Thế hệ trẻ sau năm 70, phàm là trải qua trận lũ lụt lớn của thảm
họa lũ lụt vô cùng nghiêm trọng, liên tục một thời gian dài, có ảnh
hưởng trên diện rộng năm 1998, vấn còn nhớ rất sâu sắc!
Lúc đó
Phương Minh Viễn đang học ở Bắc Kinh, tuy nói, Bắc Kinh đang trong thời
gian đó, nước mưa nhiều hơn không ít với năm ngoái, nhưng vẫn chưa tạo
thành lũ lụt lớn. nhưng sông Tùng Hoa của phương Bắc, lưu vực sông Non
Giang, lưu vực sông Trường Giang của Trung Bộ, sông Mân của Phương Nam,
luuw vự sông Châu, đều đã xảy ra lũ lụt lớn có thể xếp vào đứng đầu tam
giáp trong thời gian một trăm năm nay!
Từ đầu tháng 6 đến cuối
tháng 9, trong khoảng thời gian gần bốn tháng, Phương Minh Viễn nhớ rất
rõ, trong tin tức thông báo trên TV, trên 60%-70% đều là lượng nước mưa
trên diện rộng của khắp cả nước, cảnh tượng chống lũ lụt và những nguồn
nước đục không nhìn thấy mà ùn ùn xuất hiện! Mỗi ngày, mọi người đều rất lo lắng, sợ lại nghe thấy chổ nào đó có đê bị vỡ!
Hơn mười vạn
quân nhân và cảnh sát vũ trang ngay trong đêm không ngừng đi tuần tra,
một nhóm dân chúng tìm mọi cách cũng tham gia vào trong hoạt động chống
lũ cứu tế! Trong lúc nhất thời, khu vật tư và nhân viên của mỗi nơi trợ
giúp trên toàn quốc lần lượt hướng đến khu tập trung.
Có hai việc mà Phương Minh Viễn ấn tượng sâu sắc nhất, việc thứ nhất là nằm ở Băng
thành của phương Bắc, nước sông Tùng Hoa dâng bằng với các con đê, nếu
không phải chồng chất các bao cát trên đê cản lại và an hem quân nhân
ngày đêm tuần tra không ngừng nghỉ, nước lũ sớm đã xông vào trong những
khu phố phồn hoa của Băng thành! Mà một việc khác chính là, trong lưu
vực Trường Giang, cửa đê bị vỡ, Thủ Tướng đã giận dữ mắng mỏ đây là công trình ngu xuẩn! Tuy nói lúc đó không thong báo cho cả nước, nhưng về
sau vẫn truyền ra ngoài.
Lưu vực Trường Giang, có thể nói là nơi
mà tập trung đông dân Trung Quốc nhất, cũng là khu vực kinh tế phồn hoa
nhất, liên quan đến vận mệnh, an toàn tài sản của cả tỉ vạn người. hang
năm nhà nước đều đầu tư vào khoản tiền lớn cho việc tu sửa con đê lớn
của Trường Giang, nhưng lại có sự việc rạn nứt đê, làm sao không khiến
mọi người lo đến toát mồ hôi chứ?
Theo thống kê của các ban ngành của lien quan của quốc gia, toàn quốc tổng cộng có 29 tỉnh, khu Tự trị, khu Trực thuộc đã chịu lũ lụt ở mức độ khác nhau, hơn ba trăm mẫu ruộng bị hư hại, hơn bốn nghìn người chết, gần 7 triệu tòa nhà cao ốc bị sập, làm tổn thất trực tiếp đến hơn hơn hai mươi triệu năm trăm tệ, tổn thất gián tiếp đến kinh tế, thì càng không cần nhắc đến nữa!
Để giảm
bớt tổn thất tài chính và sinh mạng quốc dân mà trận lũ lụt ở Trung Quốc đã tạo nên, Phương Minh Viễn từ lâu đã nhắc đến những lo ngại của thảm
họa lũ lụt trong nước với Tô Hoán Đông trước khi xảy ra cơn khủng khoảng tài chính Đông Nam Á. Tuy nói sau lúc đó, chính phủ dường như không làm gì vì điều đó, nhưng Phương Minh Viễn cảm thấy Tô Hoán Đông vẫn tiếp
nhận một chút!
Sau lần đó, rất nhiều công tác đắp đê trong lưu
vực Trường Giang chậm lại thậm chí còn bị bỏ dở, nguyên nhân bên trên là sự bùng nổ khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, đã ảnh hưởng đến sự phát
triển kinh tế của quốc nội, nhưng Phương Minh Viễn cảm thấy, trên thực
tế trong chuyện này cũng có âm mưu đến từ chính quyền trung ương.
Sở dĩ nước lũ lưu vực Trường Giang năm 98 có thể có hậu quả nghiêm trọng
như vậy, quả nhiên là có lien quan đến lượng mưa vượt quá năm ngoài với
mùa mưa năm nay. Cũng rất nhiều sông hồ của lưu vực sông Trường Giang có liên quan chặt chẽ về việc giảm dung lượng dữ trữ nước lũ và sự sói mòn đất trong lưu vực! Phân bố rất nhiều hồ tự nhiên ở khu vực trũng thấp
của hai bên bờ sông Trường Giang. Những cái hồ này là nơi tự nhiên để
kiểm soát lũ. Thời điểm nước sông Trường Giang dâng lên cao nhất, nước
sông có thể chuyển hướng từ trên thượng nguồn xuống, từ đó bảo đảm dòng
chính của sông Trường Giang thông suốt! Nhưng, theo sự gia tăng dân số
và sự phát triển kinh tế, hiện tượng đấu tranh giữ con người và nước
càng trở nên nghiêm trọng, phần lớn hồ nước đều bị nhiễm khuẩn. Diện
tích các hồ bị giảm bớt, dung lượng dữ trự tự nhiên cũng giảm mạnh, tăng thêm ngập úng!
Nhưng, Phương Minh Viễn cũng biết, chỉ dựa vào
công tác đắp đê lề mề và ngăn chặn đóng bùn trong các sông hồ trong lưu
vực sông Trường Giang, thì nghĩ lại trận lũ lụt cấp thế kỷ đó, tuyệt đối là như người ngủ nói mơ! Si tâm vọng tưởng!
Nhưng hắn cũng không thể kéo lỗ tai của đám người Tô Hoán Đông nói cho bọn họ biết, hắn là
người vượt thời gian trở lại. năm sau có một trận lũ lụt càn quét một
nửa Trung Quốc sắp đến, nếu bọn họ nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn
bị, nếu vậy, bất luận bọn họ tin hay không tin, đối với hắn mà nói, đều
là một trận nguy nạn!
Nhưng! Nếu hắn trở mắt nhìn trận thảm họa
lũ lụt này tái diễn lại một lần nữa trên đất Trung Quốc, bất kể thế nào
đi nữa hắn cũng không làm được!
Mà đến bây giờ, Phương Minh Viễn
tự cảm thấy căn cứ càng đầy đủ, cũng có sức thuyết phục hơn, cũng không
có vẻ gì kỳ quặc, cho nên lần này lại nhắc đến một lần nữa.
Tinh
thần Tô Hoán Đông lập tức lay động, trả qua nhiều năm như vậy, đối với
những đề nghị mà Phương Minh Viễn đã đưa ra, bất kể là đến mức thế nào,
bây giờ Tô Hoán Đông cũng không dám có chút xem thường. một mặt là bởi
vì, mấy năm lại đây, một loạt những việc thực tế đã chứng minh cái nhìn
của Phương Minh Viễn, mà mặt khác, thì người Nhật đóng vai trò như một
ví dụ tiêu cực rất rõ!
Cho nên trước sự bùng nổ khủng hoảng tài
chính Đông Nam Á, sau khi Phương Minh Viễn nhắc đến những lo lắng trong
tương lai sẽ xuất hiện cơn đại hồng thủy, trong khi làm việc, Tô Hoán
Đông đã có ý điều tra một số tài liệu, chứng nhận ý kiến của không ít
các chuyện gia, và trong công việc thực tế, đỡ lại sự nghi ngờ của một
số đồng nghiệp, yêu cầu mỗi nơi ở phía Nam làm chậm công tác bồi đắp phù sa của các hồ nước lại.
Nhưng việc càng phải làm nhiều hơn nữa
là công tác chuẩn bị, cần có những lãnh đạo khác ủng hộ rõ ràng, nếu
không hắn cũng chỉ có thể có một quyền hạn nhỏ nhất định mà thôi. Nếu
nói, hiện giờ hắn trở thành người đứng đầu chính phủ nhiện kỳ tới, mỗi
tỉnh này, những đại tướng biên cương của khu Tự Trị và Khu Trực Thuộc
cũng sẽ nể mặt hắn, nhưng việc phòng chống thiên tai lũ lụt, một khi
khởi động, sẽ dính đến con số vô cùng cùng khả quan về nhân lực vật lực, hơn nữa có thể lien quan đến diện tích lãnh thổ quốc gia! Những đại
tướng biên cương này cho dù nể mặt hắn, cũng không thể vì thảm họa thiên tai chưa xác định có khả năng phát sinh mà chuẩn bị trước! trừ khi là ý kiến của Trung ương đều thống nhất!
Phương Minh Viễn nói một cách tóm tắt, đơn giản, rõ ràng:
-Hiện tại, các chuyên gia cho rằng theo phân tích tài liệu thống kê trước đây chỉ rõ, mỗi lần năm thứ hai của sự kiện El Nino, mùa hạ của nước tôi
đều có mưa ở hai vành đai Nam và Bắc, một vành đai nằm ở sông Trường
Giang và khu vực phiá Nam, một vành đai khác là khu vực phía Bắc. mà năm nay xảy ra sự kiện El Nino lớn nhất thể kỷ! Một nguyên nhân quan trọng
khác, là căn cứ theo quy luật phân tích khí hậu trước đây, mùa xuân
đông, cao nguyên Thanh Hải –Tây Tạng đóng nhiều tuyết, gió mùa Đông Á
đến muốn, hơn nữa gió mùa của mùa hạ sẽ yếu đi, như vậy sẽ tạo nên một
vành đai mưa ở phía Nam, khiến cho lưu vực Trường Giang mưa nhiều, dể
gây ra lũ lụt. Mà tới thời điểm hiện tại, căn cứ từ khi tin tức được
truyền lại, năm nay cao nguyên tuyết đọng nhiều một cách khác thường,
đạt tới trên 150%của lượng mưa năm ngoái, cho nên năm sau, các học giả
chuyên gia này cũng cho rằng phải đề phòng khả năng có thể mưa rất lớn!
Gây nên thảm họa lũ lụt xuất hiện trên diện rộng!
Tô Hóan Đông
vừa xem, vừa khẽ gật đầu, mà mặt cuối cùng của báo cáo, ông ta đã nhìn
thấy một chuỗi các chữ kí, trong đó còn có mấy học giả nước ngoài!