Lúc này Phương Minh Viễn có phần hơi phiền, vì khi anh ta vừa bước vào
quán café Starbucks, không ngờ lại gặp phải cô gái Hàn Quốc lúc này gặp
trên đường! Hơn nữa không chỉ có cô ta, còn hai nam một nữ nữa, tuổi tác xem ra cũng trẻ, khoảng hơn hai mươi. Nhớ lại thì những trai xinh gái
đẹp đều ở trong nước này, ít nhất cũng là dạng trung bình!
Bọn họ đã thân nhau từ trước, dưới sự dẫn đường của mấy cô gái người Hàn Quốc, không ngờ mấy người đó đều xích gần lại, lúc này Phương Minh Viễn chần
chừ một lúc ,không vuốt lại tóc, kết quả là đã ngồi xuống cùng bọn họ.
Không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật thẩm mĩ của người Hàn Quốc thật sự là điểm đáng để họ tự hào, Phương Minh Viễn nhìn với khoảng cách gần như
vậy cũng không nhận ra một khiếm khuyết nào, hai cô gái này rốt cuộc có
thẩm mĩ hay không!
-Seoul phát triển thật nhanh, từ sau năm 1982, do nhận được quyền tổ chức thế vận hội Olympic, thành phố Seoul xây
dựng trong vài ngày đã có những biến đổi! Đến hôm nay, Seoul đã trở
thành thành phố nổi tiếng trên thế giới. Ai! Đúng rồi, các bạn có biết
không, Seoul trước công nguyên đã được thành lập, đến bây giờ đã có
khoảng 2000 năm! Có thể nói là thành phố tồn tại lâu nhất trên thế giới!
Một nam thanh niên tên Lý Minh không khỏi đắc ý nói.
-Thật không? Seoul là thành phố tồn tại lâu đời nhất thế giới sao?
Ma Sinh Hương Nguyệt lộ vẻ bất ngờ. Chỉ có những người quen thuộc mới nhận ra ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt của cô!
-Tất nhiên! Với lịch sử xây dựng 2000 năm tuyệt đối là một thành phố có một không hai!
Thêm một thanh niên nữa tên Lư Chính Nghĩa nói chắc như đinh đóng cột. Có
thể có cơ hội đứng trước mỹ nhân ai có thể bỏ qua cơ hội chứ.
-Seoul thành lập lúc nào vậy?
Phương Minh Viễn ngay từ đầu đã không nói gì bất ngờ nói.
-Từ năm thứ 18 trước công nguyên khi nước Bách Tể lấy nơi đây làm thủ đô
đầu tiên, đã bắt đầu là thủ đô trên bán đảo Triều Tiên! Các bạn tính mà
xem, từ năm thứ 18 trước công nguyên đến nay không phải đã hơn 2000 năm
rồi sao!
Lý Minh vẻ mặt đầy tự hào nói.
-Nước Bách Tề? Tôi nhớ lúc đó chẳng phải bán đảo Triều Tiên vẫn chưa được thống nhất sao?
Hình như còn chưa có sự tồn tại của hai nước Cao ly và Tân La?
Phương Minh viễn cười như không cười nói,
-Trước khi chưa thống nhất, Seoul cũng được coi là thủ đô của Triều Tiên sao?
Nếu như vậy, có phải là tôi có thể nói Pari Pháp là thủ đô của đại lục
Châu Âu không?
Lý Minh Cơ và Lư Chính Nghĩa lúc này lập tức yên
lặng, tất nhiên họ không thể không biết lịch sử của đất nước mình, khi
bán đảo Triều Tiên vãn chưa thống nhất, nói Seoul là thủ đô của Triều
Tiên thật sự là không phù hợp. Chỉ có điều bọn họ nói như vậy quen rồi,
thường thì cũng chẳng có ai vạch ra sai lầm của họ cả.
Phương Minh Viễn quay đầu nói với Ma Sinh Hương Nguyệt:
-Thành La Mã là đất khởi nguyên và thủ đô của đế quốc La Mã, tôi nhớ đế quốc
La Mã được xây dựng duy nhất theo thể chế nguyên thủ năm 27 trước công
nguyên, tôi nhớ trước khi đế quốc La Mã thành lập, còn có thời kỳ Vương
chính và thời kỳ cộng hòa, Vậy cô có biết La Mã thành lập vào năm nào
không?
Ma Sinh Hương Nguyệt nhìn thoáng vẻ mặt đỏ ửng của hai tên Lư Chính Nghĩa, mỉm cười nói:
-Thời gian cụ thể tôi nhớ không rõ lắm, vào khoảng công nguyên hơn bảy trăm
năm gì đó, với tiêu chuẩn vây dựng thành Rome, đã bắt đầu lịch sử của
một quốc gia.
Lý Minh Cơ và Lư Chính Nghĩa trợn mắt nhìn Phương
Minh Viễn, nhưng lại không nói gì. Cứ coi như Ma Sinh Hương Nguyệt nói
có chút lập lờ nước đôi, nhưng Phương Minh Viễn đã nói rất rõ ràng nhân
vật và thời gian thành lập đế quốc La Mã. Năm 27 trước công nguyên, so
với Seoul vẫn còn sớm hơn 9 năm! Hơn nữa cho dù họ không hiểu lích sử La Mã cũng biết khởi nghĩa nổi tiếng của Tư Ba Đạt Khắc Tư, đây chính là
sự kiện trước khi xây dựng đế quốc La Mã,mà vào lúc đó, Thành Rome đã
tồn tại rồi!
Phương Minh Viễn lười không muốn nói đến chuyện
Trường An và kinh thành Trung Quốc, càng không muốn nói đến những thành
phố của Trung Quốc đã tồn tại từ thời Chu đến bây giờ để phản bác họ,
Seoul là thành phố tồn tại lâu đời nhất thế giới? Lại còn độc nhất vô
nhị? Như vậy tháp Athens của Hy Lạp, còn có thủ đô của tây La Mã, hơn
600 năm trước công nguyên đã được thành lập, bây giờ quân sĩ thủ đô của
Thổ Nhĩ Kỳ Thản Đinh Bảo là cái gì? Yêu tổ quốc, có lòng tự hào dân tộc, đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng không xem lịch sử mà tùy ý
chèn ép các quốc gia khác, cố ý nâng cao mình lên thì chỉ làm cho người
khác khinh ghét!
-Anh Phương, tôi rất tò mò không biêt lúc nào
quý quốc tổ chức lại thế vận hội Olympic? Ở Đông Á cũng chỉ có quý quốc
chưa tổ chức thế vận hội Olympic thôi!
Lý Minh Cơ bất ngờ mở miệng nói.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, tổ chức thế vận hội Olympic thất bại tất
nhiên là nỗi đau của người Trung Quốc, nhưng nếu nói Hàn Quốc đã tổ chức thế vận hội Olympic là so với người Trung Quốc tài trí hơn người, nói
ra thật đáng chê cười!
Hàn Quốc nhận được quyền tổ chức thế vận
hội Olympic năm 1988 vào năm 1982. Lúc đó chỉ có Nagoya của Nhật và
Seoul tham dự tổ chức, sau này do nhân dân Nhật Bản kịch liệt phản đối,
Nagoya không thể không rút khỏi, Seoul mới dễ dàng nhận được quyền tổ
chức thế vận hội Olympic, mà tại sao chỉ có hai thủ đô hai quốc gia này
tham gia tổ chức? Tại sao nhân dân Nhật bản lại kịch liệt phản đối? Vì
khi đó tổ chức thế vận hội Olympic tuyệt đối chỉ là một cuộc mua bán lỗ
vốn! Cho nên rất nhiều quốc gia không muốn tranh giành!
Thế vận
hội Olympic trở nên nóng bỏng đó là nhờ thế vận hội Los Angeles vào năm
1984, người Mĩ tổ chức thế vận hội Olympic để kiếm tiền!
Từ đó về sau, việc tổ chức thế vận hội Olympic đã trở nên “mạnh mẽ bắn ra bốn
phía”, để nhận được quyền tổ chức thế vận hội, các nước trên thế giới
tranh giành nhau đến vỡ đầu. Cùng tổ chức thế vận hội Olympic với Bắc
Kinh Trung Quốc còn có Berlin Đức, London Anh, Australia Sydney, Brazil
Brasilia. Khó khăn chỉ còn ở chỗ Nagoya chủ động rút lui làm đối thủ của Seoul mới có thể lý giải được!
-Anh Lý, anh rất tò mò, tên lửa
của quý quốc khi nào mới có thể bắn vệ tinh lên trời vậy? Ở Đông Á, cũng chỉ có quý quốc là chưa bắn được vệ tinh lên trời thôi!
Phương Minh Viễn vẻ mặt tò mò hỏi.
Ma Sinh Hương Nguyệt suýt chút nữa phì cười, tên tiểu tử Phương Minh Viễn
này thật ghê gớm, so sánh với thế vận hội Olympic lại có thể dùng hỏa
tiễn trong nước bắn vệ tinh lại trời, điều này đã thể hiện thế lực quân
sự và thực lực khoa học kỹ thuật của một quốc gia! Tất nhiên không phải
nói khả năng mềm của các đại biểu thế vận hội Olympic không quan trọng,
nhưng trong thời đại hiện nay,thế lực quân sự và thực lực khoa học kỹ
thuật đã đại diện cho độ cứng của một quốc gia có thể gây chú ý cho toàn thế giới!
Nói khó nghe một chút, giống như thế vận hội Olympic
các quốc gia đứng thứ hai thứ ba trên thế giới có thể tổ chức được,
nhưng có thể dùng hỏa tiến, vệ tinh, đạn hạt nhân, cho dù không phải là
quốc gia lớn tầm cỡ thế giới cũng ít nước mạnh về điểm này.
Lư
Chính Nghĩa và Lý Minh Cơ bị Phương Minh Viễn hỏi đến mức không còn chút thể diện nào nữa, làm sao họ biết được, cho dù biết cũng không thể nói.
-Được rồi, được rồi, mọi người không cần tranh cãi nữa!
Cô gái Hàn Quốc tiếp xúc với mấy người Phương Minh Viễn đầu tiên---Kim Tú Nhã đứng ra hòa giải nói,
-Lý Minh Cơ, Lư Chính Nghĩa, chúng ta chỉ là muốn hiểu rõ hơn về Trung Quốc chứ không phải là để cãi nhau với họ.
Lý Minh Cơ và Lư chính Nghĩa hầm hừ không nói.
-Xin lỗi, họ không có ác ý, chúng tôi chỉ hơi tò mò về Trung Quốc thôi, hi
vọng có thể hiểu hơn về tình hình Trung Quốc thực tế thông qua các bạn.
Kim Tú Nhã áy náy nói. Phương Minh Viễn khóe miệng hơi rung, không nói gì thêm.
-Để bày tỏ lời xin lỗi, như vậy đi, hôm nay các bạn định đi đâu? Chúng tôi lái xe đưa các bạn đi!
Kim Tú Nhã hơi thở dài nói.
-Ý tốt của Kim tiểu th chúng tôi xin nhận, chúng tôi ở đây đợi bạn, không làm phiền Kim tiểu thư và các bạn nữa.
Lâm Liên dịu dàng nói.
Phương Minh Viễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lại bị một cô gái chú ý đến
chiếc đồng hồ của anh, ánh mắt khồng khỏi bừng sáng nói:
-Đồng hồ của anh là giang thi đan đốn ư? Có thể cho tôi xem một chút được không?
Phương Minh Viễn tháo đồng hồ ra đưa cho cô ta.
-Thật kỳ lạ, các cậu xem đồng hồ của anh ta là gianh thơ đan đốn, nhưng mẫu này sao tớ chưa từng thấy qua nhỉ?
Phác Thiện Tinh cầm lấy chiếc đồng hồ kinh ngạc nói.
-Thật sao?
Kim Tú Nhã kinh ngạc nói,
-Ai ya, đúng là chưa từng nhìn qua.
Lý Minh Cơ và Lư Chính Nghĩa nghe tiếng cũng thò đầu qua xem, chiếc đồng
hồ trong tay Phác Thiện Tinh là thương hiệu của giang thơ đan đốn, nhưng chiếc đồng hồ này họ chưa từng nhìn thấy mẫu bao giờ.
-Đây là bức tranh tường Chagalllấy “Hồ thiên nga” của Minkowski làm chủ đề.
Kim Tú Nhã nhẹ giọng nói nhỏ.
-Đây là đồng hồ giang thơ đan đốn sao? Sao tớ chưa thấy mặt bao giờ?
Lý Minh Cơ cũng có chút bất ngờ, trong Seoul cũng không có tiệm nào chuyên bán giang thơ đan đốn, nhưng hắn cũng chưa hề thấy mặt chiếc đồng hồ
như vậy bao giờ, không, chính xác mà nói, có chiếc đồng hồ có mặt như
vậy hắn chưa bao giờ thấy.
-Đồng hồ rất đẹp, hừ, tôi nhìn không ra là của Vacheron Constantin!
Lư Chính Nghĩa bĩu môi nói.
-Không! Đúng là của Vacheron Constantin!
Kim Tú Nhã hơi lắc đầu nói,
-Có lẽ…có lẽ là chế tạo đặc biệt.
-Chế tạo đặc biệt?
Phác Thiện Tinh không chỉ thở dài chiếc đồng hồ Vacheron Constantinrất đắt,
nếu còn là chế tạo đặc biệt nữa thì há chẳng phải càng quý hơn sao! Anh
ta cũng từng nghe nói đến kiệt tác kinh điển Vacheron Constantin---vốn
là chiếc đồng hồ do quốc vương Ảrập đặt hàng, nhưng trong thời gian chế
tạo, vị quốc vương này đã qua đời.Sau khi chiếc đồng hồ chế tạo xong, đã có một vị không rõ danh tính mua với giá ba triệu năm trăm USD. Một năm sau, chiếc đồng hồ đã bị bán trao tay, giá bán ra lúc đó là 5 triệu
USD.
Mấy người bọn họ mặc dù cũng được coi là nhà giàu có ở Hàn
Quốc, có xe có nhà, có công ty riêng, nhưng một chiếc đồng hồ tốn đên 5
triệu USD thì họ chưa hề nghĩ đến!
-Các người đừng bị hắn lừa!
Tôi nghe nói, nhiều công ty Trung Quốc kiếm lợi nhuận từ việc sản xuất
hàng nhái, chiếc đồng hồ này không chừng là của nhà máy nào đó sản xuất, chẳng qua dán thêm thương hiệu Vacheron Constantinthôi!
Lư Chính Nghĩa cười nhạt nói,
-Các cậu tin một người Trung Quốc có thể chế tạo riêng một chiếc đồng hồ
Vacheron Constantinsao? Nếu như họ anh em nhà giàu có nào ở Hông Kông
còn tin được vài phần.
Lý Minh Cơ và Phác Thiện Tinh đều kìm nổi
lòng gật đầu, một chiếc đồng hồ chế tạo đặc biệt Vacheron Constantin, ít còn trên một triệu USD, nhiều thì hàng triệu USD, đổi ra tiền Hàn cũng
đến hàng tỉ won! Một thanh niên Trung Quốc làm sao mà có được!
-Cho dù là hàng nhái, nhưng kỹ thuật cũng rất tinh xảo, nếu không tại sao chúng ta chưa thấy bao giờ?
Kim Tú Nhã lật đi lật lại chiếc đồng hồ trong tay, nhẹ giọng nói,
-Các cậu không cảm thấy chiếc đồng hồ này vừa mạnh mẽ vừa thanh lịch sao? Dù sao tớ cũng rất thích nó.
Lư Chính Nghĩa há hốc mồm, rồi lại ngậm lại. Mặc dù trong lòng hắn không
cho rằng đây là sản phẩm của giang thơ đan đốn nhưng hắn cũng không có
cách nào phủ nhận, chiếc đồng hồ này thật sự giống như những gì Kim Tú
Nhã nói, vừa mạnh mẽ lại vừa trang trọng thanh lịch rất thích hợp cho
những người đàn ông thành công đeo.
-Tú Nhã nếu cậu thích, tớ hỏi anh ta bao nhiêu tiền, chúng ta trả thêm cho anh ta rồi mua lại.
Lý Minh Cơ cười nói,
-Nếu đúng là thương hiệu Vacheron Constantin, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại, nếu như là sản phẩm do Trung Quốc sản xuất, thì chắc chắn chẳng đáng là
bao.
Hàn Quốc và Trung Quốc cũng có quan hệ thương mại qua lại,
hàng Trung Quốc ở Hàn Quốc là những thứ đồ vừa rẻ lại đẹp. Cho nên Lý
Minh Cơ cho rằng đây là hàng nhái Vacheron Constantin tất nhiên không
đáng bao nhiêu tiền.
-Minh Cơ! Cậu…
Kim Tú Nhã vừa muốn khuyên can Lý Minh Cơ, Lý Minh Cơ đã quay đầu lại dùng tiếng anh nói với Phương Minh Viễn:
-Anh Phương, tôi trả 1000 USD bán cho tôi thế nào?
Lúc nãy bốn người bọn họ đều dùng tiếng hàn nói chuyện với nhau, ba người
Phương Minh Viễn hoàn toàn không hiểu bọn họ nói cái gì.
-Ah?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn anh ta, có chút nghi ngờ vào tai mình hình như nghe sai?
-Anh nói bao nhiêu?
Ma Sinh Hương Nguyệt hỏi.
-1000 USD?
Lý Minh Cơ có chút thấp thỏm nói, trong lòng nghĩ hay là mình trả giá quá
cao, dọa bọn họ một trận. Nghe nói, tiền tệ chỉ bằng một phần tám phẩy
mấy USD,1000 USD khoảng hơn 8000 RMB, mà lương của họ lại rất thấp, hơn
8000 RMB cũng bằng thu nhập mấy năm của họ rồi.
-Cậu ăn cướp à!
Ma Sinh hương Nguyệt nói. Chiếc đồng hồ này của Phương Minh Viễn khi mới
chế tạo, giá bình quân cũng khoảng một triệu ba trăm bốn mươi USD, hơn
nữa trừ chiếc trong tay Phương Minh Viễn ra, cả thế giới cũng không có
chiếc cùng loại. Đến bây giờ, chắc chắn sẽ tăng giá, trên thị trường
quốc tế bán ra hai triệu USD, tuyệt đối không có vấn đề gì. Tên Hàn Quốc này lại dám mở miệng ra 1000 USD!
-Các cậu đã thấy rõ rằng rồi
đấy, đây là chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, cả thế giới không có đến
mười chiếc! 1000 USD, các cậu có thêm ba số không đằng sau, chúng tôi
cũng không thể bán cho các cậu!
Ma Sinh Hương Nguyệt tức giận nói.
1000 USD cũng không bán! Kim Tú Nhã và Phác Thiện Tinh giật mình, suýt nữa đánh rơi chiếc đồng hồ trên tay.
-Cô lừa người.
Lư Chính Nghĩa không lưỡng lự thốt lên.