Người mưu hại Trang phi là Diêu uyển nghi. Sau khi được tra rõ khiến cả hậu
cung chấn động. Diêu uyển nghi là người nào? Đoán chừng các phi tử trên
tam phẩm cũng chẳng biết nàng ta là ai.
Sau khi đã tra rõ sự tình, Trang phi lúc ấy liền hận đến muốn bạt tai Diêu uyển nghi, may mà Tô quý tần đã cản lại.
Diêu uyển nghi tâm cao khí ngạo, từ khi tiến cung đến giờ vẫn chưa được
sủng, lại tranh không lại với các cung phi có quyền có thế, chỉ có thể
nín nhịn học cách khiêm tốn, hy vọng có một ngày gặp được Thánh nhan.
Một hôm, nàng đã được gặp, nhưng lại đúng lúc Cảnh Diễm đang đi với
Trang phi dạo Ngự Hoa Viên. Trang phi chỉ nhìn thoáng qua và hoàn toàn
không có chút ấn tượng nào với Diêu uyển nghi, Trang phi cũng biết nàng
cũng không phải phi tần được sủng. Chính vì vậy Trang phi mới mở miệng
trào phúng vài câu ngay trước mặt Cảnh Diễm. Tuy lời nói của nàng rất
hàm súc, nhưng từng chữ lại như đâm vào tim Diêu uyển nghi.
Bởi vậy Diêu uyển nghi ghi hận Trang phi. Nàng ta nghĩ đủ mọi cách để lấy mạng Trang phi.
Trang phi cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ. Nhưng Luyện Nguyệt Sênh lại cảm thấy
đây chính là minh chứng cho câu ‘họa là từ ở miệng mà ra’. Không thể
không thuyết giáo Trang phi đang tức giận một hồi, phải làm cho nàng ta
nhớ lâu một chút. Nếu không lần sau cũng chẳng còn mèo để chắn cho nàng
nữa.
Sau khi đã có kết quả, Luyện Nguyệt Sênh sai Đỗ Tiểu Bảo và
Hoàng Dương đến Tuyên Chính điện thông báo cho Cảnh Diễm. Cảnh Diễm nghĩ nghĩ rồi đưa ra một đạo ý chỉ, tước phân vị của Diêu uyển nghi, giam
vào lãnh cung.
Lúc đó, Cảnh Diễm vừa lấy tiền trong quốc khố,
lệnh cho Tiêu Ly làm khâm sai, đến Giang Tây cứu tế thiên tai. Hắn vừa
thở được một lát thì cung nữ bên cạnh Luyện Nguyệt Sênh đến báo cáo kết
quả sự việc.
Hắn chưa quên việc này vốn là hắn giao cho Thục phi
tra. Như thế nào người của Luyện Nguyệt Sênh lại đến, liền thuận miệng
hỏi một chút.
Hoàng Dương bẩm báo rõ ràng, Thục phi lực bất tòng
tâm, lại chạy đến tìm Hoàng Hậu hỗ trợ, cho nên vụ án này là Hoàng Hậu
và Thục phi cùng nhau tra.
Cảnh Diễm bình tĩnh, không nói gì, phất phất tay đuổi người.
Ở Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh nằm lệch trên giường êm ở cửa sổ phía Nam. Sau lưng nàng có Hồng Tư dùng quạt lụa nhẹ nhàng quạt, gió mát dìu dịu. Ánh mắt của nàng vừa chuyển, liền có thể nhìn thấy bóng liễu mát
xanh cùng những bông hoa của mùa hè nở rộ, vô cùng thích ý.
Hoàng Dương tiến vào điện, trong tay bưng một đĩa vừa trắng lại vừa có sắc
đỏ, Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt một cái; thì ra là vụn băng được tẩm màu.
Luyện Nguyệt Sênh là người không thể chịu nóng. Vì vậy Hoàng Dương thường làm nước ô mai ướp lạnh, trà lài hoa bưởi để nàng giải nhiệt. Hôm nay Hoàng Dương thấy phòng bếp nhỏ có băng. Linh quang chợt lóe, nàng muốn đem
khối băng đập vụn, rưới mứt hoa quả lên, vừa lành lạnh lại ngọt ngọt,
chắc chắn là món ngon!
Nghĩ như vậy, Hoàng Dương liền hăng hái bừng bừng động thủ.
Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy mới lạ. Nàng ngồi thẳng dậy, dùng thìa bạc múc một muỗng nhỏ đưa vào trong miệng. Ngay lập tức liền cảm thấy toàn thân đều lạnh thấu, vụn băng kèm những miếng dưa hấu nho nhỏ, một thứ chất lỏng
vừa thơm vừa ngọt vừa mát, khiến Luyện Nguyệt Sênh khen ngợi hết lời.
Hoàng Dương thấy Hoàng Hậu ăn vui vẻ, tâm đang buộc chặt cũng được thả lỏng,
nhưng nàng cũng không quên nhắc nhở nương nương nhà mình. Đúng là vụn
băng ăn rất ngon, nhưng ăn nhiều thì không tốt với thân thể, mỗi ngày
chỉ có thể dùng một đĩa.
Hiện tại Luyện Nguyệt Sênh bên ngoài vẫn được xem là “phụ nữ có thai“. Cái thứ vụn băng này là không thể để
người có tâm nhìn thấy. Trong điện hiện nay đều là tâm phúc của nàng nên nàng mới thoải mái ăn như vậy.
Luyện Nguyệt Sênh ăn thoải mái,
rồi bảo Hoàng Dương nói cách làm cho nữ đầu bếp của phòng bếp nhỏ, để
nàng ta làm nhiều một chút rồi chia cho các cung nhân khác nếm thử, cũng xem như quan tâm họ.
Sau khi nghe xong, Hoàng Dương nhận lệnh đi làm.
Ăn xong vụn băng, Luyện Nguyệt Sênh lại nghiêng người nằm trên giường, vừa định nhắm mắt ngủ thì nghe người báo Thục phi cầu kiến.
Thục phi là đến để cám ơn Hoàng Hậu. Nếu không phải nhờ có Hoàng Hậu, trong năm ngày này nàng cũng chẳng tra được gì.
Luyện Nguyệt Sênh đơn giản tiếp Thục phi một chút rồi đuổi người đi.
— — — — — — — — — — — — — —-
Thiên tiệp dư đứng ở trước Tuyên Chính điện. Sau lưng nàng, cung nữ nâng một
cái khay gỗ hương, trên khay chính là trà mật ong hoa cúc do chính Thiên tiệp dư tự tay pha.
Trong điện, Cảnh Diễm phê duyệt tấu chương, liền nghe thấy được bên ngoài vang lên âm thanh, đúng là thanh âm của Thiên tiệp dư.
Thiên tiệp dư trên mặt mang nụ cười nhẹ ấm áp, đang “dàn xếp” cùng Triệu Hoài Sinh, để hắn cho nàng vào trong.
Triệu Hoài Sinh ở trong cung lăn lộn cũng đã lâu, cười thật lòng hay giả dối
chẳng lẽ không thể nhìn ra? Người này chính là điển hình của ngoài cười
nhưng trong không cười, hắn vừa định nhắc nhở nàng ta một câu thì cửa
điện hé mở, Bích La vén áo thi lễ, mời Thiên tiệp dư đi vào.
Thiên tiệp dư vẻ mặt cao ngạo, liếc mắt nhìn Triệu Hoài Sinh, chầm chậm bước vào Tuyên Chính điện.
Nàng nhận lấy khay từ trong tay Văn Hỉ, vẻ mặt tươi cười, đem khay đặt nhẹ
nhàng lên long án, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ngài cực khổ rồi! Thiếp vì
ngài chế biến trà mật ong hoa cúc, ngài nếm thử xem.” Nói xong liền đem
chén sứ men xanh nâng đến trước mặt hắn.
Cảnh Diễm bởi vì chuyện
tình Giang Tây mà chẳng có tâm tình quan tâm đến chuyện gì khác. Hiện
tại lại thấy gương mặt tươi cười như hoa của Thiên tiệp dư, trong lòng
không khỏi ấm áp, “Ngươi có tâm.” Sau đó nhận lấy chén sứ men hoa uống
một ngụm.
Thiên tiệp dư cười duyên, thẹn đỏ mặt nói: “Bệ hạ vì
nước sự vất vả, thiếp cũng chỉ có thể ở phía sau vì bệ hạ làm chút việc
nhỏ như vậy.”
Cảnh Diễm lại khen nàng một câu, Thiên tiệp dư liền có chút lâng lâng, nói chuyện cũng lớn mật hơn. Nàng nâng đôi mắt hạnh
trong suốt sáng long lanh lên nhìn, môi đào khẽ mở, nói đến: “Bệ hạ, tuy nói quốc sự quan trọng, nhưng thân thể của ngài cũng rất quý trọng.
Thiếp nghe nói, từ hôm qua đến giờ ngài vẫn chưa nghỉ ngơi. Như vậy thân thể ngài làm sao có thể chịu nổi, không bằng ngài nên nghỉ ngơi một
chút.”
Hôm qua xảy ra chuyện không vui ở Tuyên Chính điện, nàng
đã không nhận được ân sủng gì. Khi trở về Quảng Lăng cung, nàng đã hối
hận muốn chết. Lần này dù thế nào, cũng không thể để lặp lại chuyện hôm
qua, “Đầu bếp nữ ở chỗ thiếp mới học được vài món ăn mới của Hàng Châu,
không bằng đêm nay điện hạ đến nếm thử, thư giãn một chút cũng tốt.” Sau đó ăn cơm xong, lúc tình nồng mật ý, cũng dễ làm chính sự.
Sắc
mặt nàng đỏ rực, vừa định đặt tay lên cổ của hắn, lại bị Cảnh Diễm một
tay bắt được. Cảnh Diễm vẻ mặt nhàn nhạt, bình tĩnh mở miệng nói: “Thiên nhi, hôm nay nàng có chuyện gì sao? Trước đây nàng không giống như thế
này. Hiện giờ Giang Tây lũ lụt, Trẫm không muốn nghĩ đến chuyện khác,
nàng cứ ngoan ngoãn trở về trước đi!” Dứt lời, liền đẩy tay của nàng ra.
”Bệ hạ...” Thiên tiệp dư ủy khuất trong mắt phiếm lệ, nàng cắn cắn môi,
giọng nói dịu dàng trong mang theo một tia nghẹn ngào, “Bệ hạ, đã lâu
ngài chưa đến chỗ của Thiên nhi, Thiên nhi nhớ ngài!”
Cảnh Diễm thở dài, “Trẫm đáp ứng nàng. Khi giải quyết xong chuyện ở Giang Tây, Trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Thiên tiệp dư hai tay níu lấy góc áo, nghe thấy lời này, mắt sáng rực lên, chợt lại tối xuống, “Nhưng Thái Hậu...”
”Trẫm giữ lời.” Hắn ôn thanh nói, “Được rồi! Lau nước mắt đi! Đi về trước đi!”
Thiên tiệp dư đành phải lau sạch sẽ nước mắt, trong lòng vô cùng không tình nguyện, rời khỏi Tuyên Chính điện.
Khuyên Thiên tiệp dư trở về, Cảnh Diễm hơi có vẻ mệt mỏi nhắm mắt thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.
Hắn nhìn chén sứ men xanh trên long án, rốt cuộc không có tâm tư để uống thêm.
Triệu Hoài Sinh từ bên ngoài tiến vào, sẵn sàng chịu nghe mắng, mở miệng khuyên Hoàng Đế nghỉ ngơi một chút.
Cảnh Diễm hoàn toàn không để ý tới. Hắn đem chén sứ men xanh đẩy qua một bên, cầm lấy sổ con tiếp tục xem.
Triệu Hoài Sinh đau lòng muốn khóc. Như vậy làm sao được, long thể làm sao chịu đựng nổi?
Phượng Tê cung.
Luyện Nguyệt Sênh thiếu chút nữa đem trà đã uống vào trong miệng phun ra ngoài.
”Muốn ta đi Tuyên Chính điện khuyên bệ hạ nghỉ ngơi!” Nàng kinh ngạc lớn
tiếng nói ra, “Tiết công công, ngươi không có truyền nhầm chứ?”
Trên trán Tiết Khánh đổ mồ hôi, nghe thấy lời này, gật đầu nói: “Hồi nương
nương, sư phụ của nô tài đã nói như vậy. Bệ hạ đã một ngày không ngủ
không nghỉ, cứ thế này mãi thân mình sẽ suy sụp! Sư phụ thật sự không có cách nào khác, liền để cho nô tài mau chóng đến chỗ nương nương, nhờ
nương nương đi khuyên nhủ bệ hạ đi.”
Luyện Nguyệt Sênh chế nhạo cười, “Sư phụ của ngươi mời nhầm người rồi! Trở về nói cho hắn đi mời Thiên tiệp dư đi.”
”Thiên tiệp dư đã đến rồi!” Tiết Khánh nói: “Đưa trà hoa cúc mật ong xong thì đã hồi cung rồi!”
Luyện Nguyệt Sênh “Ừ” một tiếng, cười cười, hơi có châm chọc, “Ngay cả Thiên
tiệp dư đều khuyên không được, bản cung lại càng không khuyên được.”
”Ngươi trở về phục mệnh thôi! Bệ hạ lấy quốc gia đại sự làm trọng. Đây là phúc của giang sơn xã tắc, phúc của dân chúng. Chuyện ở Giang Tây là chuyện
cấp bách, bệ hạ không ngủ không nghỉ lo lắng như thế, không phải là biểu hiện của lòng mang thiên hạ sao? Vả lại bệ hạ không phải là trẻ con,
chờ mệt mỏi, không có người nói, hắn sẽ tự nghỉ ngơi.”
Tiết Khánh vừa nghe, quỳ xuống.
”Sư phụ nói, nếu nương nương không đi, thì nô tài cứ quỳ ở trước mặt nương nương!”
“...”
Vậy ngươi cứ quỳ đi!
Sau đó trong vòng một canh giờ, nàng ở trong sân trong hồ nước cho cá ăn,
Tiết Khánh theo đến, quỳ xuống; nàng trở về luyện chữ, Tiết Khánh một
bước không rời theo, quỳ xuống; lúc nàng dùng bữa tối, Tiết Khánh lại
quỳ trước mặt nàng; sau bữa cơm, nàng muốn đi tìm cung phi khác để buôn
chuyện, Tiết Khánh giống như cái đuôi bám theo….
Rốt cuộc, Luyện
Nguyệt Sênh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, một cước dẫm lên mặt đá
phía trước Phượng Tê cung, giận dữ nói: “Bản cung đi!”
Tiết khánh kinh hồn bạt vía, “Nương nương, cẩn thận thân mình!”
Luyện Nguyệt Sênh: “...”
Bên ngoài Tuyên Chính điện, Triệu Đại công công trái chờ phải chờ, chờ vò
đầu bứt tai, cuối cùng cũng chờ được Hoàng Hậu nương nương đến. Hắn vừa
thi lễ, liền thông báo vào trong, cũng không quản đến ý tứ của Hoàng Đế, vội mở cửa ra; đẩy Hoàng Hậu vào trong.
Trong điện đốt đèn, sáng như ban ngày, từ trên đỉnh lô vàng tỏa ra từng trận huân hương có mùi
thanh mát, quẩn quanh chóp mũi. Cảnh Diễm ngước mắt lên, liền thấy người ấy một thân cung trang đỏ thẫm, vẻ mặt bình tĩnh đi tới.
Trong lòng hắn ngầm mắng Triệu Hoài Sinh một trận, là hắn cho nàng vào chứ không ai hết!
Luyện Nguyệt Sênh thi lễ, ngẩng đầu thấy người nọ nhìn mình chằm chằm, trong
mắt tơ máu dày đặc; dung nhan anh tuấn sáng sủa thường ngày hiện giờ
cũng trở nên tiều tụy. Thanh âm nàng bình thản, nói: “Bệ hạ, ngài nên
nghỉ ngơi.”
Cảnh Diễm không nói chuyện, dùng sắc mặt sa sầm nhìn nàng, dường như có hơi bất ngờ, “Nàng đến để nói như thế?”
Luyện Nguyệt Sênh thành thực gật đầu, “Đúng là như thế.”
Nghe vậy, Cảnh Diễm không nóng không lạnh đáp lại, “Ý tốt của Hoàng Hậu, Trẫm nhận.”
Luyện Nguyệt Sênh nhìn hắn một cái, vén áo thi lễ, tiếp lời “Thần thiếp xin được cáo lui trước.” Trực tiếp xoay người đi luôn.
Phía sau nàng, lông mày Cảnh Diễm giật giật, tay khẽ động, sổ con trên long án rơi xuống mặt sàn bạch ngọc.
”Khi nào Trẫm để nàng đi sao?” Cảnh Diễm lạnh giọng nói, “Sổ con của Trẫm
rơi mất rồi! Hoàng Hậu còn không mau tới đây giúp Trẫm nhặt lên.”
Thanh âm âm lãnh, lộ ra lực chấn nhiếp của uy nghi từ bậc đế vương, bước chân Luyện Nguyệt Sênh dừng lại, cúi đầu một đường đi đến bên cạnh long án,
đem sổ con rơi trên đất nhặt lên đặt lại trên long án.
”Bệ hạ còn có chuyện gì nữa không?” Luyện Nguyệt Sênh hai tay đan vào nhau đặt
trước bụng, ánh mắt hơi hướng xuống, lại lộ ra vẻ cao quý đoan.
Cảnh Diễm quan sát nàng một cái; hừ nhẹ nói: “Nhớ kỹ thân phận của nàng!
Nàng là Hoàng Hậu, lễ nghi cơ bản nhất, hẳn không cần Trẫm phải dạy cho
nàng!”
Luyện Nguyệt Sênh khẽ mím môi dưới, nói: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ giáo huấn.”
Mắt hắn nhìn thẳng, cầm lấy một phần tấu chương, nàng lập tức liền vén tay áo mỏng lên chuẩn bị mài mực.
Bộ dáng vô cùng thuận theo vào lúc này so với cái bộ dáng không có quy
không có củ của Luyện Nguyệt Sênh khi nãy, không hề nghi ngờ là Luyện
Nguyệt Sênh của hiện tại càng khiến Cảnh Diễm cảm thấy thoải mái hơn.
Cũng chẳng nói thêm cái gì, để nàng phục dịch bên cạnh.