Một cô gái Hàn Quốc xinh đẹp trẻ tuổi ngăn ba người lại, nói với giọng
ngọt ngào dịu dàng:- Phương Minh Viễn trước nay đều cho rằng nếu thuần
túy chỉ là phát âm thì phát âm của người Hàn Quốc vẫn khó nghe hơn người Nhật!Mà hôm nay,cô gái được ca tụng là hoa khôi giảng đường Hàn Quốc
lại một lần chứng minh cảm nhận của anh không phải vô duyên vô cớ.
Giọng nói dịu dàng đến ngọt ngào ấy nếu bảo là tiếng Hán, Phương Minh Viễn sẽ không chút do dự cho cô một điểm a+, cho dù là không nhìn vẻ bề ngoài,
chỉ dựa vào giọng nói, Phương Minh Viễn tin rằng cô ta sẽ tìm được một
công việc rất tốt. Nhưng bây giờ, anh ta chỉ khẽ chau mày, chịu đựng cái thứ không phù hợp với cách nói chuyện của người Trung Quốc, nghe giọng
điệu nên giảm lại tăng mà nên tăng lại giảm.
-Xin hỏi, cô có thể nói tiếng Anh không?
Lâm Dung dùng tiếng Anh hỏi,mặc dù Hàn Quốc hiện nay cách các nước phát
triển không xa,nhưng tầm ảnh hưởng từ Châu Á đến thế giới quá ít,thông
thường người nước ngoài,trừ phi là đến Hàn Quốc làm việc lâu dài còn thì không thể học tiếng Hàn được.
-Ai ya!
Cô gái trẻ Hàn Quốc kinh ngạc lấy tay che miệng lại, sau một lúc lâu mới dùng tiếng Anh nói,
-Tôi còn tưởng các bạn là người nước chúng tôi cơ, tôi muốn hỏi chút, các
bạn phẫu thuật thẩm mĩ ở đâu vậy, nhìn môi và đôi mắt các bạn rất đẹp.
Không thể không nói,tiếng Anh của người Hàn Quốc dễ nghe hơn tiếng Anh của
người Nhật Bản, nhưng đối với ba người bọn họ Phương Minh Viễn, cũng
nghe rõ được vài phần.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, dở khóc dở
cười, không ngờ ba người vừa nói chuyện về phẫu thuật thẩm mĩ của người
Hàn Quốc thì ngay trên đường từ đâu đến đã gặp ngay một cô gái chỗ nào
cũng thấy phẫu thuật thẩm mĩ.
-Cảm ơn lời khen của cô, nhưng chúng tôi chưa hề phẫu thuật thẩm mĩ!
Ma Sinh Hương Nguyệt cười nói. Đối với lời khen vô ý nghĩa này, tâm tình của cô tất nhiên rât tốt.
-Thật sao?
Cô gái trẻ Hàn Quốc há hốc mồm kinh ngạc. Lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô cảm thấy đáp án này có chút khó mà tin được.
-Đúng.
Lâm Dung gật đầu nói.
-Vậy các bạn đến Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mĩ ư?
Cô gái Hàn Quốc tiếp tục hỏi.
Lúng túng…Ba người Phương Minh Viễn không còn lời nào để nói nữa.
-Không, chúng tôi đến Hàn Quốc vì công việc!
Lâm Liên nói.
-Vậy các bạn là người Hồng Kông
-Là người Hông Kông hay người Nhật Bản?
Cô gái Hàn Quốc tò mò nói.
-Cô ấy là người Nhật, chúng tôi là người Trung Quốc.
Mặc dù cảm thấy cô gái này hỏi hơi nhiều, giống như cục cưng nhà nào đó. Nhưng Lâm Liên vẫn kiên nhẫn giải thích.
-Người Trung Quốc? Các bạn là người Trung Quốc?
Cô gái Hàn Quốc vẻ mặt vui hớn hở nói.
-Vậy các bạn nhất định là những người Trung Quốc có tiền rồi, mới đến Hàn
Quốc chúng tôi, cũng giống như những người Hàn Quốc nhiều tiền đều đi Mĩ và Châu Âu.
Phương Minh Viễn nhíu mày, câu nói này nghe rất chối tai.
-Trung Quốc các bạn có những tòa nhà cao như Hàn Quốc chúng tôi không? Nghe
nói nước các bạn không có ô tô. Tất cả mọi người đều đi xe đạp? Các bạn
đã nếm thử món kim chi của chúng tôi chưa? Đó chính là món ăn ngon nhất
trên thế giới.
Cô gái Hàn Quốc cũng không đợi Phương Minh Viễn bọn họ trả lời, liền hỏi tiếp.
Phương Minh Viễn bĩu môi, món dưa chua Hàn Quốc đem ra làm đồ ăn sáng, tất
nhiên anh không thèm để ý, nhưng nếu nói đó là món ăn ngon nhất thế
giới, hắn thật sự không biết muốn để Trung Quốc và Pháp ở vị trí nào!
Phải biết rằng, trên quốc tế, món ăn Trung Quốc và Pháp là những món ăn
ngon được công nhận. Chứ chưa hề nghe nói Hàn Quốc tự dán thiếp vàng lên mặt mình!
Vẻ mặt Lâm Liên lộ chút bất mãn, cô gái này đúng là
quá tự cao. Đừng nói bây giờ, ngay cả trước cuộc cải cách mở cửa, Trung
Quốc cũng không có ô tô, mà chỉ sản xuất taxi, xe tải cũng rất ít.
-Mấy tòa nhà Hàn Quốc của các cô đối với Trung Quốc là thấp, không được xếp hạng.
Ma Sinh Hương Nguyệt thản nhiên nói.
-Không thể nào.
Cô gái Hàn Quốc lập tức kêu lên.
-Sao lại không thể, chỉ cần cô đến Trung Quốc là biết.
Ma Sinh Hương Nguyệt nói,
-Được rồi, xin hãy tránh qua một chút, chúng tôi còn có việc phải làm.
-Các bạn muốn đi làm gì?Ai…đúng rồi, khi các bạn học ở Trung Quốc, có phải
là phải trèo qua mấy ngọn núi mới đến được đúng không? Trung Quốc các
bạn có cây táo không?
Cô gái Hàn Quốc vẫn muốn hỏi nữa, Phương Minh Viễn không thèm nói chuyện với cô ta nữa mà đi thẳng vòng qua mặt cô ta.
Ba người tiếp tục hướng về phía trước, cô gái Hàn Quốc đó chần chừ một lúc lâu cuối cùng không thèm đi theo.
-Sao tôi thấy người Hàn Quốc chẳng hiểu gì người Trung Quốc cả.
Lâm Liên tức giận nói,
-Trước đây khi tôi đến Hàn Quốc, sao chưa từng gặp qua loại người này? Nhìn cô ta hỏi mấy thứ gì đó? Trung Quốc trong mắt mấy người Hàn Quốc bọn họ
lạc hậu vậy sao?
-Xì!
Ma Sinh Hương Nguyệt bật cười nói,
-Chị Liên, trước đây chị đến, chị gặp toàn là những nhân vật lớn trong giới
công thương Hàn Quốc, tất nhiên sự hiểu biết của họ về Trung Quốc khác
hẳn những người dân Hàn Quốc bình thường không hiểu biết gì.
Phương Minh Viễn vỗ tay Lâm Liên nói:
-Đó thì có gì mà phải tức, điều đó càng thể hiện sự thiếu hiểu biết của họ.
Kỳ thật việc này xuất hiện trong hai quốc gia cũng hiểu rõ về nhau đối với Phương Minh Viễn mà nói là chuyện bình thường. Người Mĩ, người Anh năm
đó cũng hiểu lầm người Trung Quốc là mảnh đất cằn sỏi đá! Mà đại đa số
nhân dân Trung Quốc trước khi có internet, đối với người nước ngoài, chỉ sợ cũng chỉ có thiên tai**, cộng thêm chiến tranh bạo loạn, kháng nghị
không ngừng đã ấn tượng rồi! Vì ngoài những thứ đó ra thì đài truyền
hình Trung Quốc không hề thông báo!
Hàn Quốc cơ bản cũng như thế, đại đa số người Hàn Quốc vẫn chưa đến Trung Quốc, Trung Quốc đối với họ mà nói vẫn còn đầy bí hiểm, sự hiểu biết của họ đối với Trung Quốc chỉ
dừng lại trên tivi, báo chí….Nhưng rất đáng tiếc, báo chí và truyền hình Hàn Quốc thường không mấy khi nói tốt về Trung Quốc. Rấtnhiều báo chí
và tin tức Trung Quốc đều chú ý đến các khu vực nghèo xa xôi của Trung
Quốc. Hơn nữa về cơ bản chỉ cần Trung Quốc có những tin tức mang tính
chất tiêu cực, nhất định sẽ xuất hiện trên các mặt báo lớn của Hàn Quốc.
Nhưng vì sao người Hàn Quốc lại tìm người để ghét, ở các mức độ lớn thì nằm ở thái độ và giọng điệu của họ. Có thể nói rất nhiều người
Hàn Quốc vốn không quan tâm đến việc ngoài nước của Hàn Quốc, họ chỉ chú ý đến các tình hình trong nước. Tinh thần tự hào dân tộc và bảo vệ cái
tôi của mình mãnh liệt khiến họ không thèm để ý đến bất cứ đồ vật vào
hay khu vực nào ngoài quốc gia họ, đâu lại không có Hàn Quốc tốt cơ chứ. Hơn nữa, khi hỏi người khác như vậy, cảm giác ưu việt từ trong xương
khiến cho người ta chán ghét! Đương nhiên, điều khiến người Trung Quốc
ghét nhất chính là người Hàn Quốc nhận tổ tông lung tung và tùy ý bóp
méo lịch sử.
Mà kinh tế Hàn Quốc trong mấy năm gần đây đạt được
những bước phát triển kinh khủng, cũng thúc đẩy tính tự đại của người
Hàn Quốc từ phương diện khác.
Phương Minh Viễn nhớ rõ, trước đây
trên mạng anh ta đã từng nhìn thấy trong bài “đạo đức học sinh trung
học” do bộ phận giáo dục Hàn Quốc biên soạn đã nhắc đến câu nói “Hàn
Quốc là đất nước một dân tộc với nền văn hóa độc đáo của riêng mình hiếm thấy trên toàn thế giới”. Điều này đã chính minh tính ưu việt trong nền văn hóa dân tộc của chúng ta. Bảo vệ và phát huy truyền thống văn hóa
của chúng ta, không phải Nhật Bản, cũng không phải Trung Quốc, mà hoàn
toàn là sứ mệnh của dân tộc Triều Tiên,tức là bảo vệ tính chủ thể dân
tộc và tính**dân tộc.
Sở dĩ anh ta nhớ rõ câu nói này là vì
Phương Minh Viễn lúc đó cảm thấy rất kỳ lạ, mỗi dân tộc trên thế giới có thể nói là đều có nền văn hóa độc đáo của riêng mình, nếu như không có
nền văn hóa riêng thì làm sao phân biệt được với các dân tộc khác? Hơn
nữa quốc gia chỉ có một dân tộc trên thế giới không chỉ có Hàn Quốc. Hơn nữa truyền thống văn hóa của Triều Tiên tất nhiên là phải do dân tộc
Triều Tiên bảo vệ và phát huy, tại sao không nên nhấn mạnh người Nhật
Bản và người Trung Quốc?Điều này khiến người ta khó mà lý giải được.
Phương Minh Viễn lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, các thế hệ Trung Quốc trước bất mãn với người Hàn Quốc, đơn giản đều là do tội lỗi chồng chất, nếu để
kể hết chuyện này ra thì ba ngày ba đêm cũng không hết!
Đi chưa
được bao xa, Phương Minh Viễn thấy một ngân hàng cách đó không xa, theo
quy mô cũng không nhỏ trong nước sao lại chỉ được coi là chi nhánh cấp
thành phố!
-Đây là ngân hàng lớn nhất Hàn Quốc?
Phương Minh Viễn nói.
-Đây là ngân hàng thứ tám Hàn Quốc! Nhưng nghe nói, tổng lượng tiền bất lương trong đó rất cao!
Ma Sinh Hương Nguyệt nhẹ giọng nói với Phương Minh Viễn.
Ngân hàng của Hàn Quốc do thể chế tài chính chưa hoàn thiện, khi các xí
nghiệp lớn trong nước cần vốn, sẽ dựa vào chính trị, ví dụ như mấy vị
thủ tướng, Tổng thống mà không phải dựa vào thị trường tư bản góp vốn.
Ngân hàng Hàn Quốc có nhiều hơn phân nửa là đi vay đều thông qua các
quan chức để cho các công ty lớn vay những khoản tiền không thích hợp.
Tình trạng khó khăn về tài chính của rất nhiều tập đoàn tài chính Hàn
Quốc thậm chí đã vượt qua cả 300% khoản tài chính của tập đoàn!
Vì thế khi cuộc khủng hoảng tài chính nổ ra, những công ty lớn này một mặt mắc nợ quá nhiều, mặt khác tốc độ tăng trưởng kinh tế lại chậm, do đó
lầm vào hoàn cảnh khó khăn, không thể hoàn trả lại khoản vốn đã vay, vay vốn như vậy ngân hàng cũng theo đó mà phá sản, nếu Phương Minh Viễn nhớ không lầm ngân hàng hàng đầu của Hàn Quốc các nhà đầu tư nước ngoài đã
bị chuyển hướng sang một trong các ngân hàng sau khi cuộc khủng hoảng
kinh tế nổ ra ở chính phủ Hàn Quốc!
Thật ra Phương Minh Viễn
không có ý chen vào ngành tài chính Hàn Quốc, nhưng hắn lại nhớ rất rõ
sau cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á ngân hàng hàng đầu Hàn Quốc đã được các nhà đầu tư nước ngoài tiếp quản, nắm giữ cổ phần của ngân
hàng. Nhưng sau mấy năm, ngân hàng Chartered đã nắm trong tay cổ phần
ngân hàng hàng đầu từ các nhà đầu tư ngoài nước, vừa vào vừa ra, thu
hoạch của các nhà đầu tư nước ngoài gấp bảy lần họ đầu tư! Điều này
khiến Phương Minh Viễn có chút động lòng.
-Đi, chúng ta vào trong xem, xem ngân hàng Hàn Quốc, ngân hàng Trung Quốc và ngân hàng Mĩ có giống nhau không!
Phương Minh Viễn cười kéo Lâm Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt bước vào cửa lớn của ngân hàng hàng đầu Hàn Quốc!