Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 466: Một thế hệ vĩ nhân




Mọi người trong phòng khách ngồi xuống, ông cụ Quách nhìn Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới vui mừng nói:

-Minh Viễn, cháu đã trưởng thành rồi!

Phương Minh Viễn nhìn ông cụ Quách, trong lòng âm thầm thở dài, so vơi lần dầu gặp ông, tuy rằng tinh thần ông cụ Quách vẫn quắc thước, nhưng bề ngoài vẫn có già đi vài phần. Tuy rằng ông cụ cũng là người gần bảy mươi tuổi, sinh lão bệnh tử, bất luận là cái gì đều không thể tránh khỏi, cho dù là đế vương cũng không thể tránh khỏi.

Ông cụ Quách nhìn thấy Phương Minh Viễn không nói gì, cười ha ha nói :

-Minh Viễn, ta rất cảm ơn cháu. Mấy năm nay sự phát triển của nhà họ Quách chúng ta vượt qua ngoài sức tưởng tượng của Lão già này. Khiến cho ta bớt đi không ít gánh nặng trên vai!

Lời này của ông cụ Quách cũng không phải là lời khách sáo, sau khi nhà họ Quách và nhà họ Phương chính thức liên kết, vài năm nay, chẳng những tập đoàn vận tải dường thủy Quách thị, bất kể là quy mô hay là hiệu quả và lợi ích đều rất cao. Nhất là Phương Minh Viễn đem toàn bộ ngành vận chuyển dầu thô ra nước ngoài giao cho tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, khiến cho số lượng thuyền chở dầu của tập đoàn cũng tăng lên không ngừng.

Hơn nữa, cùng với sự mở rộng nhà máy lọc dầu tu nhân ở Trung Quốc, các doanh nghiệp lọc dầu tư nhân của Trung Quốc rất khó đáp ứng được cung cấp dầu thô của các mỏ dầu, vì thế đều hướng ánh mắt ra bên ngoài. Trong giai đoạn này, tập doàn vận tải đường thủy Quách thị đang đàm phán về ngành vận chuyển dầu thô, chính là bảy tám doanh nghiệp. Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị đang tính mở rộng thêm quy mô đội tàu chở dầu. Nếu trước kia nói tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị là ông trùm của ngành vận tải đường thủy HongKong, hiện giờ tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị so với những tập đoàn vận tải đường thủy đầu sỏ của Nhật Bản, Hàn Quốc thì không hề chịu thua.

Hơn nữa, trong nước đã hoàn thành công trình trong cảng Uy Giang kỳ đầu, và mở rất nhiều tuyến đường từ Cảng Uy Giang tới Hàn Quốc và Nhật Bản, tất cả những người làm trong cảng của taaph đoàn vận tải đường thủy Quách thị đều là người Trung Quốc. Vùng nội địa Trung Quốc và Hàn Quốc, Nhật Bản nhanh chong đẩy mạnh quan hệ buôn bán, trở thành một nguồn lợi nhuận mới của tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị.

Hơn nữa, điều càng khiến ông cụ Quách cảm thấy vui là, vốn tưởng rằng Vu Thu Hạ và Phương Minh Viễn chơi đùa ở công ty tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành công ty điện ảnh đứng đầu giới điện ảnh HongKong và nổi tiếng thế giới, lợi nhuận hàng năm thu được cực kì khả quan. Tuy rằng tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị so với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ có chút kém cỏi, nhưng nói về khởi đầu và tiềm năng phát triển, dường như tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ được người HongKong xem trọng.

Trong lòng ông cụ biết rất rõ, tuy rằng tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị đưng đầu trong giới vận tải HongKong, thậm chí là khu vực Đông Nam Á, nhưng so sánh với ngành vận tải đường thủy của Hàn Quốc và Nhật Bản, còn có những chênh lệch nhât định. Về phần so sánh với nghành vận tải đường thủy của các quốc gia Âu Mỹ, có chênh lệch lớn hơn nữa. Mà tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, trong mắt mọi người, cũng là một trong những công ty điện ảnh hàng đầu thế giới. Vì khiến tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đưa ra thị trường, HongKong không biết đã tốn bao nhiêu võ mồm. Nhưng tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ cũng không hơn. Hàng năm, tính số tiền thu vào hàng tỷ usd, tiền mặt trong tay cơ bản là không dùng tới, cũng không cần phải đem tới ngân hàng cho vay, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ căn bản là không có yêu cầu vốn từ bên ngoài.

Mà tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ lấy danh nghĩa dự án của tỉnh Quỳnh Hải, sau khi đã trải qua cơn lốc bất động sản, chẳng những không bị thua lỗ, ngược lại vô cùng sung sướng. Trải qua mấy năm xây dựng, nơi đó đã trở thành một điểm du lịch, phục vụ nghỉ ngơi, hội nghị. Không chỉ có rất nhiều người HongKong, công ty HongKong lấy nơi đo làm nơi ngỉ ngơi, hội nghị của mình, mà rất nhiều người ngoại quốc cũng đem ánh mắt hướng về đó. Khiên cho, rất nhiều người muốn cười chê tỉnh Quỳnh Hải và tập đoàn Cẩm Hồ thất vọng.

Tất cả đều có thể thay đổi, nguồn gốc đều là bởi vì sự xuất hiện của Phương Minh Viễn.

Đối với tập doàn vận tải đường thủy Quách thị và tương lai của nhà họ Quách, ông cụ Quách cực kì tin tưởng.

-Ông nội đã nói quá lời. Nếu không có ông nội nhiều lần giúp đỡ, còn có chị Thu Hạ tận tâm giúp đỡ, gia đình ta cũng không được như ngày hôm nay!

Phương Minh Viễn thành tâm thành ý nói. Đối với gia đình ông cụ Quách, Phương Minh Viễn đúng là chân thành cảm tạ, đúng là ông cụ Quách Và Vu Thu Hạ cùng giúp đỡ, có tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị này che chở, nhà họ Phương một đường đi tới, tuy có nhấp nhô, song gió, nhưng chung quy lại coi như là thuận buồm xuôi gió.

Ông cụ Quách ra hiệu cho Phương Minh Viễn đến gần, nói nhỏ :

-Minh Viễn, nghe nói, trước tết âm lịch năm nay cháu đã gặp lãnh đạo cũ rồi? Hắn hiện giờ như thế nào? Ta nghe nói gần đây tình hình của lãnh đạo cũ không được tốt?

Lão lãnh đạo trong lời nói của ông cụ Quách đương nhiên là chỉ người từng quản lí Trung ương Trung Quốc, một thế hệ vĩ nhân, một tay giúp cho HongKong và Macao thuận lợi quay về Trung Quốc.

Phương Minh Viễn chán nản gật đầu nói:

-Quả thật là sức khỏe lãnh đạo cũ không được tốt, sau năm 97, tình hình có chút chuyển biến xấu.

Tuy rằng hắn biết, ở kiếp trước, chính là ở tháng này người này qua đời, ngay đêm trước khi trở về HongKong, làm người ta vô cùng tiếc nuối. Nhưng hắn thật không ngờ, ngay trước lễ, một cuộc điện thoại đến từ thành phố, từ kiêp trước tới kiếp này, đối với hắn mà nói đều là nơi vô cùng thần bí!

Ở đó, hắn và ông cụ cũng ngồi cùng một chỗ, ngồi trong thời gian nửa ngày nhưng phần lớn là hắn nói, còn ông cụ ngồi nghe, nhưng ông cụ cũng nói cho hắn rất nhiều về tương lai. Quan trọng hơn là, trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, ông cụ là bùa hộ mệnh cho hắn, từ nay về sau, chỉ cần mình không phạm tội lớn của quốc gia, ít nhất trong vòng mười mấy năm nữa, bất cứ kẻ nào ở Trung Quốc, dù là lãnh đạo trung ương, muốn vô lí bắt nạt nhà họ Phương, đều là một việc rất khó.

Ông cụ suốt đời chinh chiến, giữ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ với người Hàn Quốc, năm đó vì Trung Quốc bắt giữ một cán bộ phản bội, cũng từng dùng quân đội phong tỏa cảng Hàn Quốc, tuy rằng vụ giằng co đó 99, 9% người trong nước không biết, nhưng kết quả cuối cùng, cũng là người Hàn Quốc này phải giao tên phản bội. Ở kiếp trước, sau năm sáu năm sau Phương Minh Viễn mới biết dược một chút.

Cả đời này, ông cụ chưa bao giờ vượt quá quyền hạn của mình, dù là quân Nhật Bản hay là liên hợp. Sau khi lập nước, con đường làm quan cũng lên xuống khiến cho ông cụ phải tự mình khom lưng. Càng làm cho ông cụ thành thục trên trường chính trị.

Trong tay ông cụ, phong tỏa biên giới đã được mở ra, người trong nước có thể phóng tầm mắt ra ngoài thế giới, vốn tưởng rằng 3/4 số người trên thế giới đều trong tình trạng nước sôi lửa bỏng như họ, kinh ngạc phát hiện, hóa ra mình đang sống trong trung tâm của nước sôi lửa bỏng. Ở trong tay ông cụ, kinh tế Trung Quốc nhanh chong phát triển, HongKong và Macao kí hiệp định trở về hòa bình, không có chút mỉa mai nào đối với Việt Nam, khiến cho nhân dân trong nước vô cùng tự hào. Cũng trong tay ông cụ, từ nay về sau lãnh đạo Trung Quốc theo chế độ chung thân. Đối với điểm này, Phương Minh Viễn cho rằng, đối với Hoa Hạ, là hoạt động quan trọng không kém gì quyết định cải cách.

Ông cụ quả thật là đã già rồi, chẳng những thể hiện rõ qua khuôn mặt, hơn nữa trung khí cũng không dủ để nói, khiến cho Phương Minh Viễn cảm thấy có chút chua xót. Hắn chân thành hy vọng, mình có thể giống như một con bướm, chỉ cần vỗ cánh cũng có thể khiến ông cụ trở về HongKong. Nhưng hắn cũng biết, việc này là không thể.

Những năm gần đây, ông cụ rất hài lòng với Phương Minh Viễn. Không chỉ vì của cải của nhà họ Phương rất sạch sẽ, cũng bởi vì nhà họ Phương không vì giàu mà làm chuyện bất nhân, lại vì nhà họ Phương không ngừng đem của cải này chia cho dân, cho dân dùng, chính mình không ngừng lớn mạnh mà không phải là ăn bằng tiền như ông chủ. Đương nhiên, khiến ông cụ cảm thấy hài lòng, vẫn là Phương Minh Viễn có thể ra ngoài quốc gia, kiếm tiền của người ngoại quốc.

Ông cụ còn nói tới tàu bay Varyag, đây là một khung tàu mà công ty Russia ra mặt đặt mua trên danh nghĩa nhà họ Phương, hiện giờ đã nhanh chóng rời Biển Đen, xuyên qua eo biểnBosphorus , thẳng tới eo biển La Đà, tiến vào Đại Tây Dương, và theo hướng Nam, tương lai nó lách qua mũi Hảo Vọng tiến vào Ấn Độ Dương, cuối cùng tiến vào Thái Bình Dương, đi tới ghềnh Hải Sâm!

Lúc này, chính phủ Thổ Nhĩ Kì không gây ra trở ngại giống như kiếp trước của Phương Minh Viễn, nhưng không ngoài dự đóan của Phương Minh Viễn, kênh đào Suez vẫn không cho phép nó đi qua, khiến cho đội tàu không thể luồn lách qua toàn bộ Châu Phi.

Dù là như vậy, cũng đã khiến đội quân Trung Quốc vô cùng vui vẻ. Sự việc lớn như vậy, ông cụ cũng đã biết từ sớm!

Nửa ngày đó, bọn họ nói rất nhiều…

Ông cụ Quách không khỏi buồn bã, hắn và ông cụ cũng không phải là xa lạ. co thể nói là đã gặp nhiều lần, tuy chỉ biết là ông cụ đã 93 tuổi, nhưng nghe được những lời nói của Phương Minh Viễn, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Mắt thấy HongKong sẽ quay về với tổ quốc, người mà tự tay lập lên tất cả, lại không thể nhìn được!

Một lúc lâu sau ông cụ Quách mới ngẩng đầu lên, giọng buồn bã nói với Thu Hạ :

-Thu Hạ, chuyện này, các ngươi không ai được nói ra bên ngoài nửa chữ!

Vu Thu Hạ không hiểu hai người nói chuyện gì nhưng đều vội vàng gật đầu đồng ý!

Ông cụ Quách lúc này mới xoay người lại nói với Phương Minh Viễn:

-Thôi, thôi, không nói chuyện này nữa, chỉ hy vọng người hiền sẽ gặp lành, có thể qua cử này. A! đúng rồi, Minh Viễn, lúc này ngươi đến HongKong, có thể ở lại bao lâu?

-Khoảng một tuần.

Phương Minh Viễn nói.

-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Trên mặt ông cụ Quách hiện ra vẻ vui sướng, tươi cười nói:

- Lúc này chúng ta có thể từ từ nói về vấn đề Đông Nam Á. A! Ông cụ Trịnh Ngu Đồng tại sao lại không đến? Thu Hạ, cháu đi gọi điện thoại hỏi xem!