Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 454: Hành hung người Triều Tiên




Lơì nói đó của Phương Minh Viễn không chỉ có làm cho vẻ mặt Lý Ngọc bọn họ rạng rỡ hẳn lên.

Mà bọn Trương Kế Quang cũng bị biến sắc—Phương Minh Viễn này có tính không khi thừa nhận mình đầu cơ trục lợi vé xem phim? Nếu nói vậy, chính mình muốn bao che cho bọn Phương Minh Viễn cũng không thể! Người trẻ tuổi bây giờ, sao lại kích động như vậy.

-Cảnh sát Trương, anh cũng đã nhìn thấy, nghe thấy, hắn đã thừa nhận chính mình đầu cơ trục lợi vé phim! Mà hắn lại dùng lời nói làm nhục tôi. Cũng làm nhục những người bạn Hàn Quốc” Lí Ngọc phẫn nộ kêu lên. Nhưng hoàn toàn không chú ý, Lưu Dũng bọn họ hướng ánh mắt về phía hắn, đầy sự thương hại!

-Đây cũng coi như là làm nhục sao? Nhìn thấy chính đồng bào mình bị họ đùa giỡn, chúng ta không thể dùng lời nói để khiển trách không được sao?

Phương Minh Viễn nói với vẻ khinh thường.

-Chẳng lẽ người Hàn Quốc đã quen mùi chân thối của người Mỹ? Ở đất nước các người.

Bọn con trai nhìn người nước ngoài đùa giỡn con gái đã thành thói quen. Hay là những đại binh háo sắc nước Mỹ đều là sự thật?

-Tên khốn kiếp này!”

Lí Hưng Xương cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng, máu chảy từng đợt xuống.

Mỗi lần Phương Minh Viễn nói, có thể nói là động tới nỗi đau cửa người Hàn Quốc. Năm đó, sau khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc, để phòng ngừa Triều Tiên khơi mào chiến tranh lần nữa, quân Mỹ quyết định đóng quân tại Hàn Quốc, giúp người Hàn Quốc bảo vệ đât nước. Điều này đương nhiên là khiến cho không ít người dân Hàn Quốc yên tâm nhưng cũng rất nhiều phiền toái,

Theo thống kê từ phía chính phủ Hàn Quốc, từ năm 1965 tới năm 1992, quân Mỹ phạm tội ở Hàn Quôc hàng năm đều có khoảng từ 1500- 2800 vụ. Sau khi chiến tranh kết thúc, quy mô của quân Mỹ trú tai Hàn có vẻ giảm, số người phạm tội cũng giảm theo, nhưng chia đều hàng năm vẫn có tới mấy trăm ngàn vụ, bình quân mỗi ngày 2-3 vụ.

Mà căn cứ vào hiệp định mà Mỹ và Hàn Quốc mới kí tên > quy định rõ rang, quân Mỹ ở Hàn Quốc được hưởng chế độ ngoài pháp luật. Tức là quân Mỹ trú tại Hàn Quốc phạm tội không bị pháp luật Hàn Quốc trừng trị. Mà là do quân Mỹ trú tại Hàn Quốc hoặc tòa án nước Mỹ tiến hành sắp xếp và xử lí. Tuy nhiên từ năm 1967, Hàn Quốc khôi phục danh nghĩa thẩm phán xử lí quân Mỹ đóng tại Hàn Quốc phạm tội. Nhưng đến nay, quyền hạn của loại thẩm phán này một lần vẫn chưa được vận dụng. Bởi vì chính phủ Mỹ rất hiểu, sự kỉ luật đối với binh lính Mỹ lơi lỏng có tiếng trên thế giới, bọn họ không những là uống rượu chơi gái, chuyện vi phạm pháp luật cũng không ít. Nếu như tại tất cả các chỗ đóng quân, làm việc theo pháp luật, sẽ có rất nhiều người bị nghiêm trị. Cho nên, về phương diện nước Mỹ > chỉ là một phần, căn cứ vào bộ Tư pháp Hàn Quốc, người Mỹ trú tại Han Quốc nghi bị phạm tội. Nếu như người My trú tại Hàn Quốc cử người giám hộ, Phía Hàn Quốc phải “suy nghĩ chu đáo”. Nếu bộ Tư pháp Hàn Quốc tạm giam người tình nghi Mỹ thì nhất định phải đưa ra trong vòng 24h.

Nếu không phải thả người bị tình nghi. Nói cách khác, quân Mỹ mà phạm tội theo luật Hàn Quốc, cho dù là bị cán bộ bắt tại chỗ, cũng phải đem tới cục trông giữ binh lính Mỹ, chứng minh nghi phạm có tội mới có thể chuyển tới bộ Tư pháp Hàn Quốc. Mà trong quá trình này, nhân viên kiểm sát Hàn Quốc muốn lấy chứng cú về nghi phạm, nhất định phải thông qua đương cục Mỹ. Bởi vậy cán bộ tư pháp Hàn Quốc định tội quân Mỹ rất khó. Thật sự, trong thời gian ngắn như vậy, cán bộ tư pháp Hàn Quốc không thể hoàn thành quá trình khởi tố. Bởi vậy phía Bộ tư pháp Hàn Quốc căn bản không thể tạm giam quân đội Mỹ bị tình nghi là phạm tội.

Hơn nữa trong > có một điều khoản bí mật, đã trở thành các nghi phạm, và đã bị binh lính Mỹ giam giữu tại các cơ quan Tư pháp Hàn Quốc cung cấp “Sự chăm sóc từ bi”. Theo điều khoản này, những binh lính Mỹ ở trong một gian nhà tù, diện tích nhà tù không nhỏ hơn 70 mét vuông; nhà tù không được ở gần các thiết bị phát ra tín hiều; Trong phòng giam có nhà tắm và các thiết bị như vòi hoa sen; Nơi bọn họ vào ăn nhất định phải tách khỏi phạm nhân Hàn Quốc, hoặc để bọn họ ăn trong phòng giam của chính họ; bên nhà tù còn phải cấp bài, các thiết bị tập thể hình cho bọn họ.

Trở thành “nước trong nước” không quản được. Có được nhóm đại binh nước Mỹ này như Thượng Phương bảo kiếm, tụ nhiên không kiêng nể gì mà vùng lên.

Cảnh say rượu, cướp bóc, cưỡng gian làm nhục, thậm chí còn giết chết phụ nữ…của bọn họ trong địa phận Hàn Quốc, làm nhiều việc ác, làm cho quần chúng vô cùng tức giận, phẫn nộ, là nguyên nhân gây ra những vụ bùng nổ cảm xúc phản cảm Hàn Quốc.

-Tên chết tiệt kia! Tại sao năm đó người Nhật Bản không đem các ngươi ra chém hết đi. Cánh tay của người Hàn Quốc kia bị Phương Minh Viễn nắm được, tức giận dùng tiếng Nhật nói một cách oán hận.

Hai hàng lông mày Phương Minh Viễn lập tức dựng lên, không đợi phản ứng lại đã nhảy lên ghế, nhanh như chớp tới trước mặt người Hàn Quốc, túm cổ áo hắn, quay lưng lại một cái, quăng hắn trên mặt đất

Tiếp đó là ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người. Người Hàn Quốc này bị bọn họ quay cho choáng váng đầu óc, rồi lại nhấc lên.

Phản lại bằng mười mấy cái tát. Sau đó đá một cú vào bụng hắn.

Người Hàn quốc không khỏi lùi người lại, đạt mông ngồi xuống đất!

Phương Minh Viễn vẫn khó hiểu, nhảy lên một bước dài, lại đá một cú vào ngực hắn, người Hàn Quốc kia ngẩng mặt lên trời mà sau gáy và sàn nhà phát ra một tiếng “đùng”. Nghe thấy tiếng này trong lòng mọi người phát lạnh!

Phương Minh Viễn dùng chân giẫm lên đầu người heo của người Hàn Quốc lạnh lùng nói bằng tiếng Nhật:

-Có một loại người làm cho ta vừa nói rồi lại phải nói thêm lần nữa.

Mãi cho đến lúc, người trong phòng mới tỉnh, Trương Kế Hưng lập tức đứng dậy nói:

-Dừng tay!

-Cảnh sát Trương, bọn họ thật sự là quá kiêu ngạo. Không ngờ trước mặt cảnh sát mà dám coi trời bằng vung như vậy. Ngang nhiên công kích bạn bè ngoại quốc!

Lý Ngọc hét lên.

“Các ngươi thực sự là quá rồi. Ta muốn thông qua lãnh sự của chúng ta, truy cứu trách nhiệm hình sự của các ngươi!” Lý Hưng Xương cũng tức tới run người. nhưng nói qua nói lại cũng không ai dám tiến về phía trước. Phương Minh Viễn tấn công vài cái, tốc độ thật sự là quá nhanh, có thể là trong nháy mắt.

-Hừ, hắn cũng cân xứng với bạn bè ngoại quốc, dùng tiếng Nhật mắng chửi người làm chúng ta không hiểu!

Lưu Dũng hừ mộng tiếng.

-Vị thầy giáo Lí này, ngươi vừa nói ‘tên chết tiệt này.

Năm đó người Nhật Bản không đem chúng đi giết sạch. Không biết nghe xong mấy lời này ngươi có cảm xúc gì? Ngươi muốn làm tay sai hay sợ bọn tay sai?

-Thật sự là rất quá đáng! Đánh ngươi đều là thuận tiện!

Khuôn mặt Triệu Nhã hờ hững, lạnh lùng nói.

Phùng Thiến lại nũng nịu nói :

-Anh Viễn, trừng phạt hắn thật nặng!

Chịu ảnh hưởng của Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, Phùng Thiến và Triệu Nhã đều dùng tiếng Nhật thể hiện bảnh lĩnh, hơn nữa lại từng cùng Phương Minh Viễn qua Nhật Bản, từng được Ma Sinh Hương Nguyệt và Vũ Điền Quang Ly dạy bảo, nói chuyện bằng tiếng Nhật đối với bọn họ không có vấn đề gì.

Thành Nghi cũng đứng dậy nói:

-Cảnh sát Trương, tôi cho rằng, đối với những hành vi này là làm nhục quốc gia, là miệt thị quốc pháp của chúng ta. Tôi muốn bọn họ phải công khai với tôi

Xin lỗi và nhận lỗi với những người trong nước. Nếu không nhất thiết phải trả lại lợi ích cho chúng ta.

-Minh Viễn, tôi muốn nói việc này với cô, trên đất của người Hàn Quốc chúng ta, ngay trước mặt cảnh sát, ngang nhiên có những lời nói nhục mạ. Việc như vậy, bộ ngoại giao

phải mạnh mẽ kháng nghị với đại sứ quán Hàn Quốc.

Sài Tĩnh Ngọc cũng tức giận nói.

Trương Kế Hưng giật mình, lời nói của Lưu Dũng cũng có lí, nếu không nói như vậy, phản ứng của Phương Minh Viễn cũng khó lí giải. Người thanh niên nếu nghe được những câu như vậy mà không có phản ứng gì mới là kì quái. Hơn nữa lời nói của Sài Tĩnh Ngọc, cũng làm cho hắn cảm thấy rùng mình, cô gái trẻ tuổi này, giọng điệu cũng không vừa, giống như là cô của cô ta có thể làm ảnh hưởng tới bộ ngoại giao.

Ánh mắt Trương Kế Hưng chuyển qua nhìn về phía Lí Hưng Xương và Lí Ngọc, mặt trầm ngâm, nói:

-Thầy giáo Lí, bọn họ nói như vậy có thật không? Người của các anh vừa nói gì?

Lúc này Lí Ngọc cũng có chút bối rối, tiếng Hàn của hắn không có vấn đề, ở Đại học ngoại ngữ, hắn là người phụ trách môn tiếng Hàn, hắn cũng nghe thấy những lời vừa rồi của người Hàn Quốc Kim Vi Thuấn nói là tiếng Nhật, không phải là tiếng Hàn. Dù sao Hàn Quốc cũng từng là thuộc địa hơn 10 năm của Nhật Bản, tiếng Nhật người Hàn Quốc cũng hiểu. Nhưng nội dung cụ thể mà Kim Vi Thuấn nói hắn cũng không hiểu, chỉ nghe thấy là có “Này Kia” gì đó.

-Cảnh sát Trương, việc này…” nhất thời, Lí Ngọc không biết trả lời như thế nào.

-Cảnh sát Trương, người bạn vừa rồi của chúng ta chỉ nói là, cánh tay hắn bị nắn rất đau, cần đi bệnh viện, không biết có phải là xương cốt bị thương hay không.

Lí Hưng Xương vội vàng nói tiếp câu chuyện.

-Vậy ngươi nói lại nguyên văn câu nói của hắn cho ta nghe một lần!

Trương Kế Hưng nhìn chằm chằm vào hai mắt Lý Hưng Xương nói.

Lí Hưng Thịnh bị ánh mắt hắn nhìn, tự nhiên chột dạ, đương nhiên hắn biết, những lời Kim Vi Thuấn vừa nói đúng như lời của Lưu Dũng. Chỉ có điều Kim Vi Thuấn không ngờ bọn người thanh niên Hoa Hạ này cũng hiểu được tiếng Nhật. Nhưng đến lúc này, hắn cũng hiểu được, những lời Kim Vi Thuấn vừa nói tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

-Cảnh sát Trương, có phải trước đó nên ngăn cản hắn?

Lí Hưng Xương chỉ vào Kim Vi Thuấn vẫn đang bị Phương Ming Viễn giẫm lên mặt lạnh lùng nói. Lúc Trương Kế Hưng dừng tay, vài tên cảnh sát trong phòng đã tới yêu cầu Phương Minh Viễn thả ra nhưng sau khi nghe Lưu Dũng nói xong, mọi người đều ngừng lại.

-Lý Hưng Xương, ngươi dùng tiếng Hàn nói lại lần nữa cho tôi nghe, hắn nói là ‘cánh tay hắn rất đau, cần đi bệnh viện khám, có phải là bị bệnh xương cốt hay không’. Tuy nhiên, ngươi muốn rõ ràng, trên đất Trung Quốc, làm nhục người Hoa đã gây nên phẫn nộ, nếu ngươi bao che, cũng coi là đồng phạm.

Phương Minh Viễn lấy tay chỉ vào mặt Lí Hưng Xương nói:

-Đừng tưởng rằng người khác là kẻ ngốc.

Chỉ có các ngươi mới là người thông minh chắc. Ở đây, chúng ta có ít nhất 4 người hiểu được tiếng Nhật!