Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 498: Cái gì cũng không được hỏi




Mặc dù Trịnh Gia Nghi mấy năm nay luôn ở Anh ngoại trừ có tết năm trước đi cùng Phương Minh Viễn đi vào trong nội địa thì không ở trong nước mấy nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho cô tìm hiểu về tình hình kinh tế trong nước.

Mặc dù, mấy năm nay, kinh tế trong nước thật sự rất phát triển, địa thế rất tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận các nhân tố tiêu cực còn tồn tại bên trong là do các quy định pháp luật trong lĩnh vực kinh tế đất nước không kiện toàn, hơn nữa không có cách nào trị các hình thức lừa lọc bằng nhiều hình thức, các vụ án lừa lọc trong nước ngày càng nhiều.

Hơn nữa do sự thật thà của người dân, cộng thêm họ còn xa lạ với các thủ đoạn lừa lọc này, khiến cho các phần tử bất hợp pháp này nhiều lần trực tiếp gây tổn thất cho nền kinh tế khó mà đếm xuể, do nhân tố này,các vụ án lừa lọc một khi phát sinh tổn thất rất khó mà lấy lại được.

Trịnh Gia Nghi nghĩ đến, hàng vạn các tài khoản gửi tiền vào các công ty du lịch, đối với nhiều công ty nội địa mà nói chắc chắn sẽ có nghi ngờ, cứ như vậy, ngược lại sẽ phản tác dụng, đe dọa rất nhiều nhiều khách hàng.

-Gia Nghi điều này đã nói rồi.

Phương Minh Viễn cười nói,

-Thật sự, những kẻ ham rẻ còn rất nhiều, nhưng nhiều người cẩn thận cũng đề cao cảnh giác với khoản tiền gửi của mình, kéo dài thời gian hoàn trả ký tiền bảo đảm, điều này khiến rất nhiều người băn khoăn nhưng nếu tài khoản bảo đảm của công ty để trong ngân hàng kẻ chuyên giám sát thứ ba ở đâu? Tiền bảo đảm của du khách không giao cho công ty du lịch, mà trực tiếp để trong tài khoản chỉ định ở ngân hàng, đối với tiền trong tài khoản, công ty du lịch cũng không có quyền tự tiện chuyển đi, du khách trong thời gian quy định sau khi về nước đúng thời hạn, đến công ty du lịch nhận các giấy tờ chứng minh liên quan sau đó đến ngân hàng rút tiền, như vậy khách hàng còn có thê rlo lắng về tiền của mình được không?

Trịnh Gia Nghi thay đổi sắc mặt, ngân hàng Trung Quốc, trên 95% hiện nay đều là quốc hữu tư bản, dân trong nước vẫn có phần tin tưởng ngân hàng nhà nước hơn, có ngân hàng ra mặt đảm bảo xác thực có thể xóa hết nỗi băn khoăn của mọi người về sự an toàn tiền của mình.

-Mà trong các tài khoản ngân hàng có mức tiền lớn, đối với ngân hàng mà nói, cũng là một việc tốt, các công ty du lịch lại vay tiền ngân hàng, tôi nghĩ, cho dù không phải là ngân hàng giao thông, các ngân hàng khác cũng không có ý gây khó xử.

Phương Minh Viễn nói.

-Há lại không làm khó, chỉ sợ còn phải tôn làm thượng khách ấy chứ.

Trịnh Gia Nghi trong lòng nghĩ cô đã từng nghe nói, giữa các ngân hàng lớn Trung Quốc để tăng lượng dự trữ, nhưng không chỗ nào không dùng tới thậm chí còn lấy khoản dự trữ phân đến các ngân hàng, mỗi nhân viên chỉ cần lôi kéo được một khách hàng đến gửi tiền, tiền thưởng, thăng chức sẽ không ít hơn nữa các lãnh đạo trong ngành cũng coi người đó như bảo bối trong tay.

Mà phương án này của Phương Minh Viễn có thể nói là chú ý đến lợi nhuận của khách hàng ba bên mặc dù khoản tiền này phải được “mượn dùng” trong thời gian dài nhưng lãi các ngân hàng Trung Quốc tính lại không cao,nhân dân lại không có con đường đầu tư nào đáng tin khác, lãi từ tiền để trong ngân hàng một thời gian có thể nói mãi mãi không thể bằng mức lợi nhuận mà các công ty du lịch đưa ra.tất nhiên điều kiện trước tiên mong muốn tiền được bảo đảm thì phải chọn phương án này.

Mà phía ngân hàng đã có được khoản tiền ổn định, đồng thời lại có được một khách hàng vay vốn, lại còn thu được một phần phí phục vụ, đối với phương pháp này tất nhiên rấtt khách quan, nếu cách này được mở rộng ra đúng là tin mừng đối với ngân hàng.

Mà đối với các công ty du lịch, một mặt vay vốn từ ngân hàng, mặt khác có thể xóa nỗi băn khoăn về sự an toàn về tiền của mình của khách.

Ba bên đều vui mừng.

Trịnh Gia Nghi suy tính trong lòng một lát, mặc dù chính phủ Trung Quốc đối với việc du lịch của nhân dân năm nay vừa mới mở ra, hơn nữa người Trung Quốc trên thế giới có thể vì lý do riêng đi du lịch quốc gia mình không nhiều, có thể nói vừa mới bước nhưng kế hoạch này của Phương Minh Viễn lại không thể không mở rộng, ít nhất Trịnh Gia Nghi cảm thấy,hiện nay muốn tiến quân vào Nhật Bản và Hàn Quốc còn có chút khó khăn, nhưng khai triển du lịch các nước Đông Nam Á, điều kiện hiện nay đã chín muồi.

Cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á đã nghiền nát nền kinh tế nhiều nước Đông Nam Á, trong một hai năm chỉ sợ vẫn chưa trở lại bình thường được, tỉ giá tiền tệ các quốc gia so với USD giảm mạnh, mà việc đối nhân dân tệ và USD lại tương đối ổn định, cũng có nghĩa tỉ giá đồng nhân dân tệ tăng so với tiền các quốc gia khác, có thể nói phí tiêu của người Trung Quốc đến các nước Đông Nam Á sẽ ít.

Mà nhiều nước Đông Nam Á nhằm ổn định nền kinh tế đang hỗn loạn, giữ yên ổn trật tự xã hội, tất nhiên bây giờ cần thu ngoại hối, cũng cần cũng cấp nhiều việc làm cho nhân dân, mà ngành du lịch có thể nói là ngành trụ cốt của nhiều nước Đông Nam Á, đối với du khách đến từ Trung Quốc tuyệt đối hoan nghênh mà nhân dân Trung Quốc cũng không mấy hứng thú với việc nhập cư trái phép các nước Đông Nam Á, nhất là bây giờ đang là cuộc khủng hoảng kinh tế càng không phải lo lắng.

Nếu như vậy…

Trịnh Gia Nghi càng nghĩ càng thấy chủ ý này của Phương Minh Viễn thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều chiếm thế thượng.

Phương Minh Viễn vuốt mũi rồi trầm tư, ánh mắt Trịnh Gia Nghi càng ngày càng sáng lên, biết ý tưởng của mình tám phần dược sự chấp nhận của Trịnh Gia Nghi.

Trịnh Gia Nghi vừa nghĩ tới muốn xe dừng lại, Trần Trung xuống xe mở cửa cho hai người, mới tỉnh táo.

Cửa xe Trần Trung vừa mở, Phương Minh Viễn đẩy tay Trịnh Gia Nghi một chút, vừa nói, Trịnh Gia Nghi đột nhiên đánh tới, ôm lấy cổ Phương Minh Viễn, hôn lên mặt Phương Minh Viễn một cái sau đó cười khanh khách nhảy xuống xe.

Phương Minh Viễn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trịnh Gia Nghi, sau một lúc mới xuống xe Trần Trung hơi rung mình, nhưng ngay lập tức coi như không có chuyện gì, Phương Minh Viễn sờ lên má, chỗ đó vẫn lưu lại nụ hôn và hương thơm tự nhiên của Trịnh Gia Nghi, đó không phải mùi nước hoa mà là hương thơm từ cơ thể người con gái.

-Yên tâm, tôi không tô son đâu.

Nhìn động tác của anh ta, Trịnh Gia Nghi nói có chút thẹn thùng.

Phương Minh Viễn nhìn nét mặt ửng đỏ của Trịnh Gia Nghi,vừa mở miệng, Trịnh Gia Nghi ngắt giọng nói:

-Không được hỏi tại sao.

Phương Minh Viễn lại há mồm, Trịnh Gia Nghi lại nói:

-Không được hỏi tại sao.

Phương Minh Viễn liên tục nháy mắt, Trịnh Gia Nghi có chút ngạc nhiên, không đợi cô ta hiểu được, từ đằng sau có đã vọng đến giọng của Trịnh Ngu Đồng:

-Gia Nghi, Minh Viễn hắn muốn hỏi gì con mà khiến con phải cự tuyệt lần nữa vậy?

Trịnh Gia Nghi lúng túng…