Trung Cung Lệnh

Chương 116: OAN KHUẤT




Thi thoảng Hoàng đế cũng tới, nhưng bởi vì sức khỏe của Đổng Ngạc phi, hắn không ngụ lại qua đêm. Mỗi lần hắn tới Tang Chi đều thấp thỏm bất an. Trong nội cung này chắc chắn có tai mắt của Thái hậu, nàng không thể không để tâm tới lời nói việc làm của mình. Nhưng mà việc kia, dẫn Hoàng đế tới Khôn Ninh cung, chuyện này nàng không thể làm. Nàng thỉnh mệnh xin tới Tân Giả khố, xưa nay quan hệ giữa Thừa Càn cung và Tân Giả khố không tệ, nàng cũng mượn cơ hội này.

Hôm đó, sức khỏe của Đổng Ngạc phi khá hơn một chút, ngả lưng trên giường nghe được lời của Tang Chi, ánh mắt cũng căng lên, "Đi Tân Giả khố?" Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Tang Chi, "Sao lại muốn đi Tân Giả khố?"
Tang Chi thấp giọng, "Nô tỳ ở Tân giả khố hai năm, tỷ muội đều đã quen thuộc cả, nghĩ nếu Thừa Càn cung và Tân Giả khố có công sự qua lại, cũng mong rằng nô tỳ có thể gánh vác, tốt xấu coi như là cống hiến sức mọn cho Thừa Càn cung."
Đổng Ngạc phi nghe thế, cười nhẹ một tiếng, tiếng cười này không lớn, lại khiến Tang Chi không khỏi chột dạ. Nhưng rồi không ngờ một lúc sau lại nghe Đổng Ngạc phi khe khẽ thở dài, "Nếu đã vậy, việc giao cho ngươi đi đi."
Tang Chi thở phào, "Nô tì tuân chỉ."
Tới khi Tang Chi đã lui ra rồi, lúc này Lục Oanh mới hỏi Đổng Ngạc phi, "Nương nương, việc này xưa nay đều là một tay nô tì quản, Tang Chi chưa từng làm, chỉ e..."
"Ngươi gánh quá nhiều việc, không thấy mệt mỏi sao?" Thần sắc Đổng Ngạc phi nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Lục Oanh, "Bổn cung cũng là đang suy nghĩ cho ngươi."
Lục Oanh còn muốn nói lại, nhưng bộ dáng không nhìn ra hỉ nộ ái ố kia của chủ tử lại khiến nàng khẽ run, cuối cùng nuốt hết lời muốn nói xuống, "Nô tì tạ nương nương ưu ái."
Đến mí mắt cũng không nhấc, Đổng Ngạc phi thong thả lật giở kinh Phật, lại nhàn nhạt nói, "Lui xuống đi."
Lục Oanh lui ra. Không lâu sau Đổng Ngạc phi đã đóng sách, lại hỏi, "Triệu ma ma vẫn khỏe chứ?"
"Hồi nương nương, mấy ngày trước Triệu ma ma xuất cung thăm người nhà, hôm nay cũng nên trở lại rồi."
Vừa khi đang nói đã nghe tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.
Triệu ma ma nguyên là ma ma chăm sóc của Vinh Thân vương. Sau khi Vinh Thân vương hoăng, Hoàng đế giận dữ, muốn xử tử toàn bộ những người liên quan, Triệu ma ma giữ được mạng là nhờ Đổng Ngạc phi xin cho. Nhưng người già tuổi đã cao, qua lần kinh hãi đó trở nên ốm yếu bệnh tật. Đổng Ngạc phi lại niệm nghĩa cũ, xin Hoàng đế cho Triệu ma ma được xuất cung thăm nhà đôi lần, Hoàng đế cũng đồng ý. Triệu ma ma cảm kích ơn này không để đâu cho hết, lần này vừa trở về đã lập tức tới tạ ơn.
Triệu ma ma quỳ gối dập đầu, "Lão nô thỉnh an Hoàng quý phi nương nương."
Đổng Ngạc phi đi tới, "Ma ma, mau đứng lên đi."
Triệu ma ma run run đứng lên, nước mắt đã rơi ướt mặt. Người trong nội cung không có bạn bè thân thích bên ngoài, hiện tại chỉ có một người cháu coi như là người thân, ở ngoài kia làm việc buôn bán coi như cũng đủ sống. Dân chúng ngoài kia, như một thế giới khác với hoàng cung trong này. Lần này xuất cung gặp được, coi như là đã giải quyết được một gánh nặng trong lòng. Chẳng qua là vừa về đã nghe được chuyện của Tang Chi, liền vô cùng bức xúc, "Nương nương, Hoàng hậu nương nương đây chính là muốn hất đổ thể diện của Thừa Càn cung!"
Đổng Ngạc phi chỉ cười, không đáp lại lời ấy, "Ma ma về nghỉ ngơi trước đã."
Triệu ma ma thấy Hoàng quý phi không để tâm cũng không khỏi thở dài. Từ sau khi Vinh Thân vương tạ thế, Hoàng quý phi như thể đã buông xuối tất cả, người bên cạnh có lo lắng cũng chỉ là lo lắng suông. Nhưng Triệu ma ma cũng là thật lòng mong điều tốt cho Hoàng quý phi, phần ân tình này chắc chắn ghi tạc trong lòng.
Mới nói, "Lão nô vừa nghe được nương nương đã giao việc liên quan đến Tân Giả khố cho Tang Chi?"
Đổng Ngạc phi không né tránh, gật đầu, "Nàng muốn đi, bổn cung sao có thể không thành toàn."
Đang nói, Lục Oanh đã tới dâng cho Triệu ma ma một chén trà. Triệu ma ma tủm tỉm cười, "Vẫn là nha đầu Lục Oanh chu đáo."
"Đều là do ma ma dạy bảo." Lục Oanh nhu thuận mười phần, xong xuôi liền tự giác lui xuống.
Triệu ma ma đưa mắt nhìn Lục Oanh rời khỏi, mà khi bóng lưng nàng vừa khuất sau tấm rèm, gương mặt Triệu ma ma đã tràn ngập vẻ ghét hận, lại nói với Đổng Ngạc phi, "Nương nương, người... người thật sự định như vậy sao?" Ánh mắt Triệu ma ma xót xa, "Việc của Thừa Càn cung bây giờ lại nằm trong tay Từ Ninh cung, hôm nay còn có một người của Khôn Ninh cung tới chi phối. Nương nương, người... thật sự cam tâm sao?"
Ánh mắt Đổng Ngạc phi khẽ biến, nhưng rồi mặt cũng không đổi sắc, "Vốn cũng đều là người trong nội cung cả, phân biệt rành ròi làm gì." Nói xong lại thêm một câu mang đầy ý tứ, "Bọ họ muốn tranh, vậy để cho bọn họ tranh đi."
Triệu ma ma dường như cũng đã hiểu được. Lục Oanh là người của Thái hậu, Tang Chi là người của Hoàng hậu, ở giữa hai bên không phải tranh đấu thì còn là cái gì. Thái hậu vẫn còn đang khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không buông bỏ quyền lực. Hoàng hậu tuổi còn đang trẻ, chắc chắn sẽ muốn thực quyền về tay. Thế lực Khôn Ninh cung lên, Từ Ninh cũng hiển nhiên sẽ không bảo vệ nữa.
Triệu ma ma lập tức phản ứng, "Lão nô hồ đồ rồi!" Lại hỏi, "Vậy ý của người là..."
"Bổn cung cũng không có ý gì." Ngữ điệu rất bình tĩnh, "Hoàng hậu nương nương nhân hậu,  trước nay bổn cung vẫn luôn tin tưởng kính phục." Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn đứng về phía Hoàng hậu.
Nghe hiểu được ý này, sắc mặt Triệu ma ma không tốt, "Nương nương, nhưng Thái hậu..."
Lời còn chưa dứt, trang kinh trong tay Đổng Ngạc phi đã bị xé làm đôi, dung nhan vốn không gợn sóng đột nhiên tối sầm lại, khiến cho Triệu ma ma thảng thốt sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. Một hồi lâu sau, thần sắc mới hòa hoãn, trở về bình thường. Nàng lại lật lật tập kinh, chỉ nói, "Ma ma về nghỉ ngơi đi, đến giờ cầu phúc cho Hoàng nhi rồi."
Triệu ma ma vội khấu đầu, lui ra.
Đổng Ngạc phi nhạy bén thông minh như vậy, chỉ cần vực lại tinh thần, bình tĩnh một chút, chẳng mấy chốc có thể tra ra chân tướng cái chết của Vinh Thân vương.
Nàng vốn nghĩ rằng chuyện này cũng chỉ là xuất phát từ đám tần phi tranh ân đoạt sủng mà thôi, chưa từng nghĩ tới Thái hậu. Nhưng sau đó Điệu phi đột ngột vong mạng, Tang Chi tra cũng không tra ra manh mối nào liên quan đến người này, Đổng Ngạc phi mới càng thấy kỳ lạ. Cái chết của Điệu phi, quá kỳ quặc. Nàng cũng dần nhận ra Tang Chi là một người không có loại năng lực giết người kia, huống hồ Điệu phi với Hoàng hậu thân thiết, Tang Chi sẽ chẳng có lí gì mà xuống tay. Cái chết đột ngột như thế, chết đi rồi, nghi kị của Đổng Ngạc phi cũng đi vào ngõ cụt. Nhưng hận thù thì đâu dễ tiêu tan như vậy. Nếu Hoàng hậu không đổng thủ, Thục Huệ phi kia làm sao có thể với móng vuốt tới Thừa Càn cung này, một tay che trời không tiếng động như vậy.
Rất hiển nhiên, chắc chắn phải có thế lực đứng phía sau, mà thế lực này, chỉ có thể là Hoàng hậu.
Vốn Đổng Ngạc phi cũng rất muốn tin, căn bản từ ngoài nhìn vào thì cũng chỉ có Hoàng hậu có loại động cơ này.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, không bao lâu sau Hoàng hậu cũng đổ bệnh nguy kịch, nếu không có Tang Chi liều mạng, có lẽ cũng đã đi thẳng xuống hoàng tuyền. Trận bện này của Hoàng hậu lại khiến Đổng Ngạc phi nghi ngờ, về sau tra ra lại biết được bệnh trạng có mấy phần giống nhau. Suy nghĩ lại, tự hỏi rằng tiểu Hoàng hậu này từ khi nhập cung tới nay đều thu mình trong vỏ, thực sự có loại năng lực cài cắm người ở Thừa Càn cung này để thao túng sao? Chuyện của Vinh Thân vương, người ngoài nhìn vào đoán già đoán non, cũng đều âm thầm quy cho Hoàng hậu, thế nhưng càng lúc Đổng Ngạc phi càng có cảm giác rằng người ra tay không phải là Hoàng hậu. Thậm chí nàng còn nhìn thấu được rằng Hoàng hậu không có tình cảm với Hoàng đế, không có tâm tư giành ân đoạt sủng. Nếu thế, mưu hại Vinh Thân vương để làm gì?
Cho nên, suy đoán kia đành phải bỏ lại. Từ sau khi Vinh Thân vương qua đời, đêm đêm nàng ngủ không ngon, ngày ngày lo lắng phiền muộn. Vừa khéo lần ấy Tang Chi từng nói, Lục Oanh đã có lần nhận lệnh của Hoàng quý phi nương nương tới hỏi thăm bệnh tình của Hoàng hậu. Đổng Ngạc phi cho người đi tra, lại chỉ tra ra lí lịch của Lục Oanh này thanh bạch rõ ràng, nửa điểm khả nghi cũng không có. Có điều cái gì quá cũng đều thành bất thường, những câu hỏi khó giải kia, đặt trên người Lục Oanh đều đã đôi phần sáng tỏ.
Tang Chi lại vô cùng tin tưởng Lục Oanh, khi nàng suy đoán tra hỏi, tuyệt đối không nửa phần nghi ngờ lời nói của Lục Oanh. Ngay cả những việc liên quan đến Đồng Nhi, tỷ như chuyện Điệu phi ban vòng tay cho Đồng Nhi cũng đều là Lục Oanh nói cho nàng biết.
Những người có thể tự ý ra vào nội điện nơi đặt Vinh Thân vương, trừ Triệu ma ma cùng mấy cung nữ thân cận cũng chỉ có Lục Oanh. Nhưng khéo léo thế nào, ngày Vinh Thân vương phát bệnh, Lục Oanh lại không có ở đây. Lại trùng hợp thêm nữa, nội điện vốn không bao giờ thiếu người, ngay ngày ấy lại có kẽ hở, Đồng Nhi kia lại tới tìm Tang Chi. Người có thể tạo ra kẽ hở này, e rằng chỉ có thể là Lục Oanh. Cũng giống như Tang Chi, cung nhân Thừa Càn cung trước nay đều rất tin tưởng người này, khi đó, kể cả là Triệu ma ma.
Lúc đó Đổng Ngạc phi chỉ thiếu chút nữa đã ho ra máu tươi. Nàng che chở bao bọc Vinh Thân vương, Vinh Thân vương lại vô duyên vô cớ phát bệnh, điều này thực kỳ quái. Nghi trái nghi phải, tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ tới ngay bên cạnh mình lại có một con rắn độc.
Nhưng mà, Lục Oanh có lí do gì để mưu hại Hoàng tự đây? Lại còn vô tình hữu ý đẩy tội này lên đầu Hoàng hậu. Cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng lại từng lời nói hành động của Lục Oanh từ khi tới Khôn Ninh cung, nàng giật mình – Trong cung này, người có loại bản lĩnh khiến trên dưới đều yêu quý tin tưởng, chỉ có một mình Tô Ma Lạt Cô. Mọi ngôn từ cử chỉ, tác phong hành động của Lục Oanh, dụng tâm để ý sẽ luôn thấy được bóng dáng của Tô Ma Lạt Cô, bất quá là vì còn trẻ, vẫn chưa được thành thục chu toàn đến vậy. Lúc này Đổng Ngạc phi mới ngộ ra, Lục Oanh này chính là do một tay Tô Ma Lạt Cô dạy dỗ mà thành.
Đã đến mức này, hung thủ là ai còn không rõ nữa sao? Mà người này lại là người nàng không thể động đến. Người này chán ghét nàng, sao có thể để cho con nàng sống yên ổn!
Biết rồi thì thế nào? Không ai động tới được người này, ngay cả Hoàng đế cũng không. Thù sâu như biển máu, đứa con trai chết oan của nàng, oan khuất này nàng chỉ có thể nuốt xuống, có chết cũng phải mang theo.
Đổng Ngạc phi bấy giờ cũng đã hiểu ra, cái gì mà Thái hậu che chở Hoàng hậu, đều là giả dối! Tĩnh phi cũng thế, Hoàng hậu cũng vậy, đều là những con cờ trong bàn tay mà thôi.
Toàn bộ Tử Cấm Thành này, sợ rằng chỉ có Đổng Ngạc phi nàng thấu triệt. Nhưng tâm nàng đã lạnh như tro, tuyệt vọng đến đáy vực. Lại nhìn Khôn Ninh cung quật khởi, bất quá là buông một tiếng cười lạnh. Quật khởi? Thật là một chuyện buồn cười cỡ nào. Dù sao thì Thừa Càn cung này cũng đã như mặt trời sắp lặn, hậu cung cũng cần phải có một cái tâm vững chắc, Hoàng hậu sớm muộn gì cũng phải làm chuyện mình phải làm thôi. Về phần quật khởi kia tới mức độ nào, còn phải xem Thái hậu muốn nó huy hoàng rực rỡ bao nhiêu.
Lòng tràn đầy thù hận lại chẳng thể phát ra. Nàng không nghĩ tới có ngày Tang Chi về lại Thừa Càn cung, còn muốn tới Tân Giả khố. Bây giờ Khôn Ninh cung đang gánh trách nhiệm tiếp đãi các Mệnh phụ, hành động này thật khiến nàng cảm nhận được sự bất thường. Mà nàng cũng muốn hy vọng một chút, muốn nhìn xem ý đồ của Tang Chi là gì. Còn tới một lúc kia Tang Chi muốn đi, nàng sẽ để Tang Chi đi, chỉ mong Tang Chi người này đừng khiến nàng thất vọng.
Đổng Ngạc phi không kìm được, đầu ngón tay khẽ run lên, vuốt ve tờ kinh Phật. Đúng lúc này có tiếng thông truyền từ bên ngoài, "Hoàng hậu nương nương tới!"
--- Hết chương 116 —-
Editor lảm nhảm:
Trung Cung Lệnh là một bộ truyện mà ai cũng có phần đáng thương, không ít thì nhiều (mà đa số là nhiều), từ chính đến phụ, bất kể nam nữ già trẻ lớn bé.
Chỉ có team Từ Ninh kia là hông có đáng thương chút nào cả 🙃