Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 520: Gene có vấn đề




Mà chuyện kế tiếp như thế nào, quả nhiên không ngoài Phương Minh Viễn "Đã dự liệu", đối với ý đồ thành lập "quỹ tiền tệ Châu Á " của Nhật Bản, lọt vào tầm ngắm của các quốc gia phương tây, nhất là chính phủ Mĩ, kịch liệt phản đối.

Phó tổng thư ký Mĩ đã công khai phê bình hành động này của Nhật Bản, cho rằng giải quyết khủng hoảng tài chính, đáng lẽ ra phải là quỹ tiền tệ quốc tế mang tính chất quốc tế, chứ không phải là một tổ chức mới thành lập và mang tính chất khu vực. Mà Bộ trưởng bộ Tài chính Mĩ, đối với những cán bộ Nhật Bản tới Mỹ đều đã vạch ra rõ ràng, loại hành vi này của Nhật Bản, sẽ giảm bớt năng lực của quỹ tiền tệ quốc tế khi ứng phó với tương lai, làm phân tán tài nguyên cần có của quỹ tiền tệ quốc tế, mang đến nguy cơ cho tương lai thị trường tài chính quốc tế! Chính phủ nước Mĩ kiên quyết cho rằng, với những vấn đề tương tự, quỹ tiền tệ quốc tế nhất định phải sắm vai trò nhân vật trung tâm!

Cùng lúc đó, ở các nước Đông Nam Á cũng có các ý kiến khác nhau, ngay lúc đó Phó Thủ tướng Singapore nhắc đến viẹc này cũng cho rằng:

-Nếu là để thay thế quỹ tiền tệ quốc tế, mà thành lập quỹ tiền tệ Châu Á thì sẽ có “rủi ro đạo đức”.

Mặc dù Trung Quốc không có ý kiến gì về những phát biểu này, điều này có chút nằm ngoài dự liệu của người Nhật, nhưng chính phủ Nhật Bản đã vô lực chống đỡ, Thủ tướng Nhật Bản Ryutaro Hashimoto cũng chỉ bày tỏ không phải là Nhật Bản muốn sắm vai trong tình cành châu Á lâm vào vũng bùng kinh tế, mà Nhật Bản cũng không thể đảm nhiệm vai trò ấy được. Nhật Bản vẫn chưa tự đại đến mức cho rằng có bản thân có năng lực đảm đương vị trí đầu tàu chống lại sự đình trệ của nền kinh tế châu Á!

Tin tức này lại khiến thị trường tài chính Hàn Quốc vốn đã lâm vào cảnh bấp bênh nay lại họa vô đơn chí!

Tỉ suất hối đoái giữa đồng Won và đô la Mỹ liên tục giảm, trong đó ngày 21 tháng 11, thị trường ngoại hối thị trường mới mở được chưa quá nửa giờ, tỉ suất hối đoái của đồng Won Hàn đã ngã xuống mức 13%, tạo ra mức thấp kỉ lục mới. Mà thị trường chứng khoán Hàn Quốc cùng lúc đó, cũng là tụt giảm nhanh chóng, so với thời kì đỉnh cao, giảm tới 19.7%!

Thị trường tài chính Hàn Quốc biến động bất ổn, trái lại lại ảnh hưởng đến thị trường tài chính Nhật Bản, nhiều ngân hàng và công ty chứng khoán Nhật Bản lần lượt tuyên cáo phá sản hoặc đóng cửa, đồng Yên Nhật cũng rớt giá, một đô la Mỹ đổi được 135 Yên Nhật, khoảng đầu năm bị giảm giá trị tới gần hai mươi phần trăm!

Cuối tháng mười một, Seoul Hàn Quốc, nhiệt độ không khí đã là tương đối thấp, cũng may có ánh nắng mặt trời, gió cũng không lớn, Phương Minh Viễn cùng Lâm Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt, bước chậm trên con phố Seoul. Hãy nhớ kỹ.

-Thật không ngờ, cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á lần này lại có thể ảnh hưởng đến Hàn Quốc như vậy!

Lâm Liên nhìn thấy trên đường ai cũng u ám trầm mặc, nhẹ giọng thốt lên. Nhiều năm ở Nhật Bản, cô cũng từng nhiều lần đến Hàn Quốc, ngay trước khi cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng nổ, cô còn từng đến Hàn Quốc. Ở trong ấn tượng của cô, Hàn Quốc mặc dù là một tiểu quốc, nhưng lúc ấy rảo bước trên những con phố Hàn Quốc, nhìn nơi đâu cũng thấy tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn!

-A, Minh Viễn, chẳng lẽ cảm giác này của em bị sai sao? Em cảm thấy được anh hình như là chẳng thèm liếc mắt nhìn con gái Hàn Quốc?

Ma Sinh Hương Nguyệt kéo cánh tay của Phương Minh Viễn, cười dài nói. Dọc theo đường đi, trên đường gặp thoáng qua không ít thiếu nữ Hàn, trong đó cũng không thiếu những thiếu nữ xinh đẹp khuôn mặt mỹ lệ, dáng người yểu điệu, nhưng Phương Minh Viễn cũng không nhìn đến. Nhưng, Ma Sinh Hương Nguyệt nhớ rõ khi cô cùng Phương Minh Viễn ở Nhật Bản, Phương Minh Viễn biểu hiện cũng không như vậy! Mặc dù anh ta không giống người Nhật Bản thích động tay động chân, nhưng ánh mắt như thế này, một chút cũng không chú ý đến.

-Anh không có hứng thú với vẻ đẹp nhân tạo!

Phương Minh Viễn thản nhiên nói:

-Có cảm giác như là bị lừa gạt!

Ma Sinh Hương Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, rồi không khỏi che miệng cười rộ lên, cô thật không ngờ, Phương Minh Viễn lại có thể cho cô một đáp án như vậy! Tuy rằng nghe có chút vớ vẩn, nhưng cô biết, những chuyện như thế, Phương Minh Viễn tuyệt đối không nói dối!

Hai người đang nói gì đấy?

Lâm Liên loáng thoáng nghe được, kéo kéo Phương Minh Viễn, nhẹ giọng hỏi.

Phương Minh Viễn cười cười, dọc trên con phố này, con gái Hàn Quốc quả nhiên đúng như những gì hắn biết, không phân tuổi tác nghề nghiệp, chỉ sợ ngoại trừ những học sinh tuổi còn quá nhỏ, thì hắn chẳng thấy ai để mặt mộc ra đường. Cho dù là thời gian rảnh rỗi, con gái Hàn Quốc cũng muốn trang điểm và tỉ mỉ lựa chọn kết hợp trang sức phụ kiện cho mình, thảo nào mà ngàng thẩm mỹ Hàn Quốc phát triển thật kinh người!

-Chị Liên, Minh Viễn có ý là, anh ấy không thích con gái Hàn Quốc đi chỉnh dung, mà con gái Hàn Quốc trang điểm lại quá nhiều, cho nên không phân biệt được vẻ đẹp tự nhiên hay vẻ đẹp nhân tạo!

Ma Sinh Hương Nguyệt cười đến rung người nói:

-Cũng tốt, chúng ta ngày sau sẽ có vị tỷ muội người Hàn Quốc cho mà xem!

Lâm Liên cũng không nén nổi cười, câu trả lời này của Phương Minh Viễn đúng là nằm ngoài dự liệu của người khác!

Phương Minh Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn hai cô, ý nghĩ này của hắn đã là thâm căn cố đế từ kiếp trước, ở kiếp này, đương nhiên càng không có khả năng thay đổi.

-Minh Viễn, ở Hàn Quốc, chỉnh hình chẳng khác nào cắt tóc đâu! Rất nhiều người cũng không giấu diếm chính mình từng chỉnh hình, nhiều bậc làm cha mẹ, vào sinh nhật con gái mình, còn đưa thẻ thẩm mỹ cho chúng như một món quà!

Lâm liên cười nói:

- Con gái Hàn Quốc, nhất là những cô gái trẻ tuổi, trước khi ra khỏi nhà đều dành ít nhất nửa giờ để trang điểm. Nếu không trang điểm mà ra ngoài, sẽ bị những người khác khinh thường đấy. Ngay cả là không kịp trang điểm, cũng phải đội mũ, bịt khẩu trang để che đi mặt mũi của mình.

Cô đã tới Hàn Quốc vài lần, đối với người Hàn Quốc, đương nhiên là có hiểu biết nhất định.

-Em nghe người Hàn Quốc nói, bọn họ có một câu cách ngôn —— có những người ăn mày có tai rất đẹp, nhưng không có người ăn mày nào có được cái mũi đẹp! Từ đó có thể thấy, bọn họ đối với vẻ bề ngoài coi trọng như thế nào!

Ma Sinh Hương Nguyệt cũng cười nói.

Về điểm này, Phương Minh Viễn kiếp trước cũng biết, ý thức "Cạnh tranh" vẫn là một mỹ đức mà người Hàn Quốc tôn sùng hàng đầu, nơi nào điểm nào cũng đều phải tranh giành để đứng thứ nhất. Mà một dân tộc sở hữu ý thức cạnh tranh lớn như vậy, khiến cho người Hàn Quốc, nhất là con gái Hàn Quốc đối với vẻ đẹp bên ngoài yêu cầu càng ngày càng cao. Để làm đẹp, người Hàn Quốc không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào, mà chỉnh hình chắc chắn chính là con đường tắt mà bọn họ thường dùng nhất.

Hơn nữa, ở Hàn Quốc, bởi vì đất chật người đông, vấn đề lập nghiệp cũng đè nặng lên chính phủ Hàn quốc, cho tới cả quần chúng bình dân. Nhiều xí nghiệp nổi danh thông báo tuyển dụng, ghi danh và tỷ lệ trúng tuyển có thể đạt tới con số một chọi mấy trăm người, mà xã hội Hàn Quốc lại là do đàn ông chiếm ưu thế, những chức vụ dành cho phái nữ rất ít, bởi vậy, ngoại trừ văn bằng và năng lực ra, dung mạo cũng là một vấn đề trọng yếu!

Một sốdoanh nghiệp lớn khi tuyển nhân viên nữ, đối với vẻ bề ngoài sẽ vô cùng hà khắc, thậm chí còn có thể nói là như đang tìm hình tượng phát ngôn chodoanh nghiệp đó! Hơn nữa cùng với sự tăng trưởng chậm của nền kinh tế Hàn Quốc, rất nhiều người đàn ông cũng không tránh khỏi gia nhập hàng ngũ những cán bộ trông mặt mà bắt hình dong.

Cho nên có rất nhiều người Hàn Quốc cho rằng người xinh đẹp mới dễ tìm được việc, cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Cho nên rất nhiều bậc cha mẹ đưa con gái, bạn trai đưa bạn gái đi thẩm mỹ!

Phương Minh Viễn nhìn hai bên, nhẹ giọng nói nhỏ:

-Hai người có biết vì sao người Hàn Quốc coi trọng dung nhan như vậy không?

-Vì sao?

Ma Sinh Hương Nguyệt tò mò nói.

-Nghe nói, đó là bởi vì bọn họ mang trong mình gene không tốt, cho nên rất ít những người đẹp có vẻ đẹp tự nhiên trong nước!

Phương Minh Viễn nén cười nói.

-Vì sao người Hàn Quốc gene lại không tốt?

Lâm Liên cảm thấy kỳ quái nói. Cô chưa từng nghe nói qua, gene của người Hàn Quốc có cái gì không tốt cả.

-Hai người cũng biết rằng, Hàn Quốc trước kia là thuộc Triều Tiên, mà Triều Tiên trước kia lại là nước chư hầu của Trung Quốc, Tống Nguyên Minh Thanh những triều đại này, Triều Tiên cách mấy năm lại phải tiến cống cho Hoàng đế Trung Quốc, trong đó quan trọng hàng đầu chính là cống hiến mỹ nữ! Là một nước nhỏ, tiến cống cho mẫu quốc, đương nhiên phải tiến cống gái đẹp trong cả nước! Mấy trăm năm rồi mấy ngàn năm như vậy, dân tộc Triều Tiên bao nhiêu mỹ nữ đều cứ thế tiến vào Trung Nguyên, gen đẹp của nơi này dĩ nhiên là càng ngày càng ít, cho nên tới hiện tại, số mỹ nhân trong nước càng ngày càng hiếm!

Phương Minh Viễn ra vẻ cao thâm mà nói:

-Cái này cũng giống như nuôi trồng hạt giống và nuôi lợn vậy, nhiều đời bị suy yếu, thế hệ sau dĩ nhiên là càng ngày càng kém rồi! Nhưng hiện giờ mọi người lại yêu thích con gái đẹp, bất đắc dĩ, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ thời gian vào ngành công nghiệp chỉnh hình thẩm mỹ này!

Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Liên cười đến đau cả ruột, các cô đây là lần đầu tiên nghe thấy, có người giải thích vì sao ngành công nghiệp chỉnh hình thẩm mỹ ở Hàn Quốc lại phát đạt như vậy! Thật sự là quá buồn cười!

-Minh Viễn, em thật không biết nói với anh như thế nào!

Ma Sinh Hương Nguyệt cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt nói:

-Người Hàn Quốc nếu biết anh giải thích như vậy chắc sẽ hận anh đến chết mất thôi! Anh sẽ trở thành thiên địch của người Hàn Quốc đấy!

Phương Minh Viễn cười ha hả, những lời này nói vui nói riêng thì không thành vấn đề, nhưng nếu nói như vậy trước mặt mọi người, chắc chắn là sẽ bị người Hàn Quốc đánh vào mặt!

Tuy rằng nói như thế, nếu đàn ông không để ý xem vẻ xinh đẹp của nữ giới rốt cuộc là tự nhiên hay nhân tạo, đến Hàn Quốc vẫn là rất hạnh phúc. Chẳng qua là có một vấn đề, chính là Phương Minh Viễn ở kiếp trước đã phát hiện, con gái Hàn Quốc có không ít minh tinh dung mạo gần giống nhau, có lẽ là do họ có chung một vị bác sĩ phẩu thuật thẩm mỹ rồi.

Trong giới giải trí nếu các ngôi sao mặc quần áo giống nhau thì sẽ bị cho là "Đụng hàng", vậy loại tình huống này nên chăng gọi là "Đụng mặt"? Phương Minh Viễn thầm nghĩ.