Bên ngoài trời nắng, một cơn gió ngẫu nhiên thổi qua đều kèm theo khí nóng, hiện giờ là giữa trưa trời nóng khó chịu vô cùng.
Trời nóng bức đến thế, không chỉ các chủ tử các cung không có tinh thần thì ngay cả các cung nhân đều lười biếng trốn dưới các tán cây hóng mát.
Nhưng có một nơi, bầu không khí vui vẻ, các cung nhân đều có vẻ mặt vui mừng, tươi cười rạng rỡ, trong cung điện vốn mát mẻ lại giống như bị đốt một đống lửa, duy trì nhiệt độ cao liên tục.
Nơi này chính là Phượng Tê cung, tẩm cung của đương kim Hoàng Hậu Luyện Nguyệt Sênh. Lý do làm cho các cung nhân kích động là chuyện Hoàng Hậu được chẩn ra là có hỉ mạch.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn dưa hấu ướp lạnh trước mặt mình bị bưng đi, khá là bất đắt dĩ thở dài, đối với Hồng Tư đang vô cùng vui sướng nói: “Ngự y
không phải nói là thời gian mang thai còn ít, cũng không thể nói chính
xác sao.”
Hồng Tư vui mừng gọi cung nữ đem dưa hấu ướp lạnh, trà lạnh trước mặt Luyện Nguyệt Sênh bưng đi,
hoàn toàn không để ý đến lời nàng vừa nói, “Nương nương, trong nội cung thì y thuật của các ngự y đều rất tốt, không có khả năng chẩn nhầm đâu ạ.”
Ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh còn đang dính chặt lấy trà lạnh bị bưng đi, Hồng
Tư liền chuẩn bị đứng sau lưng nàng quạt cho nàng. Trong lời nói có một sự vui sướng không nhỏ, “Bây giờ thì tốt rồi, nương nương có thai, cuối cùng xem như là khổ tẫn cam lai, bệ hạ biết được sẽ cực kỳ vui sướng.”
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh bĩu môi khinh thường, vẻ mặt có vài phần chán ghét.
Đế hậu thành hôn gần bốn tháng, lại ở một tháng trước mới viên phòng, đều
là Thái Hậu khóc nháo thì hai người mới không tình nguyện mà viên phòng.
Đại hôn lúc đó, Thiên tiệp dưmà Hoàng Đế Cảnh Diễm vô cùng yêu thích lại
bị đau tim tái phát. Đế hậu mới dùng xong rượu hợp cẩn, sau khi biết
được tin này Cảnh Diễm liền bỏ lại Luyện Nguyệt Sênh đến thăm chăm sóc
Thiên tiệp dư.
Đế hậu đại hôn, Hoàng đế lại đến cung người khác. Để Hoàng hậu một mình một phòng, cái tát này đánh vô cùng mạnh, không chỉ là đánh vào Luyện Nguyệt Sênh còn có Ninh quốc công phủ đang quyền cao chức trọng.
Như thế, Luyện Nguyệt Sênh cùng Cảnh Diễm đều kết thù, đằng nào hai bên
nhìn nhau cũng không vừa mắt. Cũng may là Cảnh Diễm cũng tôn trọng nàng, mùng một và mười lăm thì dự theo quy củ đi nghỉ tại Trung cung. Hai người nằm trên giường ngủ, đế hậu nhìn như hài hòa lại cũng không
hài hòa Luyện Nguyệt Sênh ngồi trên vị trí Hoàng Hậu, dù không được Cảnh Diễm đế yêu thích thì cũng có Ninh quốc công phủ làm hậu thuẫn, vị trí Hoàng hậu của nàng ngồi vẫn khá là thoải mái.
Nếu như không có Thiên tiệp dư xuất hiện trước mắt nàng thì càng tốt.
Hồng Tư vừa quạt vừa cằn nhằn, đầu óc Luyện Nguyệt Sênh không biết đã bay
đến nơi nào, đúng lúc này, Thanh Linh với vẻ mặt trầm trầm đi vào điện,
sau khi hành lễ, đứng lên: “Nương nương... Bệ hạ đã biết việc này, nói
muốn xuất cung cưỡi ngựa đi dạo.”
Tay Hồng Tư đang quạt thì ngừng lại, Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười châm chọc, quay đầu nhìn Hồng Tư, “Nhìn đi, hắn chỉ có chút tiền đồ thế thôi.” Đoán chừng còn phải nghĩ giải thích với Thiên tiệp dư thế nào đi.
“Không!” Âm thanh Hồng Tư chắc chắn, ánh mắt tỏa sáng nhìn Luyện Nguyệt Sênh, “Không chừng là Bệ hạ hưng phấn quá mức!”
Nghe thế, Luyên Nguyệt Sênh cùng Thanh Linh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đến chạng vạng, Thanh Linh lại đi vào báo cáo Luyện Nguyệt Sênh, Hoàng đế đã trở lại, đang đi đến Phượng Tê cung.
Đang gắp thức ăn thì tay Hồng Tư run lên, sắc mặt vui sướng sau một chớp mắt thì trở lại bình thường, nàng để rau sang một bên mâm nói: “Nương
nương, có chờ bệ hạ không ạ?”
Luyện Nguyệt Sênh trong miệng là cơm, nói không rõ ràng lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Hồng Tư lộ ra vẻ mặt thất bại, Thanh Linh cười an ủi nàng, đứng ở phía bên phải Luyện Nguyệt Sênh, múc cho nàng một muôi cháo.
Luyện Nguyệt Sênh đang dùng đũa bạc chọn cá, bên ngoài liền báo là bệ hạ đến.
Luyện Nguyệt Sênh đưa cá đến miệng, hoàn toàn không coi trọng điều này.
Hôm nay vốn nóng bức, Cảnh Diễm cưỡi ngựa cả buồi chiều, hồi cung liền vội vội vàng vàng đến Phượng Tê cung, đi vào điện, hơi thở hổn hển, trên chán là mồ hôi chảy xuống, trên mặt cũng hồng hồng, có thể thấy là rất nóng.
Luyện Nguyệt Sênh cầm lấy khăn lụa trong tay Hoàng Dương, chậm rãi nghênh
đón, “Bệ hạ lau mồ hôi đã.” Nói xong liền đưa khăn lụa tới.
Cảnh Diễm nhìn nụ cười bình thản trên mặt nàng, lại thấy khóe môi nàng có chút dầu mỡ, mắt đảo qua một bên, quả nhiên là người này vừa nãy còn
đang ăn cơm, con mắt hắn lóe lên, nhận khăn lụa từ trong tay nàng, lau
chút mồ hôi trên trán.
Luyện Nguyệt Sênh biết vì sao hắn tới,
cũng lười nói chuyện với hắn, trực tiếp nói: “Bệ hạ còn chưa dùng thiện
nhỉ, vậy chúng ta dùng bữa trước.”
Mặt Cảnh Diễm là một khối băng ngàn năm, thường ngày vui buồn đều không lộ ra, cảm xúc giấu rất sâu, chỉ sợ toàn bộ hậu cung chỉ có Thiên tiệp dư Hoa Thiên Bạch có thể được hắn dịu dàng đối đãi.
Hắn gật đầu “Ừ” một tiếng, đưa khăn lụa cho Triệu Hoài Sinh đứng bên cạnh, sau đó cùng Luyện Nguyệt Sênh đi đến bàn ăn.
Luyện Nguyệt Sênh và Cảnh Diễm đều không nói gì, một bữa cơm hai người ăn lại đều ăn chưa no.
Đến khi cung nhân dọn dẹp bàn, hai người ngồi đối diện, Cảnh Diễm liền lạnh nhạt mở miệng, “Ngự y chưa chuẩn đoán chính xác sao?”
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, chậm rãi nói: “Nói là còn ít tháng, không thể chuẩn đoán chính xác.”
Sau lời này, hai người đều không nói gì, trong chốc lát toàn bộ Phượng Tê cung đều tràn ngập cảm giác kỳ dị.
Không còn gì để nói đó là trạng thái của hai người bây giờ.
“Bệ hạ.” Lần này là Luyện Nguyệt Sênh mở miệng, “Hai người chúng ta đều mở rộng cửa nói thẳng.”
Cảnh Diễm ngước mắt nhìn nàng.
“Lần này chẩn ra mạch, chắc chắn đối với bệ hạ là vô cùng đau đầu.” Nàng
nhìn hắn gằn từng tiếng nói: “Thật ra, bệ hạ, người không cần gấp gáp.”
“Vừa vào hè, thần thiếp vô cùng nóng bức, thường ăn dưa hấu ướp lạnh, nước ô mai, trà lạnh rất nhiều, những thứ này đều là đồ lạnh, sau khi phụ nữ
ăn đều có khả năng trì hoãn vài ngày là bình thường. Theo thần thiếp, chỉ bằng những điểm đó, ngự y nói hỉ mạch chưa chẩn đoán chính xác, không biết thì không có tội.” Bọn họ lần đầu tiên viên phòng, là ngươi không tình ta không nguyện, Cảnh Diễm không tập trung, Luyện Nguyệt Sênh bị đau, viên phòng qua loa như thế làm sao có thể có thai đây?
Đằng nào Luyện Nguyệt Sênh cũng không tin.
Sắc mặt Cảnh Diễm đen lại, hắn vật lộn một hồi, khó khăn lắm mới tiếp thu được chuyện Luyện Nguyệt Sênh có thai, lúc này nàng lại nói cho hắn biêt là không chừng là không có thai. Trong lòng một phen rối loạn sau khi phải chấp nhận sự thật. Lại
bị những lời này làm sắc mặt biến hóa, đến bây giờ là thở dài nhẹ nhõm,
nếu không hoài thai cũng tốt, hắn không lo Thiên tiệp dư đau lòng.
Nhìn sắc mặt Cảnh Diễm biến hóa, cuối cùng là bộ dạng nhẹ nhõm, lòng Luyện Nguyệt Sênh không nhịn được “bộp” một tiếng, có lẽ hắn đang nghĩ đến Thiên tiệp dư.
Hai mắt Cảnh Diễm hoàng đế nhìn chăm chú vào Luyện Nguyệt Sênh, giọng nói
trầm ổn lại vô tình, “Nếu chẩn đoán chưa chính xác, ngươi đừng suy nghĩ
quá nhiều. Những ngày tiếp theo nên chú ý một chút, đừng đụng chạm vào
đâu. Hôm nay, Trẫm nghỉ ngơi ở đây.”
Biểu hiện cho bên ngoài thấy thì không thể bỏ, lời nên nói cũng đã nói, tuy rằng bản thân hắn thật
sự hi vong Luyện Nguyệt Sênh không có
mang thai, phía sau nàng là Ninh quốc công phủ, nắm quyền to, công cao
lấn chủ, nếu Luyện Nguyệt Sênh sinh hoàng tử, khí thế phủ Ninh quốc công lên cao thì càng thêm càn quấy.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn mặt Cảnh Diễm như ngọc, đứng dậy nhún chào nói: “Vậy... Bệ hạ cứ tự nhiên, thần thiếp đi vào trước xem sách một chút.”
Cảnh Diễm còn đang cân nhắc đấu tranh trên tiền triều, khi nghe thấy những lời này, mắt nhìn lên, Luyện Nguyệt Sênh dĩ nhiên là đã xoay người đi vào nội điện, tư thế thướt
tha, bước đi rất đẹp.
Mặt Cảnh Diễm đen lại... Hắn thật sự không thích Luyện Nguyệt Sênh! Chỉ riêng việc nàng không có quy củ để hắn một mình ở đây, bản thân đi làm chuyện khác, là một Hoàng Hậu nàng có thể là ra chuyện này sao! Quả nhiên là con gái mà Luyện gia nuôi dưỡng!
Đương kim hoàng đế, tân đế đăng cơ, căn cơ bất ổn. Phải có nguyên lão tam triều là Dương thái phó, tư tưởng cố chấp, quản Đông
quản Tây đối với Cảnh Diễm, mong muốn bất kỳ chuyện gì Hoàng đế đều hỏi ý kiến ông ấy, cho dù Dương thái phó là tiên sinh dạy học cho hắn, nhưng
cũng làm cho hắn càng thêm phản cảm đối với ông ấy. Trái có cầm quyền cao, công cao lấn chủ là phủ Ninh quốc công, đối với hắn thì
phủ Ninh quốc công tồn tại giống như một ly độc dược đã bị nuốt vào, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát độc thì chết.
Cảnh Diễm là tân đế, hắn không thể động vào Dương thái phó, cũng không thể
động vào phủ Ninh quốc công. Nhưng hiện tại không thể động được không có nghĩa là về sau cũng không thể động được, chờ căn cơ của hắn đã vững, có một nhóm người ủng hộ tân đến, đến lúc đó thì chậm rãi thu thập cũng chưa muộn, nhưng những nữ nhi của họ trong cung sẽ gặp xui xẻo đầu tiên, Hoàng hậu Luyện Nguyệt Sênh và Đức phi Dương Như Ý.
Luyện Nguyệt Sênh ở bên trong trong điện chọn bản du kí, thoải thoải mái mái
dựa ở mềm ghế dựa đọc sách, Hồng Tư chỉnh đèn lưu ly về nơi nàng ngồi,
anh sáng chiếu vào trang sách. Luyện Nguyệt Sênh đang xem du kí, hoàn
toàn không biết Hoàng đế bị nàng gạt ở bên ngoài, đang có bao nhiêu là suy nghĩ xấu xa.
Cảnh Diễm đi vào nội điện, thấy nàn đang tựa vào ghế mềm chăm chú xem một
quyển sách, mái tóc đen dài đang được xõa tung,mềm mại rơi trên vai
nàng, ánh sáng của ngọn đèn lưu ly đang chiếu vào một bên mặt của nàng,
lông mi giống như một cái quạt nhỏ tạo thành một bóng hình bán nguyệt.
Phải thừa nhận là dung nhan Luyện Nguyệt Sênh vô cùng đẹp.
Hồng Tư nhìn thấy Cảnh Diễm đi vào, vội vàng lấy tay đẩy đẩy Luyện Nguyệt Sênh, lại cuống quýt cúi đầu trước Hoàng đế.
Cảnh Diễm cho nàng đứng lên, nhìn Luyện Nguyệt Sênh với vẻ mặt không vui, sắc mặt trầm xuống: “Đã không còn sớm, ngủ thôi.”
Hoàng đế đã nói, nàng không thể không đáp ứng, vì vậy Luyện Nguyệt Sênh lưu
luyến gác quyển sách lại, đứng dậy phân phó Hồng Tư đi chuẩn bị nước ấm
cho hai người rửa sạch mặt.
Cảnh Diễm thấy mắt nàng còn lưu luyến trên quyển sách kia, cau mày hỏi nàng: “Nàng đang xem cái gì mà hăng say thế.”
Tinh thần Luyện Nguyệt Sênh đột nhiên tỉnh táo lại, đầy ý cười nhìn hắn nói: “Là câu truyện quỷ thần đến từ Đông Doanh, nói về một con báo cùng một
con thỏ.” Nàng giống như đang bật máy hát vậy, thái độ cũng không còn
lạnh nhạt với Cảnh Diễm như trước, “Một con báo giết một bà cụ, đem thịt bà cụ cho ông cụ ăn. Sau khi con thỏ biết chuyện, quyết định trả thù
con báo, đầu tiên là thời điểm con báo vác củi,con thỏ ở phía sau châm
đuốc vào bó củi con báo đang vác, con báo bị bỏng, con thỏ lại bôi thuốc cho con báo, dược là tương ớt, làm con báo đau đến chết đi sống lại.
Sau đó, con thỏ lừa con báo đi chèo thuyền, con thỏ cho con báo dùng
thuyền làm từ bùn, còn bản thân nó dùng thuyền gỗ, thuyền bùn vào trong
nước thì bị đắm, con báo muốn con thỏ cứu nó nhưng con thỏ lại lấy mảnh
vải chụp vào đầu con báo.”
“Sau đó con báo chìm trong nước chết
đi.” Luyện Nguyệt Sênh nói mà mặt mũi vẫn bình thường, giống như là kể
một câu chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Cảnh Diễm sau
khi nghe thì sắc mặt càng lúc càng trầm hơn, sau lưng thì lạnh lẽo.
“Ngươi xem mấy thứ linh tinh gì đó!” Cảnh Diễm sầm mặt nói, “Từ nay không cho phép ngươi xem mấy thứ linh tinh đó!”
Luyện Nguyệt Sênh: “...” Cái người này đúng thật là, có lòng tốt kể nội dung cho hắn, hắn còn nổi giận với nàng.