Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 94: Trùng hợp hay cố tình




Tô Ái Quân lòng buồn rầu quay trở lại đường về Phụng Nguyên, câu hỏi của anh ta, Phương Minh Viễn căn bản là không trả lời. Đáp án kỳ thực rất đơn giản, ai cũng hiểu, nhưng lại không thể thay đổi.

Là quốc gia đông dân nhất thế giới, trẻ con trong tuổi đi học ở Hoa Hạ dĩ nhiên cũng là nhiều nhất, là hoa của đất nước, tương lai của đất nước, nhưng bọn họ lại không thể được hưởng thụ như “tương lai” và “hoa”. Đầu tư vào giáo dục Hoa Hạ hằng năm, chiếm trong tổng số lượng GDP quốc gia còn không đến 4%, thấp hơn nhiều so với trình độ trung bình mà liên hiệp quốc công bố, không cần so với các nước Âu Mỹ, ngay cả so với một vài nước kém phát triển cũng thua xa!

Hơn nữa giáo dục Hoa Hạ day dỗ đơn điệu, cũng là thế gian hiếm có. Giáo viên lên lớp, chỉ biết nhồi vào đầu học sinh những tri thức cố định, lại không nghĩ đến, như vậy sẽ trói buộc khả năng tưởng tượng của học sinh.

Chẳng hạn như, ở trường tiểu học, nếu có giáo viên hỏi, vì sao cá không ra khỏi nước? Nếu bọn trẻ trả lời, đó là vì cá chỉ có thể thở ở trong nước, chắc chắn sẽ được giáo viên khen, nhưng nếu như trả lời là cá không rời nước vì trên bờ có mèo, thì khả năng được khen thấp hơn nhiều so với khả năng bị răn dạy, mà số giáo viên khen học sinh có trí tưởng tượng phong phú chắc hẳn không nhiều. Như vậy dần dà, bọn trẻ cũng sẽ dựa theo lối suy nghĩ cố định mà xem xét vấn đề, rất ít ý tưởng mới mẻ. Đứa trẻ lớn lên trong thể chế giáo dục như thế, làm sao có thể hy vọng sau này đạt được giải Nobel nào chứ!

Phương Minh Viễn vẫn biết, từ Tình hình của tiểu học Từ Gia Trang kỳ thực so với hiện tại là rất tốt, theo sự phát triển kinh tế Bình Xuyên, về phía Lý Đông Tinh và Lã Lương chi rất đúng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, mỗi người giữ lại ở một khâu, cuối cùng chính phủ chi cho trường học nơi này số định mức không đến 60%.

Nhưng cho dù là anh hiểu có nội tình đen tối bên trong như vậy, thì có thể làm gì?

Ngay cả Lý Đông Tinh và Lữ Lương, cũng không có cách nào. Sức cá nhân không thể chống đỡ với toàn bộ thể chế, nhất là những người này, ở thành phố ở tỉnh lại có muôn vàn loại quan hệ, động một chỗ là liên hệ đến toàn bộ! Quận ủy, chủ tịch quận trước một lực lượng lớn nư vậy, cũng chỉ biết ngán ngẩm!

Phương Minh Viễn càng hiểu nội tình này hơn Tô Ái Quân, hiển nhiên càng cảm thấy bất lực.

Tuy nhiên, Tô Ái Quân trong chuyến hành trình Bình Xuyên này cũng không phải không thu hoạch được gì, sau khi trở lại Phụng Nguyên, anh ta sẽ đẩy mạnh việc hợp tác các hạng mục công việc giữa nhiều trường đại học Phụng Nguyên và nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Việc này kỳ thực đã bắt đầu hiệp tương từ một năm trước, hai bên sớm lập hiệp nghị hợp tác, nhưng chỉ sau khi viện nghiên cứu luyện kim chính thức treo biển hành nghề, tương quan công việc mới có thể chính thức được thúc đẩy. Như vậy đối với anh ta mà nói, cũng là chiến tích quan trọng hàng đầu.

Đồng thời Phương Minh Viễn còn ưng thuận, lấy danh nghĩa siêu thị Carrefour, quyên tặng sở giáo dục năm triệu suất học bổng, để trợ giúp sinh viên nghèo trong kỳ thi đại học này.

Cuối tháng tám, đã có chút thu hoạch, sau khi chấm dứt nghỉ hè, trường học lớn nhỏ trong thành phố đều nhộn nhịp lên, chuẩn bị khai giảng năm học mới. Mà trong đó quan trọng nhất, dĩ nhiên là công tác đón tân sinh viên. Sinh viên mới vào trường, đặc biệt được chú trọng!

Nhóm người Phương Minh Viễn từ sân bay thành phố đi xe tới đại học Thân Hoa, trước đưa Triệu Nhã và Phùng Thện nhập học. Về phần hắn và Lưu Dũng đến đại học Hoa Đông, còn lại đến hôm sau mới bắt đầu báo danh.

Còn việc nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây kia, sau thời gian gần một tháng tranh luận qua lại, rốt cuộc cuối tháng tám trước khi bọn Phương Minh Viễn khởi hành, các bên đã đạt được hiệp nghị.

Trên cơ bản là dựa theo đề nghị của Phương gia, tiến đến thành lập hội liên hiệp thép đặc biệt giữa tám xí nghiệp nhà nước và Phương gia, mười một người trong tám nhà máy trở thành những nhà sang lập nên hội liên hiệp! Sau đó chín công ty cùng bỏ vốn thành lập công ty xuất khẩu thép đặc biệt, phụ trách việc xuất khẩu thép đặc biệt của các thành viên hội liên hiệp trong tương lai. Là người khởi xướng, Phuương gia trong hội liên hiệp và trong công ty, hễ là có liên quan đến quyền lợi của Phương gia, thì sẽ được hưởng một phiếu quyền bác bỏ.

Đồng thời, thành viên hội liên hiệp không phải chịu hạn chế từ thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây về việc xin trao quyền kỹ thuật từ viện kỹ thuật luyện kim Bình Xuyên! Hơn nữa, việc giao nộp tiền chuyển quyền, tất cả xem như đầu tư nghiên cứu kỹ thuật mới, như vậy sau này, những xí nghiệp này cũng có tư cách được chia lợi nhuận. Với lại Phương Thắng còn thuyết phục các xí nghiệp, đưa nhân viên nghiên cứu phát triển kỹ thuật của nhà máy họ đến viện nghiên cứu, nâng cao năng lực nghiên cứu khoa học của viện nghiên cứu.

Tin tức này dĩ nhiên không thể giấu mọi người, lập tức làm chấn động công nghiệp sắt thép Hoa Hạ.

Tuy nhiên so với chuyện này, hai tin tức khác càng khiến những người này cảm thấy không tin nổi.

Ngày 15 tháng 8, tin tức từ Liêu Ninh truyền đến khiến mọi người phấn chấn, huyện Võ Diệp ở Liêu Ninh phát hiện vùng than đá lớn, theo thăm dò bước đầu, diện tích vùng than đá vượt hơn 300 Km vuông, sản lượng than đá 1 tỷ rưỡi tấn, sản lượng khí than hơn 7 tỷ mét khối!

Ngày 17 tháng 8, lại một tin tốt từ Liêu Ninh truyền đến, ngay tại vùng than đá Võ Diệp trăm Km ngoài Liêu Nguyên, lại phát hiện một trữ lượng có thể trên 2 tỷ tấn bên dưới quặng sắt lớn, hơn nữa quặng sắt khoáng thạch Liêu Nguyên là loại quặng maite và quặng sắt hỗn hợp, hàm lượng khoáng thạch khá cao!

Hai tin tức này dĩ nhiên khiến cho công nghiệp sắt thép Hoa Hạ tinh thần chấn động, nhưng những người này đang vui mừng, lại kinh ngạc phát hiện, Phương gia đang xây dựng nhà máy thép hiện đại hóa, gần với hai khu vực khai thác mỏ mới, cho dù là mua than đá hay mua khoáng thạch, khoảng cách đều không đến 80 Km! Điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn nữa chính là, hai khu vực khai thác mỏ này không ngờ đã có chủ sở hữu, theo như thăm dò, Phương gia chiếm đến 75% cổ phần trong đó!

Không bỏ ra chút ít tiền nào, cũng không phải phái nhân viên đi thăm dò mà lại được hưởng 25% cổ phần, dĩ nhiên chính quyền hai địa phương hết sức hài lòng!

Chuyện này không khỏi làm người ta cảm thấy khó tin! Chẳng nhẽ lúc trước Phương gia cũng đã nhận định hai nơi này có tài nguyên khoáng sản sao? Nếu không, vì sao nhà máy thép lại đặt đúng vị trí như vậy!

Mọi người vì thế mà tranh luận không ngừng, nhưng Phương gia chỉ im lặng, không đưa ra bất cứ giải thích nào.

-Có gì đâu phải giải thích, dù sao chẳng bao lâu, phần lớn cổ phần ở mỏ của Phương gia cũng bán lại!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Vì sao? Vì sao phải bán lại?

Triệu Nhã vẻ mặt kinh ngạc nói

-Là tiền vốn quay vòng không thông sao?

Cô có nghe ông nội nói qua, hai khu vực khai thác mỏ này chính là hai vùng châu báu, có thể cung cấp của cải không ngừng cho Phương gia!

-Không phải vấn đề tiền vốn, mà là chúng quá nóng!

Phương Minh Viễn trả lời, khiến Triệu Nhã cảm thấy có chút khó hiểu.

Thực ra lúc đầu, Phương Minh Viễn vốn không định khống chế hoàn toàn hai khu khai thác mỏ này, nếu không, cũng đã không để nhà nước nắm 25% cổ phần.

Trong kiếp trước là một nhân viên thăm dò khoáng sản, Phương Minh Viễn đối với công nghiệp than đá và quặng sắt khoáng thạch, hiểu biết có thể nói là vượt xa mọi người.

Công nghiệp quặng sắt còn đỡ một chút, còn công nghiệp than đá, nói khó nghe một tí, thì mỗi một tấn than đá đều có xương của thợ mỏ. Gánh vác trọng trách đào than đá của đất nước Hoa Hạ, thúc đẩy kinh tế Hoa Hạ phát triển điện lực chú yếu đến từ than đá, mấy trăm vạn công nhân mỏ than Hoa Hạ gánh vác 40% sản lượng than đá thế giới, nhưng tai nạn lại chiếm đến 80% tai nạn thế giới, tỉ lệ tử vong trong mỏ than Hoa Hạ ít nhất gấp 30 lần nước Mỹ, hằng năm số công nhân tử vong vì tai nạn mỏ lên đến hàng ngàn! Ở Hoa Hạ, tai nạn mỏ xảy ra chỉ có thể dùng một từ để hình dung, thì chính là liên tục, trong một tháng xảy ra bảy tám lần, đến mức trở thành chuyện bình thường. Con số đó chỉ là được báo ra, còn bị xí nghiệp quặng và địa phương giấu giếm bao nhiêu, chỉ có ông trời mới biết.

Mà giá cả thị trường than đá cùng với chi phí sản xuất không đủ lời, với việc nhà nước không giám sát được, là nhân tố khiến cho việc xử phạt sau tai nạn mỏ không hiệu quả, khiến cho các xí nghiệp quặng, vì tranh lợi nhuận, không chú ý đến an toàn! Dù sao chết một gã thợ mỏ chỉ bồi thường ít tiền! Chuyện này mà nói, so với việc tiết kiệm chi phí vào an toàn sản xuất, có thể nói là chín con trâu mất một sợi lông – không đáng kể!

Phương Minh Viễn sở dĩ quyết định đem hơn phân nửa cổ phần hai khu mỏ chuyển nhượng, một phần là vì thế, quốc gia đối với việc quản lý khai thác quặng vẫn là vô cùng nghiêm khắc, tư nhân tiến vào khai thác quặng, rất nhiều phiền toái. Phương gia đã chiếm được công nghiệp sắt thép và khoáng thạch, giờ lại tham gia khai thác quặng, chắc hẳn sẽ khiến nhiều người bất mãn.

Mà Phương gia trong việc khai thác quặng này là một tay mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm, mới bước vào chắc chắn sẽ co nhiều va chạm, thậm chí còn có thể phát sinh tai nạn, nói như vậy, không khỏi nghi ngờ những người bất mãn tham gia khai thác quặng công kích nhược điểm của Phương gia, đúng là không khôn ngoan.

Cho nên Phương gia đem cổ phần hai khu mỏ này chuyển nhượng cho xí nghiệp nhà nước, từ xí nghiệp quặng nhà nước tiến hành khai thác, phát triển sản xuất, chỉ để lại một ít cổ phần bảo đảm xí nghiệp quặng cung cấp cho nhà máy thép, vậy là đủ rồi!

Cứ như vậy, chẳng những cấp trên sẽ cho rằng Phương gia hiểu đường tiến thoái, biết chừng mức, có muốn công kích người Phương gia cũng không thể được. Nếu bọn họ còn muốn gây chuyện vô cớ, trái lại càng tăng thêm chán ghét.

Cả hai đều là quặng trên tỷ tấn, đối với việc phát triển kinh tế trong nước trước mắt rất có ý nghĩa. Phương gia là người chủ yếu gánh vác công việc giai đoạn trước, có thể nói là gánh vác hết thảy nguy cơ, cuối cùng lại đem hơn phân nửa quyền sở hữu tài nguyên khoáng sản chuyển nhượng cho nhà nước, chỉ để lại một phần nhỏ cổ phần, như vậy mà còn bị chỉ trích, thì người có da mặt dày cũng không mở miệng được.