Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 486: Không thể không có quyền một ngày




Tô Ái Quân không ngừng hứng khỏi, lại không phải vì cha anh ta có thể trở thành người thứ hai của trung ương nhiệm kỳ tiếp theo, nhân vật số một của chính phủ, mà vì anh ta biết, muốn kiên định ở đất Trung Quốc này phải làm một số chuyện cho dân chúng, không thể lên tới một địa vị cao nhất định trong quan trường là tuyệt đối là việc không thể thực hiện!

Trước khi Tô Hoán Đông trở thành Phó Thủ tướng, luôn đảm nhiệm chức vụ trong bộ đường sắt, tuy đã chủ trì nhiều lần tăng tốc cải thiệ tình hình đường sắt Trung Quốc, cũng đang từng bước cải cách, nhưng do lực lượng của nhiều phương diện còn tạm thời bị hạn chế, tiến độ cải tạo đường sắt có thể nói là tiến ba bước lùi hai bước, khiến ông cụ cũng cảm thấy bất đắc dĩ! Sau khi trở thành Phó thủ tướng, do có nhà họ Sài, nhà họ Mai và mấy nhà đồng mình, quyền phát ngôn rõ rang được nâng cao, nhưng ông cụ thi thoảng vẫn suy nghĩ, làm chút việc thức sự cho dân chúng Trung Quốc, thực sự là quá khó!

Tuy nói, hai năm gần đây, Tô Ái Quân đã nhận được sự hô hào đảm nhiệm chức vụ Phó Thủ tướng ngày càng cao, nhưng người trong nước có thể đánh đồng với Tô Hoán Đông cũng có khối người, rốt cuộc ai sẽ thắng, không đến cuối cùng, ai cũng không dám xác định!

Nhưng, từ sau khi Phương Minh Viễn gặp mặt ông cụ vào hồi đầu năm, tuy nói lúc đó ông cụ không hề công khai nói qua điều gì, nhưng chính quyền trung ương vẫn âm thầm hành động.

Các doanh nghiệp vốn đầu tư Trung Quốc ở Hồng Kông, bắt đầu từ tháng ba tiền lời đều thấp hơn sự kỳ vọng của năm nay, cùng lúc đó, cổ phần trong các công ty chứng khoán của nhà họ Quách, nhà họ Vu, nhà họ Trịnh, nhà họ Phương ở Hồng Kông tiền lời đều thấp hơn sự kỳ vọng, một số kênh truyền thông của Hồng Kông cũng bắt đầu xuất hiện những dư luận lo lắng về tình thế tài chính của mỗi quốc gia Đông Nam Á!

Cùng lúc đó, chính quyền Trung ương của Trung Quốc và các cán bộ của chính phủ Hồng Kông đều đã từng công khai phát biểu, hi vọng thị trường chứng khoán Hồng Kông có thể phát triển vững bước, và một lần nữa nhắc nhở dân chứng khoán Hồng Kông, vào thị trường là sẽ có nguy hiểm!

Điều này khiến cho thị trường chứng khoán Hồng Kông vào nửa năm đầu của năm 97 tuy vẫn duy trì được thế tăng trưởng, nhưng so với năm ngoái, tăng lên biên độ rất lớn rồi hạ xuống thấp, đồng thời cũng kém xa so với sự phát triển của thị trường chứng khoán các nước Đông Nam Á, đến bây giờ, cũng chỉ có hơn 11,300 điểm trở lên, so với điểm cao 11,600 của Phương Minh Viễn, vẫn có khoảng cách khoảng cách không nhỏ. Cái gọi là leo càng cao, ngã càng đâu, chỉ số chứng khoán thấp của Hồng Kông tự nhiên cũng giảm bớt sự nguy hiểm mà nó phải đối mặt. nhưng Phương Minh Viễn biết, điều này không có nghĩa là người Hồng Kông có thể yên tâm ăn ngon ngủ yên, Hồng Kông của hiện tại vẫn là miếng thịt béo bở ngào ngạt hương thơm trong mắt những kẻ đầu sỏ về tài chính quốc tế, khiến cho bọn họ thấy lợi tối mắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Hồng Kông.

Mà những hành động phái sau của chính quyền Trung ương, rất nhiều cán bộ thực quyền trong nước đều bày tỏ thiện ý với Tô Ái Quân, điều này khiến Tô Hoán Đông bỗng chốc ngồi vào vị trí vô cùng có lợi trong cuộc cạnh tranh giữ chức Phó Thủ tướng.

Mà lần này, trước khi Hồng Kông sát nhập về nước, thời gian này rất nhạy cảm, lại một lần nữa Phương Minh Viễn có được sự triệu kiến của ông cụ, và cuộc nói chuyện kéo dài trong thời gian dài, nếu việc này truyền ra, chắc chắn là một cơ hội rất tốt cho Tô Hoán Đông!

-Không phải chú Tô luôn nói cháu là một phúc tướng sao? Điều này nói rõ chú Tô là người có mắt nhìn!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Ha ha, cháu còn chưa kịp đến để chúc mừng chú Tô chứ, Phó chủ tịch tỉnh Tần Tây tương lai!

-Cài gì mà Phó chủ tịch Tỉnh, chỉ là một chức vụ bình thường, chẳng có gì to tát! Phó chủ tịch tỉnh này, nếu không treo cái mác Uỷ viên thường vụ, không nắm chắc nổi các phòng ban quan trọng, hi hi, có lúc nói chuyện cũng chẳng ai nghe!

Tô Ái Quân lắc lắc đầu nói.

-Chú vẫn đợi cháu giúp đỡ, treo cái mác ủy viên thường vụ lên đấy!

Tuy nói, được vào hàng ngũ ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, đối với Tô Ái Quân chẳng qua chỉ là vẫn về thời gian, nhưng nếu nói có thể được vào trước tự nhiên là càng tốt hơn!

Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười, Tô Ái Quân vẫn thật sự không khách sáo, trực tiếp cần sự giúp đỡ ở đây!

-Chú Tô, phạm vi chức quyền Phó chủ tịch này của chú vẫn chưa xác định đâu? Chú nhớ kĩ, việc thu hút vốn đầu tư nhất định phải cầm chắc trong tay!

Phương Minh Viễn nói.

Tô Ái Quân trầm ngâm một lát, việc thu hút vốn đầu tư là khá được xem trọng trong công việc của chính quyền trung ương tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, vẫn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh nắm giữ, đây cũng là hiện tượng phổ biến trong nước lúc đó. Nhưng, thu hút vốn đầu tư là công việc béo bở thật sự, nhưng không thể không phủ nhận, đó cũng là việc khổ sai, người phụ trách cũng rất dể chịu những lời phê bình của cấp trên thậm chí là trung ương! Giống như công việc thu hút vốn đầu tư của tỉnh Tần Tây, trong các tỉnh lẻ của khu lục địa cũng xem như không tồi rồi. Nhưng, việc thu hút vốn đầu tư năm ngoái, cả nước cũng thu hút vào chẳng qua mới là hơn 360 triệu đô la Mỹ, tỉnh Tần Tây chẳng qua chiếm 140,8 tỷ Usd ,mà thôi!

-Minh Viễn, ý của cháu là…

Tô Ái Quân nói có chút không xác định. Ông ta biết, nếu lần này Phương Minh Viễn phán đoán chính xác nguy cơ tài chính Đông Nam Á, sẽ thu lợi khá dày, vốn đầu tư mấy tỷ Usd, đối với Phương Minh Viễn mà nói đã không phải chuyện gì to tát. Một bộ phim >, phòng vé toàn cầu đã có 1 tỷ 4 đô la Mỹ!

-Việc thu hút vốn đàu tư chỉ cần chú Tô có thể nắm chắc, cháu có thể bảo đảm, trong nửa năm sau, thành tích thu hút vốn đầu tư của tỉnh Tần Tây sẽ không thấp hơn 1 tỷ 5 Usd của năm ngoái! Mà năm sau, ít nhất có thể đạt tới 3 tỷ Usd!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Với thành tích này, tin rằng đủ để cho chú Tô được vào Uỷ viên Thường vụ Tỉnh ủy đấy?

Tô Ái Đông không dấu nổi hít một hơi dể chịu! Lời hứa này của Phương Minh Viễn có thể nói là một phần đại lễ rất nặng à!

Đã có lời hứa của Phương Minh Viễn, các cán bộ trong tỉnh Tần Tây ai cũng không tranh được với ông ta trong việc thu hút vốn đầu tư, mà một năm rưỡi trở lại đầy, vốn đàu tư nước ngoài tổng cộng đạt tới 4 tỷ 5 Usd, chính là có mác chữ vàng sáng lạng này.

Không không không, không cần nói 3 tỷ Usd ngày mai, chính là nửa cuối năm nay, nếu ông ta có thể kéo trở lại 1 tỷ 5 Usd vốn đầu tư, như vậy đã đủ để ông ta được vào Uỷ viên thường vị Tỉnh ủy rồi!

Tuy nhiên, 1 tỷ 5 à, đây cũng không phải 1 tỷ 5 RMB, vậy có được bao nhiêu dự án lớn, mới có khả năng đật được? Dù sao giống như dự án lớn vay tiền Yên Nhật xây dựng lại đường cao tốc vậy, là có thể gặp mà không thể được! Đến lúc đó, e rằng vẫn cần Phương Minh Viễn tự bỏ vốn trong nhà bù vào chỗ hổng!

-Minh Viễn, việc thu hút vốn đầu tư, chú vẫn có thể đi tranh thử, nhưng cháu đừng để chuyện này miễn cưỡng chính mình!

Tô Ái Quân cắn răng nói.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Chú Tô, chú cứ thoải mái là được rồi, mục tiêu này cháu nắm chắc 100%! Cháu nghĩ rồi, một khi nguy cơ tài chính Đông Nam Á bùng phát, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến các nước Đông Nam Á, còn lân đến Đông Á, thậm chí còn ảnh hưởng đến các nước Âu Mỹ, điều này tất yếu sẽ tạo nên một lượng vốn lớn không biết chuyển đi đâu! Mà trong nước do môi trường tài chính và tỉ suất hối đoái ổn định bị đóng kín, trong lần nguy cơ lần này, cái đã bị ảnh hưởng sẽ là nhỏ nhất, đến lúc đó, tiền vốn này không biến chuyển đi đâu, chỉ cần có thêm sự dẫn đường, cho dù có mấy phần trăm rơi vào tỉnh Tần Tây, thì đủ để đạt được mục tiêu rồi!