Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 63: Cậu đúng!




Ngày 24 tháng 1 năm 1995, toàn Nhật Bản ngập tràn trong đau thương. Nhưng đây cũng là một ngày sự phẫn nộ tuôn trào!

Cùng với ánh mặt trời tỏa sáng, đội tự vệ cùng với đội cứu nạn quanh Kobe đều xuất phát đến khu bị nạn, các hãng truyền thông lớn cũng đi, toàn bộ tình cảnh lúc này mới thật sự rõ ràng bày ra trước mắt.

- Qua màn ảnh, mọi người có thể thấy những cảnh tan hoang điêu tàn, đổ nát thê lương, nơi nơi đều là những công trình đã đổ sập, có tòa nhà đổ lưng chừng, đạp vào một tòa nhà khác, lung lay sắp đổ, có tòa lầu tầng ba, tầng bốn đã không còn thấy bóng, tầng thứ hai bị tầng thứ năm đè lên. Ngân hàng Mitsubishi nổi tiếng Nhật Bản tuy không sập nhưng cũng bị biến dạng, mái nghiêng hơn mười độ, cao còn không quá một tầng lầu! Những công trình kiến trúc như vậy ở Kobe là rất đồ sộ, ít nhất nó vẫn chưa sụp đổ, những người trong đó cũng chưa đến mức phải khóc hu hu, nghẹn ngào trước ống kính.

- Toàn bộ hệ thống giao thông của thành phố Kobe đã bị ngưng trệ. Đường cao tốc từ Osaka tới Kobe cũng có nhiều chỗ bị đứt đoạn, nhiều chỗ cầu bị sụp, những xi măng và thanh thép thô to như bị bàn tay khổng lồ bẻ gẫy, mặt đường bị lật úp dài đến vài trăm mét.

- Trên cầu dưới cầu, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy xác những chiếc xe. Có những chiếc đã bị cháy đen thui. Tuyến đường Shinkansen biến hình, mười tám toa tàu trật đường ray, mấy chục toa rơi xuống. Tàu điện chuyên dụng niềm tự hào của người dân Kobe cũng bị hủy hoại. Trận động đất này đã gần như biến thành phố đô thị lớn thứ sáu của Nhật Bản trở thành thành phố đổ nát…

Nữ phóng viên truyền hình nói tới đây thì ngừng, khóc không nên lời.

-11 giờ 35 phút đêm ngày 23 tháng 1, thời điểm vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí người dân Kobe và toàn bộ người dân Nhật Bản. Trên huyện đảo Hyogo của Đông Nam thành phố Kobe cũng xảy ra động đất trên cấp 5, tâm cuộc địa chấn ước chừng khoảng 20 km, chấn động đạt tới 1 mét 2. Trận động đất làm ảnh hưởng đến sự vận động của trái đất, gây ra rất nhiều trở ngại, tạo ra mười bốn chỗ gãy, chín chỗ sập trên tuyến đường quốc lộ từ Osaka tới Kobe, các thanh thép thô to trên những chiếc cầu cũng bị bẻ gẫy. Động đất còn khiến cho các đường sắt ngầm trong thành phố bị hư hỏng nghiêm trọng. Các công trình đường thủy, điện, khí, viễn thông… của thành phố toàn bộ đều bị gián đoạn!

Người dẫn chương trình nói rất trầm và nhấn mạnh, nhưng ai cũng nhận ra đôi mắt đã sưng đỏ đó, hiển nhiên là anh ta đã khóc.

-Tôi hiện đang đứng ở trên đường quốc lộ chính nối Osaka đến Kobe, bởi vì cầu đã sập, cắt đứt đường đến Kobe. Mà trên đường, có thể thấy những chiếc xe cứu nạn do chính phủ phái đến. Trong đó chúng ta còn có thể thấy rất đông người đang đến Kobe. Bởi vì ở đây vẫn còn dư chấn chưa dứt, rất nguy hiểm, nên rất nhiều cảnh sát đã đến giải quyết tình hình trật tự an toàn giao thông, ngăn bọn họ lại, không để họ tiến vào khu vực đang nguy hiểm. Mọi người mang đến những chai nước khoáng, thực phẩm xếp ngay ngắn ở ven đường, dưới những lùm cây, viết lên những chai nước khoáng những dòng chữ: “Đây là những thực phẩm sạch mang đến vì những người gặp nạn. Mời mọi người lấy dùng”. Hiện giờ những người bị ngăn lại đã nhiều như núi.

Phóng viên truyền hình nói rất chân tình.

Đầu báo “Tin tức báo sáng Nhật Bản” đã chất vấn rất sắc bén. Tuy đội tư vệ và đội cảnh sát hành động rất nhanh nhẹn, trong vòng mười lăm phút sau khi động đất phát sinh, nhóm đầu tiên của đội tự vệ đã được cử đi, nhưng điều này cũng không đủ để che giấu sự sai lầm và bạc nhược của chính phủ Nhật Bản trong công tác phòng chấm động giảm tai ương.

Thứ nhất là sai lầm trong việc phán đoán khu vực Quan Tây sẽ không xảy ra động đất lớn, do đó khiến cho công tác phòng và giải cứu triển khai chậm! Kết quả chính là sau trận động đất, những gì chính phủ điều đến cứu trợ phỏng chừng không đủ. Hệ thống chỉ huy cứu nạn phối hợp không tốt, loạn lên và gặp rất nhiều phiền toái. Đồng thời tin tức ở Kobe không liền mạch, mạng lưới giao thông tắc nghẽn. Công tác cứu nạn gặp rất nhiều khó khăn!

Thứ hai là trong trận động đất có thể nhận ra năng lực của hệ thống tổ chức phòng cháy khu vực Quan Tây không tốt, trang bị kém, nên không kịp thời dập tắt được các trận hỏa hoạn khi động đất xảy ra. Với lại kết cấu phòng ốc gỗ kiểu Nhật nhiều mà phức tạp, đồng thời lại được trang trí bởi những vật dụng dễ gây cháy, nên càng tạo thành tổn thất lớn.

Thứ ba là chính phủ trước đó căn bản không có phương án chuẩn bị trang thiết bị, tàu thuyền ứng cứu , khiến công tác cứu nạn bị trì trệ. Các bộ phận lại không phối hợp nên lại càng tạo thêm tổn thất lớn hơn.

Không chỉ có “Tin tức báo sáng Nhật Bản”, bốn tờ báo lớn toàn nước Nhật như “Thông tin thương mại”, “Tin tức hàng ngày”, “Thông tin kinh tế”, “Tin kinh tế bất động sản” cũng đều đưa những tin mới nhất ở khu bị nạn, chất vấn về công tác cứu nạn bất lực. Điều này chắc chắn làm những người dân Nhật Bản đau thương tột độ, đồng thời từ tận đáy lòng oán giận chính phủ Nhật Bản.

Bảy giờ tối, đài truyền hình Tokyo phát sóng tin tức Yamashita thu thập được trong ngày.

Trên màn hình, trong đống hoang tàn đổ nát, lung tung lộn xộn, nhóm cứu viện đang làm việc rất nhiệt tình, bởi vì họ phát hiện có hai phụ nữ trẻ bị vùi dưới đống hoang tàn. Công tác cứu nạn diễn ra suốt hơn sáu giờ đồng hồ. Bởi vì các trang thiết bị cỡ lớn không có cách nào đưa vào khu vực bị nạn được nên những người cứu nạn chỉ có thể dùng những công cụ thô sơ đơn giản, cẩn thận từng chút một, đào bới lên. Cũng may hai người này bị vùi cũng không quá sâu.

Chung quanh đống gạch vụn đổ nát vang lên những tiếng reo hò. Một người đầu rối tung, một phụ nữ trẻ mặc độc một chiếc áo ngủ, sắc mặt tái nhợt, nhờ sự trợ giúp của nhóm nhân viên cứu viện, chui ra từ trong lỗ hổng, người bên cạnh đã chuẩn bị sẵn áo khoác thêm cho người phụ nữ, lại dìu cô nằm lên cáng. Bị vùi trong đống đổ nát gần hai mươi tiếng đồng hồ, lo lắng và sợ hãi tột độ, cô có vẻ như đã kiệt sức. Các khán giả đang xem truyền hình cũng vui mừng reo hò.

Ngay sau đó, một người phụ nữ khác cũng mặc độc một chiếc áo bạc kim được nhân viên cứu hộ kéo lên, khi kéo được lên, cô xem ra đã bị thương, trên ngườii có vết máu, lại cũng được khoác thêm áo, đưa lên cáng, cô mở đôi môi khô, câu đầu tiên nói với đội cứu hộ mà không ai ngờ:

- Chờ sau khi tôi bình phục, có ai trong các vị muốn hẹn ước với tôi không?

Những người thanh niên có mặt cười vang, sau đó là hàng loạt cánh tay giơ lên.

-Sự khó khăn của bạn chính là khó khăn của chúng tôi. Hy vọng của bạn chính là hy vọng của chúng tôi. Khi đứng trước nguy nan, chúng tôi đồng hành cùng bạn, cùng thầm chúc bạn ngủ yên, cùng nhau chúc bạn bình an. Mà sự quan tâm và sức mạnh càng nhiều hơn nữa đang từ mọi nơi tụ tập tại đây!

Theo những lời đầy cảm xúc của Yamashita, ống kính chuyển từ phía nhóm người sang chỗ cô.

-Chúng ta cùng vui mừng sự thành công khi cứu thêm được hai đồng bào nữa an toàn. Đây là một thành công quá lớn. Nhưng bên cạnh sự vui mừng, chúng ta không thể quên còn có hàng nghìn người khác vẫn đang bị đè dưới những đống hoang tàn đổ nát cần chúng ta đến cứu viện. Cho nên những nhân viên cứu viện đến khu bị nạn làm việc không ngừng nghỉ lập tức sẽ đến khu vực tiếp theo. Trong tình hình dư chấn vẫn chưa ngừng hẳn, giành lại từng phút giây với tử thần!

Yamashita xúc động nói.

-Có lẽ chỉ là thời gian mọi người uống tách cà phê, hay hút điều thuốc, nhưng lại quyết định sự sống chết của một mạng người! Thần chết hiện giờ vẫn đang nấn ná ở nơi này, không phải ai cũng có may mắn sống sót sau trận động đất, và có thể đợi được nhóm cứu viện đến cứu. Về điểm này, hôm nay tôi đã tận mắt thấy một cảnh tượng như vậy.

Theo lời dẫn của Yamashita, ống kính chuyển hướng. Màn hình ti vi xuất hiện hình ảnh của Bando Jiro, đúng là cảnh khi anh ta được Yamashita phỏng vấn.

Từ màn hình ti vi, mọi người không kìm nén được sự xót xa. Đúng là tuổi trẻ đang tràn đầy sức sống, rơi vào trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, còn không quên báo tin cho những người thân của bạn bè, cũng không quên an ủi cha mẹ và người thân của mình. Nhưng theo như lời của Yamashita nói thì sợ rằng anh ta không qua khỏi.

Theo ống kính truyền hình, mọi người thấy được khe nứt, thấy được hết thảy những đống hoang tàn, xi măng ngổn ngang, cả bàn chân người lộ ra khi đó, nghe được cả cuộc trò chuyện giữa Yamashita và Bando Jiro, nhưng cuối cùng, điều họ thấy là màn hình rung động dữ dội, những người trong đó, những công trình kiến trúc trong đó cũng lắc lư theo, tiếp đó màn hình vụt tắt.

Ngay vào lúc mọi người đang hôi hộp lo lắng, Yamashita lại xuất hiện trên màn hình, chỉ có điều lúc này đây, cô xem ra khác với khi nãy rất nhiều, quần áo dính đầy bụi, trên tay cũng chảy vài vệt máu.

-Ngay mới đây, khu bị nạn lại một lần nữa xuất hiện dư chấn, làm các công trình ở đây sụp đổ thêm, một khối lớn xi măng đè lên đỉnh xe của Bando Jiro, chiếc xe lại càng biến dạng nghiêm trọng hơn. Trận động đất đã cướp đi sinh mạng của Bando Jiro.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Yamashita.

-Chúng ta hãy cùng dõi theo ống kính camera ngắm nhìn lại cảnh Bando Jiro trước khi ra đi. Chỉ có điều ở đây có quá nhiều máu, xem truyền hình còn có các em nhi đồng và thiếu niên, nên chúng tôi sẽ không phát sóng lên đây. Bando Jiro trước khi ra đi đã gọi mẹ anh ta…

Nói đến đây Yamashita ôm mặt khóc không nên lời. Rất nhiều khan giả đang xem truyền hình cũng rơi lệ.

Yamashita nhẹ nhàng lau nước mắt, lại cầm microphone nói:

- Bando Jiro trước khi ra đi, ngoài việc gọi tên mẹ, anh ấy chỉ nói một câu!

Tất cả người đang theo dõi đều chăm chú lắng nghe, hồi hộp chờ đợi.

- Cậu Phương, cậu đã đúng!