Bọn họ đều là những người đã rất quen thuộc với Phương Minh Viễn, đương
nhiên biết Phương Minh Viễn ngoại trừ có cái danh thiên tài, còn có một
biệt hiệu được mọi người hết sức tán thành, đó chính là "Hố Vương"!
Từ khi hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Phương Minh Viễn luôn có phong cách là đưa ra chủ ý, tìm được tài chính, chỉ rõ phương hướng, sau đó mọi sự vụ trên cơ bản lại phủi sạch tay, ném cho người khác xử lý nốt! Hoạt
hình, anime, vẫn luôn do Miyamoto phụ trách, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ
thì do Vu Thu Hạ và Phương Bân phụ trách, Carrefour do Tôn Chiếu Luân
phụ trách, chuỗi siêu thị điện gia dụng Thiên Đỉnh do Phương Nhai phụ
trách, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây do Phương Thắng phụ trách, nhà
máy lọc dầu do Đỗ Đức Lợi Uy phụ trách...
Nếu như bọn họ biết còn có Lâm Liên chuẩn bị mọi sự vụ ở Nhật Bản cho Phương Minh Viễn, Ma Sinh Hương Nguyệt ở Nga và Trung Á, Cameron kiêm quản ở Bắc Mĩ, Maktoum và
và Abdulla trông coi ngân hàng đứng thứ hai vùng vịnh, thì cái danh Hố
Vương này, không phải Phương Minh Viễn thì còn ai nữa!
Hiện giờ
nghe Tô Ái Quân nói như vậy, phản ứng đầu tiên trong đầu là không ngờ
Phương Minh Viễn lại muốn chen chân vào một ngành mới, hơn nữa còn là
phương diện nông nghiệp! Nhưng bọn họ có chút không rõ, Phương Minh Viễn sao đột nhiên lại có hứng thú muốn làm nông nghiệp?
Vấn đề nông
nghiệp của Trung Quốc, tuyệt đối thuộc loại khó khăn, nhân khẩu nhiều,
thu nhập thấp, gánh nặng thuế lớn, áp lực lớn, thiên tai thảm họa không
ngừng... Hơn nữa đầu nhập và thu hoạch kém xa nhau! Phương Minh Viễn
kiếp trước đối với nông nghiệp cũng có chút hiểu biết —— dù sao ở Trung
Quốc, một người tiêu thụ nhất định cũng phải trở thành một chuyên gia!
Gạo gây ung thư; thực phẩm biến đổi gien; chân giò muối ngâm thuốc trừ sâu; mứt táo chứa foóc-man-đê-hít; thịt lợn tăng trọng; khiến cho lòng đỏ
trứng gà thiếu máu nghiêm trọng, mắc bệnh bạch cầu, bệnh cốt tủy; tôm
biển ngâm trong nước tiểu của người; nấm trắng, ớt, hạt tiêu hun bởi lưu huỳnh; đồ chua Tứ Xuyên dùng gia vị cấm "Công nghiệp muối"; đậu phụ chế từ các chất gia công hóa học gây ung thư; trái cây và rau quả chứa hàm
lượng thuốc trừ sâu quá liều... Anh muốn sống được lâu một chút, thì đối với những thứ thực phẩm độc hại này, không thể không tìm hiểu, làm cho
mình trở thành một chuyên gia! Trong quá trình tìm hiểu về chúng, tự
nhiên cũng sẽ có hiẻu biết với tình hình nông nghiệp quốc nội!
Mà khi đã hiểu được về nông nghiệp của Trung Quốc, sẽ càng cảm thấy quả
thực giống như mớ bòng bong, rút dây động rừng, cái hố này nếu thật là
muốn đào thì khó khăn quả là to lớn. Còn khó khăn hơn so với những sự
nghiệp hắn gây dựng lúc trước!
- Giám đốc Tô, tại sao phải lựa
chọn huyện Đồng Nghi? Ở Bình Xuyên cũng có cơ sở nông nghiệp tốt hơn mà! Nếu như tỉnh cho phép làm thí điểm thì tôi cùng Đông Tinh có thể tận
lực cố gắng hiệp trợ cho cậu Phương!
Còn không đợi hắn mở miệng, Triệu Tự An đã hỏi lại.
Hắn nhớ rõ, huyện Đồng Nghi ở phía trung bộ tỉnh Tần Tây, phía bắc sông Vị, phía nam núi Kiều, cách tám trăm dặm đoạn giáp giới Tần Xuyên và Tần
Bắc, là con đường giao thông yếu đạo đi Tần Bắc, trong quân sự giữ địa
vị trọng yếu, nhân khẩu ước chừng hơn ba mươi vạn, diện tích hơn hai
ngàn bảy trăm ki-lô-mét vuông. Huyện Đồng Nghi lấy nông nghiệp làm
chính, nông sản có lúa mì, ngô, bông các loại..., ngoài ra còn có nhập
cây cải dầu, thuốc lá sấy, là một trong bốn huyện lớn của cả nước trồng
cây ớt. Cảnh nội có than đá, dầu mỏ, dầu nham thạch và khoáng sản, sản
xuất xi măng chiếm được một phần ba tổng lượng tỉnh Tần Tây. Có thể nói
là trụ cột của công nghiệp huyện. Ngoài ra cảnh nội còn có đường quốc lộ Phụng Đồng và đường sắt Phụng Đồng, ở tỉnh Tần Tây thuộc loại địa khu
có kinh tế bậc trung.
Cho dù là Phương Minh Viễn đúng là có ý
bước chân sang nông nghiệp, Tô Ái Quân tại sao lại đề cử nơi này cho
hắn? Những nơi ở Tần Tây so với nơi này còn thích hợp hơn, tuy rằng
không phải là chỗ nào cũng có, nhưng số lượng tuyệt đối cũng không ít.
Kỳ thật không chỉ là hắn có nghi hoặc như vậy, mà cả Lý Đông Tinh, Mã
Vĩnh Phúc, Cổ Vũ Thành và Dương Quân Nghĩa cũng đều tỏ ra không hiểu.
-Các vị còn chưa biết sao? Ha ha!
Tô Ái Quân cười cười nói.
-Tuy nhiên, tin rằng sau tết âm lịch, sẽ có tin tức chính thức! Huyện Đồng
Nghi, đã được trung ương chỉ định làm đặc khu kinh tế đầu tiên của Tây
Bắc!
-Cái gì?
Mọi người ở đây, ngoại trừ Phương Minh Viễn
bất động thanh sắc, tất cả đều kêu lên một tiếng thất thanh! Tin tức này thật sự là ra ngoài dự liệu của họ!
Đặc khu kinh tế cái danh từ
này bọn họ cũng không xa lạ gì. Đặc khu kinh tế đầu tiên của Hoa Hạ
chính là thành phố hiện đại hóa hiện giờ —— Bằng Thành! Hiện nó đang
được hưởng thụ nhiều chính sách ưu đãi của quốc gia, không đến hai mươi
năm, một nơi vốn là làng chài, giờ đã trở thành một thành phố lớn khiến
mọi người phảỉ chú ý, kể cả là phóng nhãn cả nước, cũng là thành phố đi
đầu!
Mà khi đó, những thành phố kế tiếp trở thành đặc khu kinh
tế, hiện giờ đều là các thành phố nổi tiếng, tuy rằng tốc độ phát triển
khó có thể so với Bằng Thành, nhưng so với các địa khu khác, cũng là cực kỳ kinh người!
Đối với những thành phố này, người dân tỉnh Tần
Tây vô cùng hâm mộ, nhưng những đặc khu kinh tế này, cả nước những năm
gần đây số lượng được phê chuẩn là rất ít ỏi. Cho nên mọi người cũng chỉ có thể thèm chảy nước miếng!
Bọn họ thật không ngờ, không ngờ
không có phong thanh gì, cứ như vậy vô thanh vô tức, trung ương lại chỉ
định huyện Đồng Nghi làm đặc khu kinh tế đầu tiên của Tây Bắc! Lời này
nếu từ miệng người khác đi ra, bọn họ chắc chắn là không tin, không phun một ít nước miếng vào mặt đối phương đã là rất nể mặt đối phương rồi!
Nhưng người nói chuyện lại là Tô Ái Quân, điều này làm cho bọn họ chấn động
vô cùng, trong lòng không khỏi hưng phấn! Nếu Tô Ái Quân nói chắc như
vậy, đây chẳng phải là việc ván đã đóng thuyền rồi sao!
-Lão Tô, việc này là thật sao?
Dương Quân Nghĩa cố trấn tĩnh nói. Chỉ có điều trên cánh tay đặt trên thành
ghê của hắn lại lộ ra gân xanh, đã làm bại lộ tâm tình của hắn lúc này!
Một đặc khu kinh tế xuất hiện, đối với sự phát triển kinh tế của tỉnh
Tần Tây mà nói, có thể nói là có ý nghĩa chính trị và kinh tế cực kỳ
trọng yếu! Nó sẽ khiến kinh tế tỉnh Tần Tây thăng hoa, như được chắp
thêm đôi cánh! Điểm này, chỉ cần nhìn vào các thành phố đặc khu kinh tế
thành thị đã khuếch động kinh tế địa phương như thế nào là cũng đủ để
chứng minh rồi!
-Thật sao? Phải là cực kỳ chính xác!
Tô Ái Quân nghiêm mặt nói.
-Loại chuyện này, tôi sao dám nói hươu nói vượn! Kỳ thật việc này, đã được
trung ương suy nghĩ từ lâu, lúc này đây trước khi lão nhân mất, lại một
lần nữa được đề xuất, các lãnh đạo trải qua quá trình nghiên cứu nghiền
ngẫm, mới quyết định thiết lập đặc khu kinh tế Đồng Nghi!
Mọi người liền bừng tỉnh, hoá ra là di nguyện của lão nhân, khó trách các lãnh đạo cuối cùng cũng phê chuẩn!
-Đặc khu kinh tế Đồng Nghi cấp bậc là..
Mã Vĩnh Phúc run giọng hỏi.
-Thành phố trực thuộc tỉnh!
Tô Ái Quân không chút do dự nói.
Câu trả lời của hắn lập tức dẫn tới một trận kinh hô!
Thành phố trực thuộc tỉnh ở Trung Quốc, so với các thành phố bình thường, chủ yếu thể hiện phương diện kế hoạch phát triển xã hội và kinh tế quốc
dân, nội các Chính phủ và chủ quản bộ môn thường coi các thành phố trực
thuộc tỉnh là một bậc đơn vị tỉnh. Có thể nói trong quy hoạch xã hội và
kinh tế quốc dân, Ủy ban nhân dân thành phố trực thuộc tỉnh cũng được
cấp quyền hạn như chính quyền tỉnh. Chủ yếu là hiện tại thu chi vẫn có
liên quan trực tiếp với trung ương, do tài chính trung ương và tài chính địa phương, mà không cần nộp lên tài chính tỉnh. Các cán bộ đảm nhiệm ở đây phải được Thành ủy, chính quyền, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ
quốc cùng nội các Chính phủ, Ban Tổ chức Trung ương chấp nhận.
Mà ở Trung Quốc, trước mắt các thành phố trực thuộc tỉnh mới chỉ có mười
bảy cái, ngoại trừ sáu nơi tách hẳn ra, còn lại mười một nơi đều là
thành phố tỉnh lị! Mà sáu thành phố này, có hai cái là đặc khu kinh tế!
-Chủ tịch Triệu, Chủ tịch Lý, chú Tô, tin rằng nhân viên ban Tổ chức sẽ rất
nhanh đi xuống, rồi từ trong các vị tuyển ra bí thư và Chủ tịch thành
phố tương lai.
Phương Minh Viễn đột nhiên nói.
-Hả?
Triệu Tự An và Lý Đông Tinh suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên! Tin tức này
quả là làm cho người ta phải chấn động! Phải biết rằng, bí thư và Chủ
tịch thành phố trực thuộc tỉnh, còn hơn cả danh hiệu Ủy viên thường vụ
Tỉnh ủy! Bất kể là rơi vào ai trong ba người bọn họ, đều sẽ khiến bọn họ trong quan trường tiến thêm một bước lớn! Hai người kia cũng chú ý thấy Tô Ái Quân đối với những lời này của Phương Minh Viễn, cũng không có gì phủ nhận!
Nhưng... Ba người cạnh tranh hai chức vị, hai người họ cũng không cho rằng mình có thể tranh được với Tô Ái Quân, như vậy
chính là muốn đào thải một trong hai người bọn họ! Nói như vậy...
-Người còn lại cũng không cần nản lòng, hắn sẽ được đảm nhiệm Phó Chủ tịch
thường trực thành phố Phụng Nguyên kiêm Bí thư Quận ủy Bình Xuyên! Tôi
nghe nói, bí thư tiền nhiệm cũng sắp đến tuổi rồi, mà chủ tịch thành phố Phụng Nguyên lại là ứng cử viên sáng giá tiếp nhận chức vụ Bí thư này!
Tô Ái Quân thản nhiên nói.
Hai người lại càng kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui vẻ, xem ra người còn
lại đãi ngộ cũng rất tốt, Tô Ái Quân nói gần nói xa như vậy, thì người
này rất có thể trong tương lai không xa, sẽ trở thành Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên!
Mặc dù thời gian thăng tiến nếu so với hai người
may mắn kia có chậm muộn một ít, nhưng suy xét đến sự chênh lệch giữa
Phụng Nguyên và Đồng Nghi, rốt cuộc người nào mới là người may mắn, chỉ
sợ là rất khó nói!
Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc không khỏi
lấy ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Triệu Tự An và Lý Đông Tinh, Tô Ái Quân
thì không cần phải nói rồi, với gia thế của hắn và thành tích giáo dục
mấy năm này, tiến thêm một bước, cũng không có gì kỳ lạ, mà so với các
con cháu quý tộc khác, Tô Ái Quân này xem như là đóng vững đánh chắc
nhất rồi, nhưng đối với Lý Đông Tinh và Triệu Tự An mà nói, lại hoàn
toàn không going vậy!
Từ giám đốc sở lên đến Chủ tịch thành phố,
đây tuyệt đối là một cánh cửa lớn trong quan trường, quan viên cả nước
không biết có bao nhiêu người cả đời không bước qua được!