Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 463: Nhận tội




-Đừng đổ hết mọi việc lên đầu Tĩnh Ngọc nhà tôi!

Sài Yên đảo mắt, nhìn vào Phương Minh Viễn, cười tủm tỉm nói:

-Tên tiểu tử này, lúc này đây làm cho thanh thế lớn như vậy, thậm chí còn không tiếc bức chúng ta phải tỏ thái độ, rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì?

Đây vốn dĩ là một chuyện nhỏ, với thân phận, năng lực của Phương Minh Viễn, xử trí mấy người Hàn Quốc này, thì chỉ là một chuyện cỏn con.

Phương Minh Viễn lại tự nhiên làm lớn chuyện lên, thậm chí còn dùng đến cả công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu và Cameron! Ân tình và những cái giá phải trả trong đó, thật là khó có thể tính toán được!

Đúng là bởi vì Phương Minh Viễn kịch liệt phản ứng, làm cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thượng Hải phải từ bỏ ý định che đậy chuyện này lại, trước khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ triệu tập cuộc họp báo, đem sự việc của đám người Kim Vi Thuấn ra báo cáo! Mà bộ ngoại giao, cũng không thể không đưa ra kháng nghị với chính phủ Hàn Quốc về sự việc này! Tuy rằng cho tới bây giờ, những tin tức hồi âm lại là tích cực, nhưng cái cảm giác không thể tự chủ này, vẫn khiến khiến nhiều cán bộ khó chịu!

Sài Yên cũng là chịu lệnh của lãnh đạo bộ ngoại giao mà đến thành phố Thượng Hải, nói hay một chút là tới thực địa để hiểu biết tình hình địa phương, kỳ thực, chính là để gặp Phương Minh Viễn, để tránh lại xảy thêm một việc nào đó khiến bộ ngoại giao trở tay không kịp! Đối với mục đích của Sài Yên, Phương Minh Viễn trong lòng biết rất rõ.

Kỳ thực đúng như lời của Sài Yên, chuyện này Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay, không làm kinh động bất luận phương tiện truyền thông nào cũng có thể giải quyết được, thậm chí còn không cần lấy thân phận của mình ra. Nhưng Sài Yên cũng hiểu được, Phương Minh Viễn làm tất cả, quả thực là có dụng tâm riêng của mình!

Làm một người may mắn được tái sinh, Phương Minh Viễn đương nhiên cũng biết, theo sức mạnh ngày càng lớn dần của Trung Quốc, những người Tây nhìn Trung Quốc, nhìn người Hoa không vừa mắt, đều muốn làm rõ những việc phân biệt đối xử như thế này.

Trong đó khá nổi danh còn có Thủ tướng Ý Silvio Berlusconi, trong một lần diễn thuyết để tranh cử, ông ta đã độc mồm công kích Trung Quốc là "Đem trẻ con đi làm phân bón". Ngôn luận này của hắn không chỉ bị chính phủ Trung Quốc nghiêm khắc phê bình, mà còn bị rất nhiều chính đảng và người dân mọi tầng lớp của Italy lên án mạnh mẽ. Nhưng, Silvio Berlusconi không hề xin lỗi, còn công khai từ chối thu hồi lời phát biểu của mình. Mãi đến khi Phương Minh Viễn chết ở tiền kiếp, việc này vẫn không hề có kết quả!

Thêm một ví dụ nữa, đại danh lừng lẫy trong giới bóng đá Anh quốc, Ron.Atkinson, cựu huấn luyện viên của Manchester United, đã từng đứng trước bàn dân thiên hạ mà công khai:

-Tôi khó có thể lý giải nổi, vì sao Trung Quốc lại có vấn đề về nhân khẩu? Bọn họ vốn có phương pháp tránh thai tốt nhất rồi ——— phụ nữ Trung Quốc là những người phụ nữ xấu nhất trên thế giới.

Lời phát biểu này sau khi bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng, gặp phải sự khiển trách đến từ bốn phương tám hướng, Ron Atkinson cũng không xin lỗi, ngược lại còn tìm cách biện giải nói:

-Tôi khó mà tin được rằng sẽ có người oán giận những lời tôi đã nói.

Còn có một cửa hàng vật nuôi Hàn Quốc, trên biển quảng cáo, đã đem biểu tượng của Trung Quốc —— hình ảnh Chủ tịch đứng trên Trường Thành đổi thành hình ảnh một con chó trắng, bên cạnh còn có hai hàng chữ, bên trái là cửa hàng bách hóa vật nuôi Long Nhân Thị, bên phải là "Thôn Bạch Cẩu".

Mọi việc cứ thế ùn ùn kéo đến!

Tuy rằng mỗi lần đều gây ra kháng nghị mãnh liệt cho người dân trong nước, bộ ngoại giao cũng thường xuyên vì thế mà nghiêm khắc khiển trách, nhưng theo Phương Minh Viễn biết, hiệu quả rất thấp. Chỉ có số ít người dám đứng ra nhận lỗi vì lời phát ngôn bừa bãi của mình. Còn lại là tìm cách nói xạo, thậm chí còn không chịu tiếp thu sai lầm trong ngôn luận của mình!

Nghị viên Anders của Canada, chỉ bởi vì đem thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh và thế vận hội Ô-lym-pic Berlin năm 1936 đánh đồng mà đã chọc giận người Hoa, nhưng đối mặt với kháng nghị mãnh liệt của người Hoa, Anders không những không xin lỗi, mà còn châm chọc lại kháng nghị của người Hoa.

Mà bọn họ sở dĩ có thể càn rỡ làm nhục người Hoa như vậy, nguyên nhân vốn là phát biểu những ngôn luận như vậy, có thể lấy lòng một bộ phận người trong quốc nội, hơn nữa, mặc dù là chọc giận người Hoa, người Hoa ngoại trừ việc khiển trách bằng lời nói, thì cũng không có cách gì có thể thực hiện được!

Phương Minh Viễn sở dĩ lựa chọn cách này, là hy vọng có thể giết gà dọa khỉ, có thể làm kinh sợ những cái miệng này, làm cho bọn họ hiểu được, những ngôn luận sai lầm, không chỉ mang đến sự phẫn nộ và khiển trách từ mọi người, mà sẽ còn làm cho chúng phải đau đớn!

Thậm chí bởi vậy mà sản xinh tổn thất, đối với Phương Minh Viễn mà nói, thực là không để tâm tới. Tiền đến một mức nào đó, thì cũng chỉ là một vài con chữ, hơn nữa, khủng hoảng tài chính Đông Nam Á năm 97, còn có đợt sóng internet sắp xảy ra, Phương Minh Viễn đã sớm có chuẩn bị trước, lại có niềm tin vững chắc rằng, trong quá trình này sẽ thu được ích lợi lớn, tổn thất trước mắt, hắn đương nhiên là sẽ không để ở trong lòng. Nếu tổn thất nho nhỏ này, có thể đủ khiến những người vốn có lòng thù địch với Trung Quốc, sau này có thể kiềm chế, ít nói hươu nói vượn vài câu, Phương Minh Viễn cảm thấy vẫn là rất giá trị!

-Ha ha, cô Sài thật đúng là hiểu tôi cháu!

Phương Minh Viễn bật cười ha hả nói:

-Cô không thấy là, cùng với sự phát triển kinh tế của nước ta, mấy năm qua, một số nhân sĩ nước ngoài lại có chút rục rịch? Đủ loại ngôn luận đều có thể nói được xông ra.

Sài Yên nhíu nhíu mày, ở bộ ngoại giao công tác bà đương nhiên biết, mấy năm qua, cùng với sự giải thể của Liên Xô, nền kinh tế Nga lại lâm vào khốn cảnh, đã không còn sự uy hiếp nào bên cạnh, lấy nước Mĩ làm nước cầm đầu trong số các quốc gia phương Tây phát đạt, càng ngày càng nhiều ánh mắt chuyển hướng về phía Trung Quốc. Làm sao để ức chế sự quật khởi nhanh chóng của Trung Quốc, đã trở thành vấn đề nan giải mà các nhân sĩ trên thế giới phải vắt óc suy nghĩ. Mà nổi lên "Những lý thuyết đe dọa đến Trung Quốc" cùng với đủ loại ngôn luận bôi đen Trung Quốc, cũng khiến cho bộ ngoại giao cảm thấy hao tổn tâm trí.

-Minh Viễn, ý của cháu là?

-Cháu chỉ cảm thấy, những ngôn luận như vậy, quả là ông nói ông đúng, bà nói bà đúng, nhất thời không thể nói rõ được. Quan hệ giữa các quốc gia, nói trắng ra chính là mối quan hệ ích lợi. Khi ích lợi của mọi người được nhất trí, đối thủ cũng có thể tay bắt mặt mừng; khi ích lợi xung đột, mặc dù là đồng minh thân mật, ví như nước Mĩ và nước Anh, cũng sẽ có mâu thuẫn. Chuyện như vậy, chúng ta không thể quản được. Nhưng, những ngôn luận công khai làm nhục quốc gia như thế này, thì mỗi người đều phải có trách nhiệm công kích lại bọn họ. Nếu chỉ kháng nghị vài câu hời hợt, như vậy chẳng những không thể đánh bật dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của bọn họ, ngược lại còn cho bọn hắn thêm một nhận thức sai lầm, đó là bôi nhọ Trung Quốc, là có thể đề cao danh tiếng cho bọn họ, có thể đạt được sự đồng tình của một bộ phận người trong nước có cùng nhận thức, lại không hề có gì nguy hiểm!

Phương Minh Viễn nói:

-Kiểu suy nghĩ này, nếu không dập tắt, ngày sau, chúng ta sẽ càng phải đối mặt với nhiều ngôn luận quá đáng hơn nữa! Nếu chính phủ e dè, thì cứ để chúng tôi giải quyết thay cũng được!

Phác Kính Ân cảm thấy cuộc sống yên bình mà mình vốn thích, hiện giờ hoàn toàn rối loạn, gần một tuần nay, mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt công chúng, sẽ có vô số microphone được đưa tới trước mặt hắn, trong đó có cả giới truyền thông của Trung Quốc, cũng có cả các phóng viên đến từ khắp nơi trên thế giới đến trú ỏ thành phố Thượng Hải, vấn đề của bọn họ, gần như nghìn bài như một, đều là hỏi cái nhìn của chính phủ Hàn Quốc đối với việc người Hàn Quốc công khai phát biểu ngôn luận lăng mạ Trung Quốc như vậy. Mà hắn cho tới bây giờ, còn chưa có được chỉ thị xác thực từ quốc nội, cho nên chỉ có thể hết lần này đến lần khác không trả lời. Thái độ này của Phác Kính Ân, không nghi ngờ gì chính là cho giới truyền thông nhiều không gian để tưởng tượng, vì thế mà càng nhiều bài báo bất lợi cho Hàn Quốc cũng sẽ theo đó mà ra lò.

Phác Kính Ân không phải không nghĩ đến việc giải quyết vấn đề này, nhưng tình thế phát triển vượt xa sự tưởng tượng của hắn, không ngờ ngày hôm sau, bên Trung Quốcliền đem việc này công khai lên báo, khiến những gì hắn làm đều trở thành vô dụng.

Lúc đầu điều duy nhất còn có thể khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là, Lý Hưng Xương, Kim Vi Thuấn phát biểu những lời này, còn chưa đủ chứng cớ để giải quyết dứt khoát! Trung Quốc năm 97, thiết bị theo dõi là khá đắt tiền, tuy rằng là ở thành phố Thượng Hải, nhưng cũng chưa được phổ cập đến tận đồn công an, cho nên không có video ghi âm lại. Mà những người có mặt ở hiện trường, toàn bộ đều là người Trung Quốc, thì như vậy, còn có thể thoái thác được.

Nhưng hiện giờ Phác Kính Ân lại hoàn toàn không thể có cái suy nghĩ này được nữa rồi!

Theo hắn thấy, đám người Lý Hưng Xương, Kim Vi Thuấn, lúc này đây đã là chạy trời không khỏi nắng! Bộ ngoại giao Hàn Quốc đã tiến hành đàm phán với bộ ngoại giao Trung Quốc nhiều lần, tuy rằng cụ thể nội dung, hắn cũng không biết, nhưng theo như lời lẽ của Kim Hỉ Chính, hắn nhận ra rằng, Trung Quốc dường như là đã nắm được chứng cứ gì đó rồi, cho nên trong quá trình bàn bạc, thái độ rất cứng rắn, mạnh mẽ!

Điểm này Phác Kính Ân cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu nói không có chứng cứ gì xác thực, thì sao tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ lại chất vấn Hàn Quốc? Mà công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu và Cameron sao có thể đứng cùng phe với Cẩm Hồ? Đối với những công ty và nhân sĩ nổi danh như bọn họ, danh dự đôi khi so với của cải còn quan trọng hơn nhiều! Cho dù là Cẩm Hồ bị u mê đầu óc, thi công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu và Cameron cũng không thể vô duyên vô cớ vào hùa vời người Trung Quốc!

-Reng...

Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.

Phác Kính Ân nhấc điện thoại lên nói:

-Tôi là Phác Kính Ân!

-Là tôi!

Trong điện thoại truyền đến giọng của Kim Hỉ Chính, Phác Kính Ân nhận ra, trong giọng nói của hắn đầy sự mỏi mệt.

-Hai giờ chiều nay, anh đến nhận đám người Lý Hưng Xương từ chỗ Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải đi. Ở đó, sẽ có năm công ty truyền thông Trung Quốc chờ sẵn, bắt chúng công khai nhận lỗi với người dân Trung Quốc! Ba rưỡi, có một chuyến khứ hồi của hãng hàng không nước tôi, anh tự mình đem bọn họ trở lại Seoul nhé!

Kim Hỉ Chính nói.

Phác Kính Ân trong lòng vô cùng căng thẳng, thấp giọng nói:

-Ngài đại sứ... Tôi cũng phải về nước sao?

-Đúng! Bộ ngoại giao sẽ tiến hành tìm hiểu tỉ mỉ vụ này!

Kim Hỉ Chính nói xong liền gác máy!