là thứ... không đáng tin. Một khi đứng trước cái chết ai rồi cũng sẽ chỉ lo tới mạng mình..."
"Đủ rồi." Hoàng hậu ngắt lời, "Ngươi lui xuống đi, bổn cung mệt mỏi."
"Lão nô hiểu rồi." Thái Uyển Vân khom lưng lui ra.
Trong điện lúc này cũng chỉ còn lại mình Hoàng hậu, tâm loạn như ma. Tay đỡ trán, nàng thất thần, lại nghĩ, có lẽ nào Tang Chi... Tang Chi đứng trước ải sống chết sẽ giống như Lan Tú hay không. Nàng không thể tưởng tượng nổi loại cảm giác khi nghe những lời ấy phát ra từ miệng Tang Chi, nói rằng mình mê hoặc câu dẫn nên nàng mới nhất thời hồ đồ, là loại cảm giác như thế nào.
"Nhất định sẽ không." Hoàng hậu lẩm bẩm, "Tang Chi sẽ không như thế."
Nhưng trong lòng vẫn là không tránh khỏi bất an nghi kị. Hoàng hậu đã sớm nhìn thấu cái gì gọi là lòng người ấm lạnh, đã thấy quá nhiều những người bình thường thân mật hữu hảo, đến khi đứng trước khó khăn sinh tử liền lập tức trở mặt. Người có thật lòng hay không, chỉ khi đến trước khó khăn sống chết mới có thể biết được. Hoạn nạn mới thấy được chân tình. Hoàng hậu cũng chưa từng thấy ai trên đời này có thể thản nhiên mà đối mặt với cái chết. Chưa từng. Nàng chỉ thấy khắp nơi là đám bè lũ xu nịnh, dần dà bản thân nàng cũng đã biến thành một người không thể hoàn toàn tin tưởng người khác, dù là bất kỳ ai.
Hoàng hậu trước nay cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nàng vốn cho rằng lưỡng tình tương duyệt là đủ rồi. Tang Chi có nàng trong lòng, trong lòng nàng chỉ có Tang Chi, hai người vì nhau mà cố gắng hy sinh. Nhưng đột nhiên Thái Uyển Vân đưa một Lan Tú ra làm ví dụ, nội tâm Hoàng hậu lại xuất hiện một vết nứt.
Nàng không biết được đến tột cùng thì liệu Tang Chi có yêu nàng hơn yêu tính mạng mình hay không.
---
Tân Giả khố, Tang Chi không hiểu sao đột nhiên mình lại hắt xì nhiều như vậy.
"Nô tỳ thất lễ." Tang Chi đang trò chuyện với Lý Ứng Vinh.
Lý Ứng Vinh cười cười, "Trời vẫn còn rất lạnh, chú ý giữ ấm. Đúng rồi, vừa khéo cách đây không lâu ta sai người mua được một cây sâm, người cầm lấy mà bồi bổ thân thể." Nói thế đã cho cung nữ mang sâm lên.
Tang Chi khẽ nheo mắt, đương nhiên rõ đây là cách để Lý Ứng Vinh bày tỏ 'tâm ý'. Đôi mắt nàng tối lại, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt đã liền tươi cười, nhận lấy, "Ma ma quá khách khí, nô tỳ có tài đức gì!" Nói xong nàng liền lấy ra một chiếc vòng tay, "Đây là vật Hoàng quý phi nương nương thưởng cho nô tỳ, nhưng nô tỳ thấy vẫn là ma ma người xứng với nó hơn, mong ma ma không chê cười."
Vòng ngọc, mặc dù không lại là loại ngọc thượng đẳng, nhưng đối với cung nhân thì là vật tuyệt đối khó lòng mà có được rồi. Huống chi vòng này là vòng chủ tử ban, càng thêm có ý nghĩa. Lại nói, trước kia Hoàng hậu có thứ gì thú vị mới lạ đều muốn tặng cả cho Tang Chi, nàng vốn thích tặng đồ cho người khác, huống chi người nàng là người nàng thích. Tang Chi dở khóc dở cười bất đắc dĩ, cũng không nhận bao giờ. Sau này Hoàng hậu đã rõ tâm tư của Tang Chi rồi cũng không tặng bất kỳ thứ gì nữa, nhưng đương nhiên cũng không thể Tang Chi thiệt thòi điểm nào. Ở bên Hoàng quý phi, đồ Hoàng quý phi thưởng, Tang Chi lại chưa từng nói lời cự tuyệt, mà căn bản nàng cũng không có lý gì mà cự tuyệt. Nhìn đi nhìn lại, bây giờ Tang Chi mới thấy thực ra thì mình cũng tính là một... tiểu phú bà rồi đấy.
Lý Ứng Vinh vừa nghe là đồ Hoàng quý phi ban thì liền kích động, liền đáp, "Sao có thể không biết xấu hổ mà chê cười chứ!" Tay cũng nhanh chóng tiếp nhận. Còn nói, "Năm xưa ta đã biết rõ ngươi sau này sẽ có tiền đồ, quả thế! Hôm nay ngươi và Lục Oanh ở Thừa Càn cung, mong rằng sẽ nói giúp ta vài lời."
"Đây là điều đương nhiên. Đều là người một nhà, nô tỳ ắt phải quan tâm tới ma ma." Tang Chi lại nói, "Chỉ là có một việc nhỏ này..."
"Cứ nói."
Tang Chi để lộ ra thần sắc buồn rầu, "Ma ma người cũng đã biết rồi, Thừa Càn cung thời gian này rối loạn, vẫn là vì chuyện của Vinh Thân vương. Ngày ấy khi Vinh Thân vương qua đời không ít cung nữ đã phải đi theo." Ánh mắt đánh giá Lý Ứng Vinh, nói tiếp, "Trước nay cung nữ đều là được người dạy dỗ, ma ma, không biết phải thế nào mới tìm được người tâm phúc đây?"
Lời tuy không rõ ràng nhưng Lý Ứng Vinh đã liền hiểu. Cười cười, vài phần đắc ý, "Hoàng quý phi nương nương cuối cùng cũng thông suốt rồi." Thân ở nơi này, Lý Ứng Vinh rõ ràng hơn ai hết rằng có một đám nô tài trung thành là việc quan trọng cỡ nào đối với tần phi. Đáng tiếc, trong cung nhiều chủ tử như vậy, khó có thể cam đoan ai cũng có năng lực, cũng trung thành. Lý Ứng Vinh vẫn ôm nhiều hy vọng ở Thừa Càn cung, mà hết lần này tới lần khác mãi không thấy Hoàng quý phi có động tĩnh gì, cơ hồ không đợi nổi nữa rồi. Lý Ứng Vinh sao hiểu được rằng Đổng Ngạc phi vừa phải đối phó với đám tần phi, vừa phải đối phó với Thái hậu gây khó dễ, vừa phải toàn tâm toàn ý bảo vệ con trai mình, đâu còn tâm trí mà để ý tới chuyện bồi dưỡng tâm phúc. Ngay đến cả Hoàng hậu cũng không nghĩ tới việc này.
Nói thế lại cười đắc ý, cũng không đáp lại lời Tang Chi. Tang Chi nói, "Nghe nói ma ma người năm xưa rất được Thái hậu coi trọng?"
"Đương nhiên, Thái hậu đối với ta, ân nặng như núi." Lời này của Lý Ứng Vinh là lời thật lòng. Tất cả nô tài trong cung, dù là ở chức vị nào, dường như cũng đều sùng bái kính trọng Thái hậu. Tang Chi liền trầm xuống, cũng hiểu rằng suy cho cùng thì Lý Ứng Vinh vẫn là phe cánh của Thái hậu mà thôi. Nhưng rồi Thái hậu cũng đã già, đám người này cũng không phải là ngốc nghếch, cũng tự biết chừa đường lui cho mình. Hiện tại nói thế nào đi chăng nữa, dù Khôn Ninh cung quật khởi, Thừa Càn cung vẫn cung cung chuyên sủng, nàng muốn nhìn xem đám người này sẽ vì 'đường lui' mà mạo hiểm tới đâu.
Nhưng rồi nàng cũng hiểu mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nàng cũng chỉ là đang thăm dò một chút mà thôi, nhanh chóng rút tay về. Lại nghĩ, muốn Lý Ứng Vinh quay đầu hẳn là không có khả năng, trừ phi Chưởng sự Tân Giả khố đổi người. Mà đổi người rồi, ai mà biết được người mới có phải người của Thái hậu hay không.
Nàng dừng chủ đề này lại, tùy tiện chuyển sang chuyện khác. Mắt nhìn màn đêm sắp buông, Lý Ứng Vinh lại muốn giữ nàng lại dùng cơm.
Tang Chi bất ngờ, cũng rất nhanh hiểu được đây là Lý Ứng Vinh đang thăm dò mình. Làm gì có cung nữ nào ở lại cung khác ăn cơm! Lý Ứng Vinh thăm dò liệu có phải Tang Chi được Hoàng quý phi sủng ái đến thế hay không.
Tang Chi cười nói, "Từ khi rời khỏi Tân Giả khố nô tỳ vẫn chưa lần nào trở lại thăm ma ma, hôm nay ma ma có lòng, nô tỳ làm sao lại có thể từ chối!"
Theo lý, đêm nay nàng phải về Thừa Càn cung, nhưng cũng không phải là không thể không về. Dù sao Đổng Ngạc phi cũng mặc kệ nàng. Hoàng đế vẫn đến Thừa Càn cung, biết rõ Đổng Ngạc phi không thể thị tẩm, thế nhưng Tang Chi cũng chẳng có động thái gì, tới tai Thái hậu chỉ sợ nàng cũng chẳng thể yên ổn, vậy chi bằng cứ ở lại Tân Giả khố. Chỉ có điều, nàng rất nhớ Tố Lặc.
Tang Chi cảm giác mình sắp phát điên rồi. Lại nghĩ, Lý Ứng Vinh giữ lại dùng cơm, chốc lát còn có thể thừa dịp tìm lý do, chạy tới Khôn Ninh cung một lát.
Màn đêm đã buông. Tang Chi tính toán rất vừa vặn, nhưng lại không biết rằng đêm nay Khôn Ninh cung đang đón một người khác.
--- Hết chương 118 ---
Editor lảm nhảm:
Chư vị cứ bình tĩnh, sự kiện tiếp theo như là một cú thúc đẩy tình yêu của hai bạn trẻ lên đến đỉnh điểm. Tố Lặc bây giờ còn nghi ngờ không biết Tang Chi yêu mình bao nhiêu, tiếp theo đây sẽ có câu trả lời sáng tỏ ☺️