-Anh có thể vay ở ngân hàng giao thông tỉnh Tần Tây, chỉ cần làm tất cả
các thủ tục, tôi có thể đảm bảo, anh sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì!
Phương Minh Viễn cố nén mình chỉ muốn thò tay ra tát vào vái mặt bóng nhẫy của Trịnh Gia Nghị nói. Quan hệ giữa Trịnh gia và mình, Trịnh Gia Nghị đến
ngân hàng giao thông. Cổ Vũ Thành chắc chắn sẽ coi hắn như thượng khách, điều này là không còn nghi ngờ gì nữa!
-Ngoại trừ lần này thì sao?
Trịnh Gia Nghi bỡn cợt nói,
-Phương thiếu gia cậu được coi là thiên tài trên thương nghiệp, còn có điểm tốt nào nữa không?
-Gia Nghi đây là anh muốn suy xét tôi.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói,
-Phương án thì có, chỉ là không biết anh có bao nhiêu lòng tin với tương lai của mình!
Trịnh Gia Nghị hơi rùng mình, câu nói này của Phương Minh Viễn có ý gì?
-Nếu anh có lòng tin kiên định với tương lai của mình, tôi có một phương án.
Phương Minh Viễn nói.
Ánh mắt Trịnh Gia Nghi lập tức sáng lên, kỳ thật với gia thế của Trịnh Gia
Nghi mà nói, ở Hông Kông mặc dù không phải đại gia gì, nhưng ở đây hoàn
toàn có thể coi là triệu phú. Muốn đưa công ty vận tải du lịch Quan
Trung trở thành công ty du lịch hàng đầu nội địa chắc chắn không đủ,
nhưng muốn nắm giữ nó lại không phải là khó!
Hơn nữa cô muốn vay
vốn từ các ngân hàng Hồng Kông cũng không phải là việc khó. Nhưng điều
cô muốn biết là nếu không có nguồn hỗ trợ vốn từ ngân hàng và gia tộc
cô, mà chỉ dựa vào mình, Phương Minh Viễn liệu có cách nào thực hiện
được nguyện vọng của mình không!
Trịnh Gia Nghi từ trước đến nay
rất được Trịnh gia yêu thương, một mặt là vì cô xinh đẹp đáng yêu, học
hành lại tốt, mặt khác là vì Trịnh Ngu Đồng cho rằng cô có vài phần
thiên phú về thương nghiệp. Phải biết rằng, một tay đưa châu báu của Chu Đại Phúc từ một công ty nhỏ không đáng kể đến của Hồng Kông kinh doanh
trở thành công ty hàng đầu của Hồng Kông, nhưng Trịnh Ngu Đồng được
người Hông Kông công nhận là một thiên tài, mà Trịnh Gia Nghi được Trịnh Ngu Đồng khen thì tự nhiên trong ánh mắt của mọi người sẽ càng coi
trọng cô hơn.
Nhưng sau khi Phương Minh Viễn xuất hiện trong tầm
mắt Trịnh Ngu Đồng, Trịnh Gia Nghi thấy không chỉ một lần ông mình khen
Phương Minh Viễn, nhất là sau mấy hôm ra biển trước, mặc dù mọi người
đều không hiểu rốt cuộc trong phòng khách hôm đó mấy người cụ Quách đã
gặp ai, nói chuyện gì, nhưng sau khi Trịnh Ngu Đồng về nhà lại hết lời
khen Phương Minh Viễn!
Ý đồ của ông tất nhiên là không cần phải
nói, Trịnh Gia Nghi cũng nối gót suy nghĩ, cũng biết. Được rồi mặc dù
Trịnh Gia Nghi cũng thừa nhận,giống như sự quái dị của Phương Minh Viễn, theo cô được biết,những người cùng trang lứa với cô cũng không có ai có thể so sánh với hắn. Nhưng Trịnh Gia Nghi cũng có lòng tự trọng, cứ coi như trong lòng đã rất thích Phương Minh Viễn rồi, nhưng trước nay cô
đều là được người khác theo đuổi, đế cô chủ động theo đuổi Phương Minh
Viễn, còn chuẩn bị tâm lý chia sẻ Phương Minh Viễn cho những cô gái
khác, cô thật sự không cam tâm.
Mawcjf dù một chồng hai vợ trong
thế hệ trước ở Hông Kông và Ma Cao không phải hiếm thấy,rất nhiều danh
nhân thế hệ trước đều không chỉ có một vợ,trong đó có một vị vương tử Ma Cao nổi tiếng,đây là nguyên nhân do lịch sử tạo thành.
Mà trong
giới thượng lưu của một thế hệ trẻ tuổi ở Hồng Kông và Ma Cao, mặc dù
đều đã khống chế một chồng một vợ nhưng số lượng người chồng tìm hồng
nhan tri kỷ bên ngoài rất khả quan, chẳng qua có gia đình cũng vì vậy mà bị sụp đổ, có gia đình lại không nói không rằng cố gắng duy trì.
Trịnh gia cũng vậy, năm đó Trịnh Ngu Đồng cũng là một nhân vật phong lưu mà
giới truyền thông Hồng Kông theo đuổi, hồng nhan tri kỷ của ông ta, theo những người già trong gia đình nói đều là mười người có tên có tuổi!
Tiếp viên hàng không, người mẫu, ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh,
thậm chí còn còn có người ngoại quốc, nhưng vợ ông Trịnh trước nay đều
không có bất cứ tranh chấp gì, mấy mươi năm nay, đều làm tròn bổn phận
người vợ, mà đến bây giờ, vợ chồng Trịnh Ngu Đồng đã nghiễm nhiên trở
thành tấm gương cho các cặp vợ chồng Hồng Kông.
Giồng như bác
của cô ta cũng là con trai trưởng của Trịnh Ngu Đồng, theo mẹ Trịnh Gia
Nghi nói, ở bên ngoài cũng đã có vợ lẽ, thậm chí còn sinh cho bác hai
đứa con trai. Chỉ có điều hai đứa bé này nếu không xảy ra vấn đề gì, thì không thể chính thức xếp vào gia phả Trịnh gia, sau này gia sản của
Trịnh gia, cũng không thể chia cho họ một phần!
Nếu phóng tầm mắt nhìn những con cháu nhà quyền quý Hồng Kông, trong đó cõ những những
cặp vợ chồng có cuộc sống mỹ mãn cũng tranh cãi, ly hôn không ngừng! Cho nên, đối với tương lai của các cặp vợ chồng, Trịnh Gia Nghi cũng không
hy vọng xa vời hắn có thể giữ mình trong sạch, chỉ thủ lại mình mình. Dù sao đây cũng là thế giới mà nam nhân đứng đầu, mà nam nhân càng ưu tú
thì càng mê hoặc nữ nhân, mà những mẫu đàn ông xuất sắc khi đối diện với những phụ nữ xuất sắc, cũng thấy thương hoa tiếc ngọc. Đây không phải
là có mới nới cũ, mà là nhiều lúc đây là bản năng của nhiều người.
Đôi khi, Trịnh Gia Nghi cũng muốn so sánh với tình yêu, vị trí chính thất
quan trọng như vậy sao? Trịnh Gia Nghi không phải là người thích tài, mà của cải tương lai dưới danh nghĩa của cô, mặc dù không thể so sánh với
thế hệ thứ hai của Trịnh gia, nhưng trong thế hệ thứ ba, tuyệt đối thuộc đời một đời hai, cứ coi như sau này không thể kế thừa tài sản từ cha
mình, thân thế cô ở Hông Kông cũng có thể coi như đại gia!
Cho
nên cô không coi trọng lợi ích vật chất mà hôn nhân mang lại, mà điều cô chú ý hơn cả là sự phù hợp về linh hồn, hôn nhân không tình yêu, có tờ
giấy kết hôn kia để làm gì? Trong thực tế những người li hôn còn ít sao?
-Du lịch trong và ngoàinước năm nay mới mở ra. Nhưng dân chúng trong nước
muốn xuất ngoại vì lý do riêng, so với việc xuất ngoại còn có nhiều trói buộc hơn. Ví dụ như đi nước ngoài nhất là các nước phát triển Âu Mĩ
phải đưa ra chứng nhận về tài sản và giao nộp tiền bảo đảm.
Phương Minh Viễn nói.
-Từ từ, chứng nhận về tài sản tôi hiểu, nhưng tiền bảo đảm là cái gì?
Trịnh Gia Nghi bất ngờ nói.
-Chính là đưa một khoản tiền nhất định nộp cho công ty du lịch, đợi sau khi về nước một thời gian nhất định sẽ hoàn trả lại cho người xuất ngoại,
khoản tiền này thường trên một vạn tệ!
Phương Minh Viễn giải thích.
-Tại sao?
Trịnh Gia Nghi kỳ quặc nói.Ở Hồng Kông, không nghe nói đi du lịch còn cần tiền bảo đảm gì đó.
-Nguyên nhân rất đơn giản, công ty du lịch lo lắng khách du lịch cùng đoàn sau
khi xuất ngoại, rút khỏi đoàn không quay trở lại! Trở thành nhập cư trái phép! Mà một khi xuất hiện hiện tượng này, phía công ty du lịch không
những bị các ban ngành chính phủ phạt, phê bình nghiêm trọng rất có khả
năng sẽ hủy bỏ tư cách du lịch nước ngoài của tổ chức! Hơn nữa, chuyện
này xảy ra cũng có ảnh hưởng đến việc mời các đoàn đại biểu đại sứ quán
của công ty du lịch.
Phương Minh Viễn nói,
-Rất nhiều việc trong nước không thể so sánh với Hồng Kông được.
Dân cư Hồng Kông xuất cảnh, trên toàn thế giới có hơn một trăm quốc gia
được miễn ký và làm visa, bao trùm đại đa số các quốc gia và khu vực
trên toàn thế giới có thể nói người Hông Kông xuất cảnh vốn không cần
xin giấy ở lãnh sự quán nước ngoài. Nhưng dân cư Trung Quốc không được
thuận tiện như vậy! Kỳ thực đối với Phương Minh Viễn mà nói, còn là vì
chênh lệch mức sống giữa người dân Hồng Kông và người dân Trung Quốc quá lớn, người Hông Kông trừ khi là phạm tội còn bình thường không cần nhập cư trái phép ở nước ngoài, mà dân cư trong nước hàng năm thông qua
nhiều con đường khác nhau nhập cư trái phép đến các nước phát triển Âu
Mĩ, mặc dù đất nước trước nay đều không phân bố nhưng Phương Minh Viễn
biết việc phải làm thì rất khách quan, cũng khiến cho nhiều quốc gia đau đầu.
Cho nên để tránh du lịch nước ngoài trở thành con đường tắt để nhập cư trái phép, dẫn đến tranh cãi quốc tế, đương nhiên, cũng
không phủ nhận, trong đó cũng có những nhân tố mạo hiểm tái giá của công ty du lịch, cho nên mới xuất hiện thứ tiền bảo đảm chẳng ra gì này.
Trịnh Gia Nghi hơi hiểu gật đầu. Chỉ có điều cô không rõ Phương Minh Viễn nhắc đến điều này làm gì?
-Chúng ta có thể làm văn kiện trên số tiền bảo đảm này.
Phương Minh Viễn nói,
-Mặc dù tôi không biết giá thị trường các công ty du lịch bây giờ nhưng có
một điều tôi thấy không sai chính là hiệu ứng quy mô giống nhau trong
ngành du lịch.
-Không sai!
Trịnh Gía Nghi gật đầu nói.
Công ty du lịch Quan Trung tại sao lại nổi tiếng trong ngành du lịch
Hồng Kông chính là vì khu vực Tây Bắc Trung Quốc là công ty du lịch có
nguồn khách lớn nhất đến Hồng Kông.
-Nếu mối năm công ty du lịch
có một lượng khách nhất định đến các khu du lịch, như vậy ngành du lịch
khu vực đó phải có khoản ưu đãi nhất định, cái này giồng như bao máy,
bao cửa hàng, không thể dựa vào giá thị trường để tiêu thụ. Cho nên, chỉ cần quy mô khách hàng đạt được số lượng nhất định, thì mức chi phí công ty du lịch phải chịu sẽ giảm xuống, đây chính là khoản lợi nhuận bên
ngoài.
Phương Minh Viễn nói tiếp.
-Những điều này tôi tôi đã hiểu, nhưng việc này với có quan hệ gì đến tiền bảo đảm?
Trịnh Gia Nghi vẫn có chút không hiểu.
-Ý của tôi là, lúc đầu công ty có thể bỏ qua mức lợi nhuận này, thậm chí
dùng phí tổn để chào mời khách. Nhưng phải nâng cao mức tiền bảo đảm,
đồng thời, cố gắng kéo dài thời gian ngưng lại tiền bảo đảm ở công ty!
Sau đó, công ty có thể sử dụng khoản tiền bảo đảm này để mở rộng công ty mình…
Phương Minh Viễn nói.
Suy nghĩ của Phương Minh Viễn kỳ thực mà nói rất đơn giản, chính là khối đoàn du lịch của công ty du
lịch, trước tiên đảm bảo chất lượng phục vụ, cố gắng mở rộng số lượng du khách! Chỉ cần hoạt động tốt, khi đó có thể bảo đảm tài khoản của công
ty lên đến hàng trăm vạn, thậm chí số tiền lưu động hàng nghìn vạn tệ
tương đương với khoản vay trường kỳ không lãi xuất.
Điều này
giống như một chuỗi các xí nghiệp siêu thị Trung Quốc, tại sao cần đến 3 tháng thậm chí nửa năm mới liên kết tài khoản này một lần với nhà máy,
là một đạo lý, cứ như vậy, ngay cả hoạt động kinh doanh trên diêu thị,
nhưng lợi nhuận thu được từ khoản tài sản thế chấp đủ để đảm bảo cho các nhà kinh doanh siêu thị vui mừng không xiết rồi.
Nhất là ở Trung Quốc, mức khó mà các xí nghiệp phi nhà nước khi vay ngân hàng rất lớn,
sự tồn tại của khoản tiền thế chấp này mới đáng giá! Phương Minh Viễn
lúc đầu khi xây dựng siêu thị Carrefour cũng từng nghĩ đến có áp dụng
hình thức này không, nhưng cuối cùng anh ta lại bỏ qua.
Trịnh Gia Nghi trầm ngâm một lúc nói:
-Nhưng theo tôi được biết, mức thu nhập trong nước không cao, nhưng vậy khoản
tiền này đối với các nhân mà nói, để trong tay công ty du lịch, họ không lo lắng xuất hiện tình trạng lấy khoản tiền đó rồi chạy trốn sao?