Phương Minh Viễn và Vu Nhị cũng không để ý tới bọn họ, chỉ là cùng nhau phối hợp nói đùa.
Sau 3 tuần rượu, năm món ăn, Ninh Đức lúc này mới khép nép nói “Giám đốc Úy Trì, nhà họ Ninh chúng tôi và một khoản tiền của cơ quan này, có thể
đưa trước cho chúng tôi một phần được hay không? Gần đây kinh tế ở huyện bị đình trệ, điều này ngài cũng biết. Gần tới tết, nhà họ Ninh chúng
tôi cũng cần kết toán tiền công và tiền hàng với mọi người, thật sự có
chút cần thiết, cho nên giám đốc Úy Trì giơ cao đánh khẽ, nhà họ Ninh
chúng tôi, nhất ddingj ghi nhớ ân đức của ngài” hắn vừa nói vừa bỏ một
bao lì xì lên bàn.
Úy Trì ngay cả nhìn đến hắn, cũng không chỉ
liếc mắt nhìn bao lì xì một cái, cười nhạt nói “Tôi nói lão Ninh này,
tôi đã nói với ngươi bao nhiêu lần, việc này ngươi đừng tới tìm ta, việc của Vương Kính Nghiệp không lien quan gì tới Uy Trì ta, hắn nợ của
ngươi, ngươi tìm hắn đòi. Trong tay ta cũng không có cầm khoản nợ của
ngươi. Tôi dựa vào đâu mà giúp ngươi tiền hàng của Vương Kính Nghiệp?”
Vương Kính Nghiệp trong miệng hắn chính là người làm người tiền nhiệm
của hắn qua đời.
-Dạ dạ dạ, giám đốc Úy Trì, tôi đây không phải
là nhờ ngài giúp đỡ một chút, ở trước mặt Tổng biên tập nói tốt vài câu, cho dù là cấp cho chúng ta một phần ba cũng được à.
Ninh Đức Bồi cười nói. Mặc dù biết rõ khoản này không thể hạ xuống, cũng bởi vì Úy
Trì Nhân là người ở giữa, hơn nữa trong tay không có chứng cớ, hơn nữa
ngay cả có chứng cớ, có thể làm gì Úy Trì Nhân đây? Chị người ta là
xưởng trưởng của nhà máy rượu huyện, chính là nhóm lãnh đạo huyện, từ đó cũng vênh váo tự đắc, huống chi mình lại là một người dân thấp cổ bé
họng.
-Một phần ba? Hừ!
Vẻ mặt Úy Trì Nhân có vẻ khinh thường nói :
-Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tôi dựa vào cái gì muốn thay ngươi đáp trả
ântình? Chỉ bằng nón tiền nho nhỏ này của ngươi. Tuy Úy Trì Nhân tôi
không có nhiều tiền, nhưng chút tiền ấy của láo Ninh các ngươi, hay là
lão vẫn chướng mắt đấy?
Nói xong đẩy tiền lì xì trên bàn quay lại.
Vẻ mặt của Ninh Đức tỏ vẻ xấu hổ, không tự chủ được liếc mắt nhìn bọn
Phương Minh Viễn một cái. Mặc dù giọng nói của Úy Trì Nhân không cố ý đề cao nhưng lại lớn như vậy, hai người kia khẳng định là nghe được một
ít. Tục ngữ nói: người sống mặt, cây sống da. Hắn cũng là người bốn mươi tuổi, cầu xin Úy Trì Nhân như vậy, cơ bản tâm lí cũng không thoải mái.
Lại khiến người ngoài thấy được thật không thể chịu dược.
Nhưng
người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. hiện giờ công trạng của nhà hàng nhà họ Ninh cũng không còn tốt như mấy năm trước, có một số khất
nợ tiền hàng, nhưng quan hệ với bọn họ, nhà họ Ninh không yên ổn mà ăn
năm mới.
-Giám đốc Úy Trì, vậy như thế nào ngươi mới có thể giúp chúng ta?
Ninh Đức nâng chén rượu lên trước mặt Úy Trì Nhân, cười nói:
-Chỉ cần ngài rat ay giúp chúng ta lần này, Ninh Đức tôi suốt đời ghi nhớ ân tình này.
-Giúp các ngươi như thế nào?
Úy Trì Nhân cầm chén “rượu cách” một tiếng rồi uống, lại gắp đũa thức ăn. Từ từ nhai, Ninh Đức cũng không thúc giục, ngồi chờ.
Một lúc lâu sau, Úy Trì Nhân mới chậm rãi nói :
-Tôi rất thích Tú Tú, Ninhbá nếu không ngại chúng ta có thể kết giao, ngày
sau đương nhiên là người một nhà. Nói vậy, việc của nhà họ Ninh cũng là
việc của ta, không phải là nhiều tiền hơn sao? Trước mắt là có thể làm
cho công ty cấp tiền cho Ninh bá ngươi.
Ninh Đức chỉ cảm thấy máu trong người đều lên tới đầu , tuy rằng hắn để ý thấy ánh mắt của Úy Trì Nhân với Tú Tú co chút tà niệm nhưng thật không ngờ hắn vô liêm sỉ như
vậy. Rõ ràng có ý nghĩ xấu xa trong đầu. Úy Trì Nhân hắn năm nay bao
nhiêu tuổi rồi, là ba mươi hai tuổi, đã kết hôn rồi lại li hôn, còn có
một đứa con gái bị nhà vợ nuôi dưỡng rồi. Chẳng qua chỉ là tốt nghiệp
trung học, nếu không phải chị hắn là xưởng trưởng nhà máy rượu của
huyện, căn bản giám đốc hợp tác xã thương mại huyện cũng không rơi vào
tay hắn. Mà con gái của mình năm nay mới mười bảy tuổi, tuổi mụ là mười
tám, sang năm mới thi đại học, như vậy mà hắn cũng mở miệng nói được.
Tuy rằng hiện tại nhà họ Ninh lâm vào cảnh khó khăn nhưng không có luân
lạc tới mưc phải bán một cô nương của mình.
Úy Trì Nhân chú ý tới sắc mặt đỏ bằng của Ninh Đức, ánh mắt nhìn mình cũng có chút u tối nên
trong lòng cũng có chút sợ hãi. Trong lúc này có thể giết người cũng
không phải là ngoại lệ. Ninh Tú là bảo bối đầu của Ninh Đức, hắn cũng
biết.
-Nếu lão Ninh ngươi không đồng ý cũng không có vấn đề gì, còn có phương án thư hai!
Úy Trì Nhân vội vàng nói. Hắn cũng không tin Ninh Đức có thể đồng ý cho
mình và Ninh Tú kết giao, đây chỉ là một bước đệm, một bước nhỏ trong
đàm phán.
-Ừ!
Ninh Đức ngơ ngác một chút, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút.
-Lão Ninh, không thể không thừa nhận, Đồng Nghi Xuân của nhà họ Ninh so với rượu trắng của nhà máy huyện có hương vị tốt hơn!
Úy Trì Nhân nâng chén nói :
-Vừa rồi ngươi cũng nói, nhà hang của nhà họ Ninh hiện tại gặp chút khó
khăn, hay là như vậy đi, nhà Úy Trì chúng tôi nguyện đầu tư tới nhà hàng của các ngươi, nói như vậy mọi người chính là đối tác rồi, đến lúc đó,
không cần nói đến tiền nợ bên trong việc hợp tác mua bán, chị tôi có thể hỗ trợ Nghi Xuân mở rộng, ngươi thấy thế nào?
Ninh Đức lại ngẩn ra, tuy nhiên mày chậm rãi nhíu lại, lời nói của Úy Trì Nhân cũng dễ
nghe, đối với nhà họ Ninh mà nói, như vậy cũng có lợi, nhưng từ ngày qua tới nay, Ninh Đức cũng hiểu được không ít tình trạng của nhà họ Úy Trì. Chị Úy Trì Nhân là Úy Trì Anh xưởng trưởng nhà máy rượu, ba mươi bốn
tuổi, hắn chưa từng gặp qua nhưng nghe nói, Úy Trì Anh thuộc loại chỉ
cần nhìn liếc qua một cái có thể thấy là một người phụ nữa thanh tú,
nhưng mỗi lần nhìn cô một cái, đều cảm thấy hấp dẫn, cũng có vị nữ nhân. Đó cũng là vì sao Úy Trì Anh lại có thể được gả cho chủ tịch huyện
trước của huyện Đồng Xuân, hiện tại đã có đứa con với chủ tịch hội đồng
nhân dân huyện Mã Hữu Tĩnh.
Mặc dù bốn năm trước, Úy Trì Anh có
con với Mã Hữu Tĩnh và cũng đã chia tay nhưng cô đã ngồi trên ghế xưởng
trưởng của xưởng rượu huyện, và bởi vì có huyện ủng hộ, các lãnh đạo
huyện cũng không có biện pháp gì. Nghe nói Mã Hữu Tĩnh cũng đã nhiều lần muốn nhấc cô lên làm quản đốc xưởng rượu, nhưng vô ích. Cũng vì quan hệ của Úy Trì Anh, Úy Trì Nhân mới dần đứng lên, chỉ có điều tên tiểu tử
này có bề ngoài thật tốt, bên trong cũng chỉ là một bao cỏ, cho nên đến
giờ cũng chỉ là giasm đốc của hợp tác xa thương mại huyện.
Úy Trì Anh, nữa nhân kia cũng không phải là cái đèn cạn dầu, rất nhiều người ở huyện nói như vậy.
Hiện giờ tuy rẳng tài chính nhà họ Ninh đang khó khắn, nhưng dẫn vào tài chính của nhà Úy Trì, cũng là dẫn sói vào nhà.
-Thế nào? Lão Ninh, ngươi khinh thường nhà họ Úy Trì chúng tôi sao? Không
phải là nhà hàng của gia đình ngươi có chia cổ phần sao, chẳng lẽ không
nể mặt tôi chút nào?
Sắc mặt Úy Trì Nhân thay đổi, đem chiếc đũa trên bàn đập xuống nói :
-Được hay không cũng phải nói một câu. Hôm nay ta còn có chuyện, không có thời gian ở đây tranh luận với ngươi.
Ninh Đức bị hoảng sợ, vội vàng cười nói:
-Giám đốc Úy Trì, ngài muốn đầu tư vào nhà hàng ta, đó đương nhiên rồi, chẳng là ngươi muốn đầu tư bao nhiêu tiền? Hoặc là chiếm ít phần tử ah?
Úy Trì Nhân bất mãn hừ một tiếng nói:
-Ta cũng không cần nhiều lắm, hai vạn đồng, 60% phần trăm.
Chiếc đũa trong tay Ninh Đức lạch cạch một tiếng rớt xuống bàn, việc thở có vẻ khó khăn, trầm giọng nói:
-Giám đốc Úy Trì,ngài ra giá này không phải là quá thấp à? Không nói tới
thiết bị sản xuất rượu của nhà hàng chúng ta, còn có phương thuốc ủ rượu vô cùng giá trị, theo số rượu còn lại trong hầm tổ giá trị cũng gấp vài lần giá trị này của ngài.
Úy Trì Nhân bĩu môi một cái nói :
-Nói láo, rượu này của ngươi, có thể bán ra ngoài số tiền này, nếu không bán được, nó cũng không đáng một phân tiền. Ngươi tin hay không, lời nói
của ta có thể khiến cho Đồng Nghi Xuân của nhà các ngươi không thể bán
được!
-Ngươi!
Ninh Đức đập bàn thu hút ánh mắt mọi người
trong phòng, cuối cùng vẻ mặt lại ủ ê ngồi xuống, lời nói cuat Úy Trì
Nhân có vẻ hơi khuếch đại nhưng lại không phải là không thể không sảy ra đấy!
-Lão Ninh, tục ngữ nói, tức thời mới là anh hùng!” Úy Trì Nhân đắc ý bắt chéo hai chân cười nói:
-Hơn nữa, sau kh tô i gia nhập cổ phần, mang đến đường dây tiêu thụ không
đáng giá sao? Đừng nhìn đến cổ phần của nhà các ngươi ít, có lẽ đến lúc
đó ngươi lại kiếm được nhiều hơn bây giờ.
-Đê tiện!
Vu Nhị khinh miệt nhìn hăn một cái, thấp giọng nói:
-Minh Viễn, ngươi cú trơ mắt như vậy nhìn đồ khốn kiếp này làm càn vậy à?
Phương Minh Viễn cười lên giọng nói:
-Ông chủ Ninh, phiền ngươi tới đây một chút. Có chuyện kinh doanh này ta nghĩ ta và ngươi cần nói chuyện.
Ninh Đức và Úy Trì Nhân đều giật mình kinh hãi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Minh Viễn.
-Ngươi gọi ta phải không?
Ninh Đức chỉ mình kinh ngạc nói.
-Nếu Đồng Nghi Xuân là nhà hàng của ngươi thì ta chính là gọi ngươi đó! Phương Minh Viễn cười nói:
-Vừa rồi ta cùng tiểu thư nói qua, trước tết âm lịch, tôi cần một ngàn hòm
Đồng Nghi Xuân, quý tiểu thư không dám quyết định, chờ ngươi tới bàn
bạc, hiện tại ông chủ Ninh ngươi có thể cho ta một từ đi.
-Bao nhiêu?
Ninh Đức quả thực không tin vào lỗ tai của mình, không ngờ vị này mở miệng
ra là đặt một nghìn hòm, cho dù là giá bán sỉ cũng gần vạn đồng rồi.
-Ít nhất một ngàn thùng!
Phương Minh Viễn cười nói:
--Ông chủ Ninh tính toán chuyện làm ăn của chúng ta như thế nào?
Ninh Đức đứng lên tỉnh lại, đứng lên nói với Úy Trì Nhân :
-Giám đốc Úy Trì, thật có lỗi, không tiếp được rồi!
Sắc mặt Úy Trì Nhân trầm xuống. Sắc mặt quả thật đen giống nước mực, đối với Ninh Đức mà nói đương nhiên là không thấy rồi.
Ninh Đức ngồi xuống cùng bàn với bọn Phương Minh Viễn, từ lúc tiến vào vẫn
là lo lắng như lần đầu nhìn thấy hai người, lúc này mới paths hiện, ăn
mặc của hai người, còn có cả khi chất không giống người thường, nhất là
chiếc di động họ đặt trên bàn, chưa từng gặp qua loại này, nhưng nhìn vẻ đẹp lung linh của nó cũng biết không phải là vật bình thường.
-Hhai vị xưng hô như thế nào? Tôi là Ninh Đức.
Ninh Đức cười nói.