Khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đang tiếp tục mở rộng.
Ngày 18
tháng 8 Bộ Tài chính Indonesia và ngân hàng liên hợp Indonesia tuyên bố
chính sách cùng tuyên bố từ bỏ cái mộng chính sách tỉ suất hối đoái của
đồng đô la Mỹ, thực hiện chế độ thả nổi tự do tỉ suất hối đoái, ngày
công bố tin tức, trên thị trường ngoại hối, tỉ suất hối đoái từ đồng
Indonesia sang đồng Mỹ giảm mạnh, giảm đến mức cao là 50% 1.3! Tạo nên
suwj bùng phát nguy cơ tài chính Đông Nam Á, lúc đó tiền tệ của mỗi nước đều bị giảm gí trị ở mức cao nhất!
Mà Malaysia một trong bốn con hổ của Châu Á, do đầu tiên thực hành chính sách thả nổi hối giá vì vậy
đồng Ringgit cũng không giống với đồng Bạt Thái Lan, đồng Ruby cũng vì
vậy mà thay đổi chính sách về tỉ giá hối đoái. Nhưng tỉ suất của đồng
Ringgit so với Usd cũng đang không ngừng hạ giá, vào tháng 5 1usd có thể đổi được 2,5 đồng Ringgit, mà tới tháng 8, 1Usd có thể đổi được 3,3
đồng Ringgit.
Có thể nói, đến giờ, bốn con Hổ con của Châu Á đều rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính.
Kết quả này, cũng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa đối với tình hình tài
chính hỗn loạn của các nước Đông Nam Á. Mọi người sợ hãi, lo lắng có thể bị tổn thất hơn nữa, mà điên cuồng hơn là đem tiền quốc nội chuyển
thành đồ vật hoặc Usd. Bảng Anh vẫn duy trì giá lại càng làm cho cục
diện trở nên xấu đi.
HongKong tuy rằng còn không có mục tiêu trở
thành kẻ đầu cơ tài chính thế giới chính thức, nhưng thị trường chứng
khoán cũng vì vậy mà liên tục hạ hỏa, giá cổ phiếu so sánh với thời điểm cao nhất cũng đã giảm 7%. Tuy nhiên so với toàn bộ thị trường chứng
khoán Đông Nam Á, người HongKong vẫn rất vui mừng.
Cho nên, toàn
bộ HongKong vẫn đang ca hát, vẫn cứ tiếp tục nhảy múa, giống như trong
một trận đấu ngựa. thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, tiếp theocác
nước có liên quan tới tổ chức quôc tế ở Châu Á được thành lập ở Tokyo
Nhật Bản bao gồm cả Trung Quốc tiến hành viện trợ cho Thái Lan, cho vay
tới 160 tỷ Usd, giúp Thái Lan ổn định cục diện tài chính nội bộ, cũng
từng bước bức xạ tới các nước Đông Nam Á khác, đẩy lùi cuộc khủng hoảng
tài chính nghiêm trọng của Đông Nam Á.
Chạy ở đầu đường ở
HongKong, dường như mọi người không nhìn thấy thay đổi gì, Phương Minh
Viễn ngồi trong xe cũng chỉ biết âm thầm thở dài. Hiện tại, khủng hoảng
tài chính ở Đông Nam Á chẳng qua là mới bắt đầu, cơn lốc chính còn chưa
tới HongKong, càng không ảnh hưởng tới mấy nước Đông Nam Á, đợi khi Hàn
Quốc, Nga cũng lâm vào tình hình đó, khủng hoảng tài chính Đông Nam Á
trở thành khủng hoảng tài chính Châu Á, cũng tiến thêm một bước trở
thành khủng hoảng tài chính toàn cầu, mọi người sẽ hiểu, tự mình đã vui
mừng quá sớm.
Làm như một người sống lại, chỉ sợ không thể trơ
mắt mà nhìn những chuyện xưa tái diễn lại càng làm cho người ta thêm bực mình. Nhưng mặc dù là buồn bực, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể khuyên giải người cùng một nhà, tự mình tự nhiên không thể dùng sức người
chống lại ý trời.
-Minh Viễn, ngươi nhìn ở kia không ngờ còn chiếu phim >!.
Trịnh Gia Nghi cùng đi với hắn chỉ vào một nơi cách đó không xa nới.
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một rạp chiếu phim trên phố
treo tấm biển, trên đó có dòng chữ >, Phương Minh
Viễn không thể không ngạc nhiên. Tính thời gian > được công chiếu đến nay cũng đã hơn hai trăm ngày, đã vượt qua hơn 180
ngày ở kiếp trước. Mà xem ra số người đứng trước cửa mua vé tuy rằng
không nhiều nhưng cũng nối liền không ngớt.
-Tôi nhớ rõ, lần trước chị Thu Hạ tuyên bố tổng vé bán vào cuối tháng bảy là 2,1 tỷ usd hay là 2,3 tỷ usd gì đó?
Đôi mắt đẹp của Trịnh Gia Nghi gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Phương Minh Viễn, nhẹ giọng nói.
-2,3 tỷ Usd !
Phương Minh Viễn có chút mất tự nhiên so cái mũi của mình nói. Kiếp này, vì
thời gian chiếu > dài hơn, chỉ là con bướm nhỏ
liều mạng vỗ cánh, ở bắc Mỹ đã thu được gần 1,3 tỷ Usd , toàn bộ phòng
bán vé trên thế giới đến ngày 25 tháng 7 đã đột phá 2,3 tỷ Usd. Tin này, bởi vì Thu Hạ tự mình tuyên bố ở buổi họp báo toàn cầu, lại càng lên
kinh ngạc lên tiếng!
Nếu không phải khủng hoảng tài chính Đông
Nam Á đột nhiên bùng nổ ảnh hưởng tới thành tích bán vé của bộ phim > ở khu vực Đông Nam Á, lúc đấy thành tích bán vé
trên thế giới còn cao hơn. Cũng bởi vì khủng hoảng tài chính Đông Nam Á
hấp dẫn nhiều ánh nhìn, lúc đấy tin tức này còn khiến nhiều người bị
chấn động.
Trong thời gian này Phương Minh Viễn tập trung chú ý
đến khủng hoảng tài chính Đông Nam Á không có chú ý tới bộ phim > nhưng thật không ngờ ở HongKong còn chiếu phim
này.
-2,3 tỷ Usd? Hiện tại như thê nào?
Trịnh Gia Nghi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có điều giọng nói của cô
đang bán đứng tâm trạng kích động của cô. Tổng số vé bán trên toàn cầu
vượt qua 2,3 tỷ Usd, bộ phim > đã không trì hoãn
mà đã trở thành bộ phim có số lượng bán vé cao nhất thế giới trong lịch
sử điện ảnh, mà tổng đầu tư của nó không quá 230 triệu Usd!
-Điều này cô cũng chỉ có thể đi hỏi chị Thu Hạ, tôi gần như không hỏi qua.
Phương Minh Viễn giơ hai tay nói.
Trịnh Gia Nghi nhìn hắn một lúc lâu, dột nhiên thản nhiên cười nói :
--Tôi đây có nên gọi anh là biên kịch số một thế giới hay không?
Không nói tới những tác phẩm trước của Phương Minh Viễn, bộ Titanic này cũng
đủ để hắn lưu lại dấu ấn mạnh mẽ trong giới điện ảnh. Danh hiệu nhóm
biên kịch nổi tiếng nhất Hollywood, chỉ sợ đem tất cả tác phẩm của phòng bán vé lên cũng đều không được độ cao này.
Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói:
-Không dám nhận, không dám nhận. Chỉ là nhất thời may mắn thôi!
Da mặt hắn cũng không dày đên nỗi nhận hết công lao là của riêng mình.
Nhiệt độ trong ánh mắt Trịnh Gia Nghi không khỏi tăng thêm vài phần, từ nhỏ
tới lớn, Trịnh Gia Nghi từng nhìn qua rất nhiều người đàn ông mặt dầy ở
trước mặt mình, một đám đó đều đem ba phần công lao thổi phồng thành
trăm phần vinh quang, thật sự rất biết khoác lác! Mà Phương Minh Viễn
lại là trái ngược lại, rõ ràng là có thành tích phi thường, lại luôn
trốn ở phía sau vinh quang, làm một người bình thường!
Đương
nhiên, hiện giờ so sánh Phương Minh Viễn với một người dân bình thường
cũng là một trời một vực, nhưng so sánh với những nguời vinh quang chân
chính, thân phận và địa vị lại có vẻ bình thường. trịnh Gia Nghi vốn là
ngại nhắc nhở ông cụ Vu, vì tương lai của nhà họ Trịnh, mà lúc này tiếp
cận Phương Minh Viễn mọt cách không tình nguyện, nhưng trải qua thời
gian ở chung lâu như vậy, tới hôm nay, Trịnh Gia Nghi cảm thấy, dường
như vô tình chính mình cũng đã thích hắn.
Cảm xúc vui buồn yêu hận của hắn thì đã trở thành một phần trong cuộc sống thầm lặng của hắn!
Phương Minh Viễn có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng ra
ngoài cửa xe, chỉ có điều ngay sau đó, sắc mặt hắn có chút kì lạ, Trịnh
Gia Nghi tò mò quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của hắn…