Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 67: Lời mời từ Thủ tướng Murayama




Ngày 26 tháng 1, Bộ ngoại giao Hoa Hạ

Lưu Đông Sơn vẻ mặt trầm ngâm đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài. Mùa đông ở thủ đô, rét lạnh mà khô ráo, gió thổi nhiều, ngày không có gió mà lại có nắng đẹp như hôm nay thực không nhiều. Nhưng cho dù là một ngày đẹp trời thế này, cũng không thể xua tan được sự phiền muộn trong lòng Lưu Đông Sơn.

Nhật Bản xảy ra trận động đất ở Kobe đến nay đã là ngày thứ tư, số nạn nhân tử vong đã hơn năm ngàn người, số người bị thương vượt qua mười vạn người, ảnh hưởng trực tiếp tới kinh tế, tổn thất bước đầu tính ra cũng gần 500 triệu USD, khiến cả thế giới khiếp sợ.

Lưu Đông Sơn đương nhiên không phải vì Nhật thương vong thê thảm mà lo lắng, đừng nói là dân Nhật, ngay cả dân Hoa Hạ đối với y mà nói thì sao chứ? Chỉ cần không phải là bạn bè người thân của mình, Lưu Đông Sơn cũng chả buồn quan tâm kẻ nào sống kẻ nào chết, thế giới này có thiếu đi ai thì vẫn thế mà thôi!

Điều khiến y buồn phiền chính là cái hội nghị còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc của Bộ Ngoại giao tối ngày 23 tháng 1. Trước khi diễn ra hội nghị, y đã biểu lộ rõ thái độ của bản thân, cũng đã chịu sự mỉa mai chế giễu không thương tiếc của Sài Yên, y thực chẳng hề sợ Sài Yên, chỉ là sự việc phát sinh sau đó diễn ra như trò hề, không ngở Nhật Bản lại có động đất thật, còn là động đất mang tính hủy diệt 7.9 độ Richter, Đường Sơn năm đó cũng mới chỉ có 7.8 độ R.

Trận đông đất này bộc phát, tất cả mọi vấn đề tất nhiên mà giải quyết dễ dàng, người Nhật cũng không đề ra kháng nghị gì, mấy ngày nay giống như đứa cháu ngoan ngoãn, nhưng mà cái thể diện của Lưu Đông Sơn y cũng mất sạch rồi! Cũng không biết sự tranh chấp trong hội nghị chả hiểu sao mà biến mất luôn, bây giờ có rất nhiều người trong bộ ngành đều biết, Lưu Đông Sơn chủ trương gắng sức thực hiện yêu cầu nhận lỗi của Phương Minh Viễn, còn muốn bồi thường vật chất cho bọn Nhật vài trăm triệu USD. Tuy là nói, mỗi người nhìn y đều khách khí, thậm chí còn nịnh nọt kêu một tiếng Cục trưởng Lưu, nhưng y tự cảm thấy ánh mắt phóng tới từ đằng sau lưng, không có tia nào không mang theo vài phần khinh miệt.

-Cộc cộc

Cửa lớn phòng hội nghị truyền tới hai âm thanh.

-Vào đi!

Lưu Đông Sơn tức giận kêu lên, kẻ nào mà không có mắt, không biết cảm xúc trong lòng y đang vô cùng tồi tệ sao?

Đẩy cửa vào chẳng phải ai khác, lại chính là đồng bệnh tương liên với y, Cục trưởng Cục Tin tức – Mã Dũng Phúc.

-Cục trưởng Mã, sao anh lại tới đây?

Lưu Đông sơn có chút bất ngờ nói.

-Không tới không được, ài, bọn Nhật lại có chuyện rồi.

Mã Dũng Phúc vẻ mặt cười khổ nói.

-Lại sao thế? Động đất lớn như thế cũng không khiến bọn chúng ngoan ngoãn an phận chút được à?

Lưu Đông Sơn giật mình nói:

-Giờ bọn chúng lại muốn sao?

-Muốn sao? Tôi vừa từ chỗ Phó Bộ trưởng về, biết được một tin, đại sứ Nhật tới rồi, vừa đi chưa được bao lâu!

Mà Dũng Phúc kìm giọng nói.

-Susuki Nosuke? Hắn tới làm gì?

Lưu Đông Sơn khó hiểu nói, cần đồ? Nhật Bản giàu như thế, có vật tư cứu tế nào mua không được? Cần đội cứu trợ? Đồng minh của Nhật là Mỹ tới rồi mà bọn chúng còn chậm chạp không phê chuẩn cho vào, sao có thể tìm người Hoa Hạ.

-Hắn tới tìm Bộ trưởng, trình lên lá thư mời của Thủ tướng Nhật Bản Murayama Tomiichi. Đồng thời yêu cầu chúng ta phái người đi cùng.

Mã Dũng Phúc cười lạnh nói

-Ngài đoán xem, bọn Nhật muốn mời ai tới Nhật thăm hỏi?

-Thư mời từ Murayama Tomiichi? Mời ai?

Lưu Đông Sơn trong lòng càng thêm phần khó hiểu, vào lúc này, Murayama không khẩn trương kịp thời giải nguy cứu tế ở khu thiên tai Kobe, lại chạy tới Trung Quốc mời ai? Bình thường mà nói nếu nước mình xảy ra chuyện lớn như vậy, các hoạt động ngoại giao đều phải lui lại. Vị này không ngờ lại làm ngược lại.

-Phương Minh Viễn!

Mã Dũng Phúc nhẹ nhàng rít ra ba chữ, thiếu chút nữa khiến Lưu Đông Sơn đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên.

-Tại sao?

Lưu Đông Sơn lập tức truy hỏi. Thủ tướng của một nước khẳng định không thể là tâm huyết dâng trào phút chốc, đột nhiên muốn gặp Phương Minh Viễn, lại càng không phải là trong lúc đất nước náo loại như lúc này chứ.

Mã Dũng Phúc vẻ mặt đau khổ nói:

-Còn không phải tự lũ Nhật làm loạn, trận động đất tối ngày 23 thì tối ngày 24 xuất hiện các đội biểu tình lớn trên toàn quốc, yêu cầu chính phủ phải trừng trị những quan chức bất lực trong việc cứu tế, trả lại sự trong sạch cho Phương Minh Viễn, khiến cho chính phủ Nhật họa vô đơn chí. Murayama Tomiichi tự có bài phát biểu trên truyền hình, điều động đội tự vệ ở các nơi, mới duy trì ổn định tình hình. Ông ta bây giờ mời Phương Minh Viễn, khẳng định cũng là để bình ổn tình hình đất nước.

Lưu Đông Sơn như ngộ ra, đã rõ điều khó hiểu vừa rồi. Mấy kẻ thanh niên Nhật đấy chẳng phải là làm loạn đòi trả lại sự trong sạch cho Phương Minh Viễn sao? Murayama mời Phương Minh Viễn tới Nhật để biểu thị thái độ, tin là có thể bình ổn không ít oán khí trong nước, khiến cho cục diện hỗn loạn cũng ổn định.

Nhưng Murayama ổn định được tình thế quốc nội xong, chúng ta phải làm thế nào?

Lúc trước lấy lý do Phương Minh Viễn ăn nói bừa bãi chống lại hắn, khiến cho nước Nhật kháng nghị quyết liệt, rất nhiều đoàn thể xã hội và người có tiếng tăm đều kí đơn kháng nghị trình lên đây, ảnh hưởng nghiêm trọng mối quan hệ bang giao ổn định hai nước Hoa – Nhật, phá hoại mối quan hệ hữu hảo của Hoa Hạ. Kết quả mới có mấy ngày trôi qua, lá thư mời của Thủ tướng Nhật Bản do chính đại sứ Nhật tự mình đưa tới, đây không phải là giáng một đòn vào mặt của y và Mã Dũng Phúc sao?

Tuy nhiên Lưu Đông Sơn dù có phẫn nộ thế nào đi nữa cũng chẳng làm được gì. Đừng nói là y ở Bộ Ngoại giao chẳng làm chủ được, cho dù có làm chủ được thì y cũng có thể quản được Thủ tướng Nhật Bản hay sao? Hơn nữa, người ta đã đưa thư mời, cũng không phải là thư kháng nghị gì, việc thế này chẳng phải là chuyện tốt đối với mối quan hệ bang giao hai nước Hoa-Nhật sao? Ai có thể ngăn được?

Lưu Đông Sơn đỏ mặt, hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đã xuất hiện chút máu, nhưng y lại hoàn toàn không có cảm giác. Y có thể tưởng tượng được cái tin tức này một khi lan truyền ra ngoài thì sẽ có cái kết quả thế nào. Đến lúc đó không chỉ có Sài Yên châm chọc khiêu khích, chỉ sợ sự đề bạt của mình ở Bộ Ngoại giao, cũng tạm thời sẽ xuống vài bậc.

Tình cảnh của Mã Dũng Phúc cũng chẳng khá hơn Lưu Đông Sơn là bao, hơn nữa lần trước Khâu Minh Lễ cũng cùng đi với Mã Dũng Phúc. Khâu Minh Lễ ở Sở này được coi như thân tín của Mã Dũng Phúc, rơi vào tình cảnh thế này, thực sự khiến cho những kẻ khác trong Sở cảm thấy đau lòng.

-Cháu hiểu rồi, cảm ơn cô Sài!

Phương Minh Viễn buông điện thoại xuống, trong lòng cũng có chút là lạ.

Có “nội gián” Sài Yên này trong Bộ ngoại giao, tin tức về việc Thủ tướng Nhật Muramaya Tomiichi mời mình tới, không cần chờ đại sứ Nhật tới cửa, Phương Minh Viễn cũng đã biết.

Đối với Murayama Tomiichi, Phương Minh Viễn ở kiếp trước cũng khá là rõ. Lý do cũng thật đơn giản, sau 1994 1995, sau khi Phương Minh Viễn có chú ý liên quan tới chuyện quốc gia, trong lúc Nhật Bản bổ nhiệm chức Thủ tướng, thì Murayama là bạn tốt của Hoa Hạ. Tuy rằng nói thời gian ông ta đảm nhiệm chức vụ không lâu, lại còn là chính quyền liên kết ba đảng, cho nên cục diện chính trị cũng khá bất an, Nhật Bản cũng không có hành động đối ngoại gì lớn.

Hơn nữa, Murayama là cán bộ cấp cao của chính phủ trong thế chiến thứ hai, là người thứ hai dùng thân phận Thủ tướng sau Thủ tướng trước đó là Morihiro Hosokawa lên tiếng xin lỗi các quốc gia bị hại trong chiến tranh thế giới thứ 2 , sau khi ông ta kế nhiệm chức Thủ tướng, cùng thay đế quốc thực dân Nhật Bản lên tiếng xin lỗi, là người duy nhất trong các vị lãnh tụ các nước đồng minh lên tiếng tạ lỗi.

Khi thăm hỏi ở Singapore, chẳng những công khai tuyên bố ‘Nhật Bản không thể trốn tránh thêm nữa, phải nhìn thẳng vào quá khứ xâm lược và thống trị thực dân’, hơn nữa còn tới dâng hoa tại khu tưởng niệm những người dân Singapore đã mất trong Thế chiến Thứ 2, trở thành Thủ tướng đầu tiên của Nhật Bản tới đây dâng hoa sau khi chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc.

Murayama Tomiichi đã nói thế này : “Tôi có thể cảm nhận được sự phản đối Nhật Bản một cách mãnh liệt ở nơi đây, hy vọng làm thế này có thể giữ cho nơi đây sau này được hòa bình và ổn định, còn cảm nhận được tầm quan trọng tăng cường mạnh về chính trị, kinh tế và giao lưu văn hóa”

Tới 1995, Murayama lần thứ hai phát biểu tuyên bố trong hội nghị kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh thế giới thứ 2, biểu thị Nhật Bản cần phải nghiêm khắc kiểm điểm hối lỗi vì những tội ác đã gây ra, hơn nữa đối với sự xâm lược thực dân của Nhật đối với các nước Châu Á trước những năm thế chiến thứ 2, ông ta cũng bày tỏ sự áy náy và tận đáy lòng tỏ ý xin lỗi.

Đối với Hoa Hạ, Murayama Tomiichi cùng nhất quán kiên trì chính sách hữu hảo.

Nửa năm cuối 1995, khi Murayama tới viếng thăm Hoa Hạ, tự mình tới cầu Lư Câu, đi tham quan nhà lưu niệm kháng chiến và khu tưởng niệm. Sau đó, còn có bài phát biểu nổi tiếng, bày tỏ sự chân trọng và tình yêu hòa bình, thái độ nhìn thẳng vào lịch sử, cũng hy vọng Nhật Bản và các quốc gia Châu Á có thể cùng nắm tay củng cố sự hòa hình đáng quý này. Tinh thần trong bài nói chuyện này sau đó được chính phủ Nhật Bản thừa nhận, và được thế giới gọi là “Bài phát biểu có tính lịch sử của Murayama”.

Sau đó, ông ta trả lời phỏng vấn của , bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc đối với những tội ác, sự thống khổ và tổn hại mà Nhật gây ra trong những năm xâm lược Hoa Hạ, chân thành tỏ vẻ xin lỗi, lần đầu tiên vị Thủ tướng của quân Nhật xâm lược bày tỏ xin lỗi.

Hơn nữa, chính vì thái độ hữu hảo của Murayama, những lí luận uy hiếp Hoa Hạ ở Nhật Bản trong những năm 90 bị chính phủ Nhật ngay lập tức áp chế, cam đoan Nhật Bản sẽ liên tục viện trợ cho Hoa Hạ.

Cho nên, đối với Murayama, Phương Minh Viễn kiếp trước vẫn là rất có hứng thú, một là bởi vì ông ta sống lâu, sinh năm 1924, rồi đến trước khi Phương Minh Viễn của kiếp trước tử vong thì ông ta vẫn còn sống trên đời, điều còn lại chính là có nhiều khi Phương Minh Viễn nghĩ, nếu như ông ta không phải là nắm quyền có hai năm rồi chủ động lui xuống, đem chức Thủ tướng giao cho Hashimoto Ryutaro thì mối quan hệ Hoa- Nhật có khi nào phát sinh biến hóa mới?

Cho nên, Phương Minh Viễn dù kinh ngạc cũng rất nhanh có quyết định.

Đi! Đương nhiên phải đi