Mấy ngày sau, Sato và Mitsui Masaki vẫn chia làm hai đường, quả thực
gống như hai cái kẹo da trâu cố gắng bám diết lấy mục tiêu của mình! Vì
trước sau không đạt được thỏa thuận, Phương Minh Viễn cũng không thể
không đến Hông Kông.
Cuối cùng vào mùng 7 tết, sau khi Phương
Minh Viễn tức giận nói “nếu không đạt được thỏa thuận thì lại đến Hông
Kông đàm phán”, Sato cuối cùng cũng được gọi đến đạt được thỏa thuận cơ
bản với lão tổng ngành khai thác Trung Quốc Lỗ Vận Hưng, chỉ cần ngày
thứ hai, Phương Minh Viễn đích thân ký, hợp đồng chính thức có hiệu lực!
Công ty sản vật Mitsui nhập 7000 tấn đất hiếm từ ngành khai thác Trung Quốc
với giá gấp 8 lần giá thị trường. Mức giá này mặc dù khiến Sato cảm thấy đau như mẹ mình bị mất, nhưng thấp hơn giá này, Lỗ Vận Hưng ngay cả
hứng thú nói chuyện với ông cũng không có, trực tiếp rời khỏi bàn tiệc!
Sau hai ngày lạnh nhạt với Sato, Sato mới hiểu, giá gấp 8 lần, là thấp
nhất của đối phương! Thấp hơn giá này, đối phương căn bản không muốn
bán!
Mấy hôm nay Sato hoàn toàn lĩnh hội được thế nào gọi là cảm giác có người lấy dao chém. Mình như cá! Thế mạnh của Phương gia, ép
ông tới mức không thở nổi! Mà lanh đạo cấp cao của công ty sản vật
Mitsui không ngừng gây áp lực cho ông, cảm giác trong ngoài cùng tấn
công khiến ông thấy thực sự rất mệt mỏi!
Vì vậy sau khi hai bên
đạt được thỏa thuận cơ bản, Sato trở về khách sạn nằm trên giường như
một đống bùn, toàn thân đau nhức không ngừng, ngay cả ngón út cũng không động đậy nổi!
Mitsui Masaki cũng không kém gì ông, không muốn đi đâu, ở trong phòng ngồi trên ghế sofa không còn muốn đứng dậy!
- Akiko đâu?
Sato khàn khàn nói,
-Bảo cô ta đến đây mát xa cho tôi!
-Rất xin lỗi Sato, chỉ sợ phải đợi đến mai! Cô Akiko Sano mới về được!
Mitsui Masaki cười khổ nói, Ngụy Bá Đạt ăn tủy trong xương mới biết liếm nó
cũng ngon, mấy hôm nay chỉ giữ Akiko Sano ở bên hắn. Hiện giờ cuộc đàm
phán cũng sắp kết thúc, Ngụy Bá Đạt càng gấp rút thời gian, muốn hoan
lạc với Akiko Sano! Sato ngơ ngác một chút, trong lòng thêm lo lắng!
-Sato, nếu đến China, tối nay chẳng thà thưởng thức mùi vị kỹ nữ xem? Cũng là có chút vị lạ!
Mitsui Masaki cười nói.
Sato hơi chần chừ, mấy hôm nay dù ban ngày mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ông cũng biết, mấy nhân viên của mình do Mitsui Masaki dẫn đầu đêm đêm gọi
cave! Nhưng cuộc sống người Nhật áp lực lớn, rượu, đàn bà đều là twhs
cần thiết để giải tỏa áp lực. Mà trong đoàn ngoại trừ ông cô Akiko Sano
ra, thì không có phụ nữ nào khác, cho nên ông cũng không ngăn cấm.
Giờ thắng lợi sắp tới rồi, Akiko lại không thể bên ông bầu bạn, Sato cũng không khỏi có chút động lòng!
-Mitsui. Tôi hiểu mọi người đều cần gái để giải tỏa áp lực. Nhưng cậu cũng phải
chú ý một chit! Ở đây dừ sao cũng không phải là Nhật Bản, đừng có để xảy ra chuyện gì!
Sato nói.
-Vâng!
Mặc dù mồm Mitsui
Masaki thừa nhận nhưng trong lòng lại không hoàn toàn cho là đúng! Đây
là Trung Quốc không giả, pháp luật ở đây cấm mua bán mại dâm cũng không
giả! Nhưng họ là ai cơ chứ? Họ là người Nhật! Đây là đâu cơ chứ? Là khu
trực thuộc của Lưu Trì! Pháp luật của Trung Quốc có nghiêm ngặt, không
có người thi hành, thì có tác dụng gì? Mà cảnh sát Trung Quốc, chẳng
phải một lũ chó quan chức này, quan chức muốn họ phải cắn ai, họ phải
cắn người đó! Quan chức không cho phép họ cắn ai, thì cho dù da mắt
chúng có rơi xuống chúng cũng không thể coi như không thấy!
Đường đường là Bí thư Đảng ủy trấn, không phải đều nhận hối lộ trắng trợn!
Chúng thì có gì mà sợ cơ chứ? Cứ coi như cảnh sát ở đây gan to bằng
trời, dám làm trái ý của Lưu Trì, chẳng phải vẫn còn lãnh sự quán và đại sứ quán Nhật Bản sao? Hắn không tin, mấy tên quan chức Trung Quốc không sợ ảnh hưởng đến việc ngoại giao? Sato đúng là lo nghĩ chuyện không
đâu, người càng già gan càng nhỏ!
Nhưng mặc dù trong lòng Mitsui Masaki không ngừng oán trách, nhưng bề ngoài lại ra vẻ đồng ý!
Trong lòng Sato hơi thở dài, trong công việc ông cũng là kẻ đánh liều hàng
mấy chục năm, chút tâm tư của Mitsui Masaki sao ông có thể không nhìn ra cơ chứ? Nhưng mặc dù về ý nghĩa Mitsui Masaki là cấp dưới của ông, tiền đồ của hắn lại sáng lạng hơn ông! Ông còn không đến chục năm nữa là có
thể nghĩ đến chuyện về hưu rồi, phía trước cũng chẳng còn mấy chỗ để
thăng cấp nữa, tất nhiên không thể phạm phải những chuyện nhỏ nhặt như
Mitsui Masaki lải nhải đi tìm người giải khuây.
Động tác của
Mitsui Masaki rất nhanh, đoàn người Sato ăn tối ở bên ngoài xong, về đến khách sạn chưa được nửa tiếng đồng hồ, liên tục có đến 12 cô thiếu nữ
trẻ tuổi người Trung Quốc bước vào, Sato chọn trong đó hai người nhan
sắc tương đối đẹp, đưa về phòng mình.Còn mấy người Mitsui Masaki chia
làm hai phòng, từng người ôm lấy cô gái của mình bước đi!
Nciku ở phòng đối diện với họ không nói gì chỉ lắc đầu, mặc dù sớm đã biết quan niệm sống của người Nhật Bản rất phóng khoáng, nhưng càn quấy giống như vậy, cho dù là người Mĩ trước nay luôn nổi tiếng phóng khoáng cũng cảm
thấy có chút khó chấp nhận.
-Cậu đã quay lại hết chưa?
Nciku quay đầu lại hỏi.
-Ngài yên tâm, đã quay lại cả rồi!
Đứng bên cạnh ông một thanh niên trẻ tuổi da trắng trả lời ông một cách chắc chắn!
-Ừh, cậu ở đây chú ý vào một chút, quay hết các hành động bên đó cho tôi!
Nciku nói,
-Chú ý đừng để bọn lùn đó phát hiện ra!
-Vâng!
Nghe loáng thoáng âm thanh từ bên đó, Nciku cười nhạt,những tên Nhật Bản này đúng là quá to gan làm càn, không ngờ ngay cả địa bàn của Phương gia
còn không kiêng nể gì!Thật sự là không biết sống chết!Đúng là coi như
trong thành cổ Bình Xuyên này không có sự tồn tại của Phương gia! Mặc dù ông không biết tại sao hai ngày hôm nay Phương Minh Viễn lại thả phóng
cho mấy tên lùn đó, nhưng ông biết việc này sẽ không kéo dài lâu! Có
lẽ…Phương Minh Viễn đang lập bẫy cho mấy tên lùn đó? Nếu như vậy, thì
quá tốt! Nciku tuyệt đối giơ hai tay hoan nghênh!
Việc hợp tác
với Phương Minh Viễn đã đến hồi kết thúc, việc giữa hai bên đã đi đến
thống nhất, chỉ có điều việc chọn lựa đạo diễn cho bộ phim, giữa hai bên vẫn có chút khác nhau.Công ty điện ảnh New Line dự định mời một đạo
diện nổi tiếng của Hollywood chưa hề đương kỳ, nhưng Nciku tin có kịch
bản do Phương Minh Viễn đích thân biên soạn, nhất định sẽ thu hút nhiều
đạo diễn của Hollywood khác đến tham gia.
Nhưng Phương Minh Viễn lại đề cập muốn đạo diễn Zealand Peter.Jackson đạo diễn, Nciku không
phải hoàn toàn không biết đến Peter.Jackson. Trước năm 98, Peter.Jackson cũng từng quay chụp một vài tác phẩm có ảnh hưởng lớn, ví dụ như bộ
phim kinh dị “hài cốt đến thế giới chơi” do ông đạo diễn, đã có những
hưởng ứng rất tốt. Nhưng muốn đưa một tác phẩm lớn dự toán đến 300 triệu USD thời gian hơn 10h đồng hồ cho anh ta, trong lòng Nciku hơi bất an!
Tuy nhiên Nciku cũng hiểu nếu Phương Minh Viễn vẫn cố chấp như vậy, thì ông khó mà ngăn cản được! Dù sao mức đầu tư của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ
Hông Kông không thấp hơn công ty điện ảnh New Line, lại là nhân vật nổi
tiếng thế giới, ý kiến của anh ta ông cần phải tôn trọng!
Kỳ thực Nciku nào biết Peter.Jackson chính là đạo diễn bộ phim >, mà nơi quay chụp chủ yếu của bộ phim chính là New Zealand
quê hương của Peter.Jackson. Nếu Cameron không có thời gian, Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ tìm ra phương pháp ổn thỏa nhất, lấy quyền lực đạo
diễn của > giao cho Peter.Jackson! Như vậy, ít
nhất có thể đảm bảo tiêu chuẩn của phim nhựa không bị trượt dốc so với
trước!
Làm thế nào thuyết phục Phương Minh Viễn từ bỏ
Peter.Jackson, dùng đạo diễn khác của Hollywood, điều này khiến
Xieyinuofu phải hao tâm tổn trí, mặc dù ông loáng thoáng cảm giác ông
không thể thay đổi ý tưởng của Phương Minh Viễn, nhưng không đấu tranh
chút nào đã từ bỏ ông cũng không cam tâm!
Lúc này, trong phòng
giám đốc khách sạn thành cổ, Vương Tuyết Kiều đang ngồi trên ghế ông
chủra vẻ tức giận nhìn giám đốc khách sạn Vương Quốc Hưng:
-Quốc
Hưng, tôi nghe nói, những người Nhật Bản này trong khách sạn, ngày nào
cũng gọi gái, nhiều thì mười mấy cô, ít thì 5,6 cô, có phải không?
Mặc dù bọn người Mitsui Masaki nhìn bề ngoài không khác người Trung Quốc
lắm, nhiều người còn có thể nói tiếng Hán lưu loát. Nhưng năm 98, người
nước ngoài tương đối ít, cách ăn mặc của họ so với người nước ngoài cao
hơn mấy bậc, liếc mắt qua người trong nước cũng có thể phân biệt được.
Hơn nữa quận Bình Xuyên lớn như vậy, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay rất nhanh chóng người trong toàn quận sẽ biết.
Mitsui Masaki bọn họ tự cảm thấy làm việc khá khiêm tốn, nhưng những cô gái sa ngã trong
quận Bình Xuyên có được bao nhiêu? Được bọn họ để ý tới được mấy người?
Mấy ngày sau, mấy cô gái làm việc này trong quận Bình Xuyên gần như đều
biết có hai đoàn khách nước ngoài đến khách sạn thành cổ, người Mĩ bên
đó thì không thấy có gì,bên này người Nhật đem nào cũng ca hát, không
những người cần nhiều, mà đưa tiền cũng thoải mái! Có một số cô gái thậm chí không cần mấy người Mitsui Masaki đi tìm, mà tự chủ động tìm đến!
Khách sạn thành cổ là khách sạn số ít được xếp vào hàng cấp cao trong thành
cổ quận Bình Xuyên, những người có thể vào đây ở, không phải thiếu tiền, trước đây, cũng không phải không có người mang gái về đây, nhưng không
kiêng nể gì, lộ liễu như bây giờ thì chưa hề có!
Vương Tuyết Kiều cũng nghe được, vội vàng chạy tới, hỏi tình hình cụ thể, ai biế, vừa
đến cửa khách sạn, đã nhìn thấy mấy cô gái trang điểm đậm ăn mặc diêm
dúa kề vai nhau đi vào trong khách sạn. Mà bảo vệ khách sạn cũng không
hề hỏi.
Trong đó có mấy cô gái còn nhìn cô với ánh mắt khác
thường,điều này càng khiến Vương Tuyết Kiều cảm thấy toàn thân không mấy tự nhiên!
Cô vừa bước vào phòng giám đốc liền gọi người phụ trách Vương Quốc Hưng cũng chính là một người bà còn xa của cô đến!