Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 450: Chúng tôi đều muốn




-Một cô gái thật là xinh đẹp à!

Tả Lập Quân và Ngũ Vận Cường đưa mắt nhìn thấy ba cô gái đứng cùng Lưu Vũ Yến, trong lòng không kìm nổi thốt lên. Vốn họ đều nghĩ, những cô gái xinh đẹp như Lưu Vũ Yến ở đại học cũng đã tương đối hãn hữu, Lưu Vũ Yến ở Đại học Cộng tế Hoa Đông và Học viện Kinh doanh và Quản lý Hoa Đông cho tới nay luôn là một hoa khôi. Nhưng hôm nay khi bọn họ nhìn thấy ba cô gái kia, đột nhiên phát hiện, ở trong đám người đó, Lưu Vũ Yến kia đúng là hoa giữa ngọc, dung nhan đột nhiên trở nên hết sức bình thường!

-Chị Lưu, mọi người cũng đến xem《 Titanic》 sao?

Lưu Dũng cười nói.

-Đúng vậy, mọi người cũng vậy sao?

Lưu Vũ Yến có chút bất ngờ hỏi. Cô thật không ngờ, không ngờ lại ở chỗ này gặp bọn người Phương Minh Viễn, hơn nữa bọn họ còn chủ động ra chào hỏi chính mình!

-Nhạc Sơn, giới thiệu một chút, vị này là...

Lưu Dũng quay đầu nói với Giang Nhạc Sơn.

-Không cần giới thiệu! Chủ tịch Hội học sinh Học viện Kinh doanh và Quản lý Hoa Đông Lưu Vũ Yến, đại danh này tôi đã nghe nhắc tới từ lâu!

Giang Nhạc Sơn cười ha hả nói:

-Xin chào, tôi là Giang Nhạc Sơn, lần đầu gặp mặt. Trương Thiếu Quân, cô quen chứ? Đó là người bạn tốt của tôi!

-Anh chính là Giang Nhạc Sơn?

Lưu Vũ Yến còn chưa kịp đáp lời, Liễu Tinh Tinh đã thốt ra thành tiếng. Giang Nhạc Sơn cái tên này, trong khoảng thời gian gần đây, ở Đại học Cộng tế Hoa Đông như mặt trời ban trưa! Gần như mọi người đều biết! Chính là bởi hắn, Đại học Cộng tế Hoa Đông đã xử phạt không ít người, Trưởng phòng phòng Bảo vệ Hồ Hán Ba bị khai trừ, Dương Hải Thuận, người thầu được căng tin trường chẳng những phải bỏ dở hợp đồng, còn bị Cục Cảnh Sát thành phố mang đi! Đây quả là một việc tốt làm đại khoái nhân tâm. Mấy ngày qua, trong căng tin Đại học Cộng tế Hoa Đông, chất lượng đồ ăn có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, tất cả, đều là nhờ phúc của Giang Nhạc Sơn.

-Các vị định xem phim buổi mấy giờ?

Phương Minh Viễn hỏi Lưu Vũ Yến. Đối với Lưu Vũ Yến cô gái này, hắn vẫn là tương đối thích cô, không chỉ bởi dung nhan và năng lực, mà còn vì cô có thể đứng vững trước áp lực đến từ bốn phương tám hướng, đứng ra chỉ điểm Trương Quang Bắc, đưa hắn ra trước pháp luật. Hơn nữa, mặc dù ở Đại học Cộng tế Hoa Đông có tin đồn, cô gái này vẫn kiên cường trụ lại, và vẫn sống rất tốt. Tâm lý tố chất như vậy, đối với một người nữ nhân tuổi còn trẻ mà nói, là khó mà có được.

-Chúng tôi đến đây từ lúc chin giờ sáng, hiện giờ vẫn còn đang xếp hàng, vốn định xem buổi lúc một rưỡi chiều, nhưng chỉ mua được vé lúc tám giờ tối ngày kia!

Lưu Vũ Yến cười khổ nói.

-Vừa rồi có người nói chúng tôi có thể lấy vé này đổi với vé ngày hôm nay. Nhưng đổi lấy vé năm giờ thì phải thêm bảy mươi tệ, đổi lấy vé tám giờ, phải thêm một trăm mười tệ! Không phải là quá đáng lắm sao?

Liễu Tinh Tinh tức giận, bất bình nói:

-Anh Giang, các anh mua được vé chưa?

Giang Nhạc Sơn chỉ chỉ Phương Minh Viễn cười nói:

-Vé đều ở chỗ hắn, tôi chỉ là đi ké theo hắn mà thôi!

Mấy người Liễu Tinh Tinh không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh Viễn, bộ dạng khá anh tuấn thư sinh. Ngũ Vận Cường nhìn nhìn Phương Minh Viễn một lúc, lại nhìn ba cô gái Triệu Nhã, hắn thấy rằng, tuy rằng đối phương cũng là ba nam ba nữ, nhưng quả thực không giống như là ba cặp yêu nhau. Ngũ Vận Cường ánh mắt không rời khỏi ba người Triệu Nhã, hôm nay hắn mới biết được, hoá ra trong hiện thực thực là có những mỹ nhân xinh đẹp như minh tinh trên TV làm cho con người ta không rời mắt được.

-Chúng tôi cũng xem buổi lúc một rưỡi!

Lưu Dũng nói:

-Tuy nhiên người đưa vé cho chúng tôi còn chưa thấy đến!

-Sắp một giờ rồi!

Ngũ Vận Cường nhìn đồng hồ nói.

-Là chúng ta tới hơi sớm!

Phương Minh Viễn khoát tay áo nói. Hắn báo cho Thành Nghi là một giờ hai mươi, buổi chiếu phim là một giờ ba mươi bắt đầu diễn, mười phút đi vào là quá đủ rồi!

-Anh Viễn, có cần gọi cho anh Thành một tiếng, ở đây nhiều người quá, tôi sợ hắn phái người đến lại tìm không được chúng ta!

Phùng Thiến có chút lo lắng nói. Phương Minh Viễn thường xuyên không ở thành phố Thượng Hải, Lâm Dung cũng toàn chạy đôn chạy đáo theo hắn, ở lại thành phố Thượng Hải chỉ có ba người Triệu Nhã, mặc dù có người đảm bảo an toàn, nhưng đôi khi khó tránh khỏi sẽ có một số việc cần phải có người ra mặt xử lý, kinh động đến Tôn Chiếu Luân đương nhiên là không được, cho nên Phương Minh Viễn liền chỉ định Thành Nghi, làm người liên lạc giữa tổng bộ tập đoàn Carrefour và mấy người Triệu Nhã. Lúc này đây, cũng là toàn bộ vé đều giao hết cho hắn.

Phương Minh Viễn vừa mới rút ra chiếc điện thoại di động, trong lúc vô ý lại nhìn đến cách đó không xa, theo dòng người đi tới có hai người, một nam một nữ, tay nắm tay, chỉ có điều người nam kia vừa đi vừa nhìn nhìn xung quanh, Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Bọn người Triệu Nhã theo ánh mắt nhìn của Phương Minh Viễn, cũng nhìn theo rồi mỉm cười. Phùng Thiến giơ tay lên, cao giọng gọi:

-Anh Thành, chúng tôi ở trong này!

Đang nhìn nhìn xung quanh để tìm kiếm, Thành Nghi theo thanh âm nhìn lại, mới nhìn thấy bọn người Phương Minh Viễn đang đứng cạnh rạp chiếu phim, vội vàng dắt cô kia chạy chậm tới, cười nói:

-Anh Phương, các vị đến sớm vậy!

-Ừ, chúng tôi thuận xe, nên tới có hơi sớm!

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nhìn cô gái mà hắn đang kéo theo, tuy rằng chưa nói tới là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là trung thượng chi tư, cả người thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn lịch sự dịu dàng, Thành Nghi quả là có diễm phúc.

Thành Nghi chú ý tới ánh mắt của Phương Minh Viễn, hai má đỏ ửng nói:

-A, đây là vị hôn thê của tôi, Phương Di Nhiên. Di Nhiên, vị này chính là Phương Minh Viễn, vị này là…

Hắn lần lượt giới thiệu, đám người Triệu Nhã đều đi tới chào hỏi Phương Di Nhiên.

-Anh cũng đến sớm thế, tôi lại cứ tưởng là anh không đến cơ?

Phương Minh Viễn cười nói.

Thành Nghi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:

-Đến sớm một chút cũng tốt, người đến xem phim nhiều lắm, tôi sợ đến lúc đó tìm không thấy anh lại hỏng việc. Di Nhiên cũng muốn xem qua《 Titanic》, vừa hay hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, cho nên mới cùng đến đây.

Kỳ thực, những gì Thành Nghi nói về Di Nhiên là không sai, quan trọng hơn là, khó có được cơ hội thể hiện trước mặt Phương Minh Viễn, Thành Nghi đương nhiên cũng có chút muốn vì bản thân.

Thành Nghi rút từ trong hầu bao ra một tập vé, đếm đủ sáu vé, đưa cho Lưu Dũng, hỏi:

-Anh Trần và thư ký Lâm chưa tới?

Không nhìn thấy người luôn đi với Phương Minh Viễn như hình với bóng là Trần Trung và Lâm Dung, Thành Nghi có chút kỳ lạ.

-Chị Lâm hôm nay có việc, hiện tại đang ở Phụng Nguyên. Anh Trần thì hôm nay không xem!

Lưu Dũng cố nhịn cười nói. Kỳ thực lúc ấy hỏi mua vé, cũng suy xét tới rồi mấy người Trần Trung, nhưng lại bị bọn họ cự tuyệt. Theo lời Trần Trung, bọn họ một đám đều là lão đầu rồi, mặc kệ là có bạn gái hay đã có vợ con, đều không ở bên cạnh, tránh cho ngày sau phải xem lại lần hai, cho nên lúc này đây đứng bên ngoài không xem xét gì là tốt lắm rồi.

Thành Nghi có chút không rõ nguyên do, nhưng hắn cũng hiểu được, việc này không phải chuyện mà hắn có thể lắm mồm mà hỏi chen vào. Tuy rằng hắn là Phó chủ nhiệm Carrefour, bình thường đi đến đâu, ngay cả cán bộ bình thường, cũng phải khách sáo mà gọi là Chủ nhiệm Thành, nhưng trước mặt mấy người này, hắn chẳng là gì cả!

-Ở đây còn mấy vé? Đều là một giờ ba mươi sao?

Liễu Tinh Tinh đứng cạnh, nhìn chằm chằm tập vé trong tay Thành Nghi đến đỏ cả mắt!

-Hả?

Thành Nghi nhìn nhìn mấy người Liễu Tinh Tinh, không rõ nguyên do nên vô ý thốt. Vé thật ra vẫn còn, bởi vì sợ bọn người Phương Minh Viễn đột nhiên có thay đổi số người, nên đã chuẩn bị sẵn thêm mấy vé.

-Cùng một trường, cũng coi như là bạn đồng môn!

Phương Minh Viễn vươn tay thản nhiên nói:

-Anh còn thừa vé sao?

-Có có có!

Thành Nghi vội vàng cầm chỗ vé trong tay đưa hết cho Phương Minh Viễn nói:

-Ở đây còn có bảy vé!

Phương Minh Viễn rút ra từ giữa hai vé cạnh nhau rồi nhét lại vào tay Thành Nghi nói:

-Các vị không phải là còn muốn xem sao? Vé của tôi, các vị định thế nào?

Bọn người Liễu Tinh Tinh mừng rỡ ra mặt, nhưng năm tấm vé này sẽ phải phân ra như thế nào, chẳng lẽ sáu người, một người phải đi về sao?

-Này, hoặc là các vị đưa cho tôi năm tấm vé này, thêm cả sáu vé các vị vừa mua, tôi sẽ đổi cho các vẹ sáu vé lúc năm giờ chiều, tặng thêm cho các vị bốn trăm tệ! Thế nào?

Tên buôn lậu vé từ đâu đi đến rồi đột nhiên nói.

-Ngươi tính toán thật giỏi!

Phương Minh Viễn bật cười nói. Năm tấm vé lúc một giờ ba mươi này sắp bắt đầu diễn, sáu tấm vé buổi tám giờ tối ngày kia, đổi lấy sáu tấm vé buổi năm giờ chiều, kể cả có cho đi bốn trăm tệ, thì vẫn được khối lời!

-Người anh em, chúng tôi xếp hàng cũng không phải dễ dàng gì, các vị cảm thấy chúng tôi chỉ cần đổi vé qua tay, là buôn bán có lời, nhưng thực chất, làm cái nghề này, không phải dễ dàng như vậy. Giống như là nghề nhập hàng vậy, nhưng chúng tôi phải gánh vác thêm một chút nguy hiểm. Hơn nữa ở nơi này, từ trên xuống dưới, còn có người quản sự, làm sao mà không cần tiêu tiền cơ chứ?

Tên buôn lậu vé trớt nhả nói:

-Nếu không thì tôi cho các vị thêm một trăm tệ?

Đúng lúc này, đột nhiên có mấy người vây quanh lại, trong đó có một người thanh niên giơ tay định chộp lấy tập vé trong tay Phương Minh Viễn, miệng nói:

-Chỗ vé này, chúng tôi đều muốn!

Phương Minh Viễ rụt nhanh tay lại, né tay của hắn, tay còn lại thuận vỗ vào tay hắn một tiếng kêu “Đét”. Người thanh niên kia bị đau rụt tay lại nói:

-Đau quá, sao ngươi dám đánh ta!

-Đánh ngươi thì sao, đồ của người, không được phép tự tiện giật lấy!

Lưu Dũng không chút khách khí nói:

-Ngươi còn định như vậy nữa, sẽ không còn là đánh một phát thế thôi đâu!

Người thanh niên kia nhíu mắt suy nghĩ, đánh giá vài lần đám người Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn chú ý thấy, ánh mắt hắn dừng lại vài giây trên người ba cô gái Triệu Nhã, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

-Tập vé trong tay anh, chúng tôi đều muốn, nói cái giá đi!

Người thanh niên kia ngạo nghễ chỉ vào mặt Phương Minh Viễn.

-Xin lỗi, chúng tôi không phải là người buôn lậu vé, đây là hàng không bán!

Phương Minh Viễn cũng không thèm để ý đến hắn, cự tuyệt nói:

-Muốn mua vé, các người có thể tìm hắn!

Nói xong, Phương Minh Viễn lấy tay chỉ vào tên buôn lậu đang đứng bên cạnh.

-Trong tay hắn có vé lúc một giờ ba mươi sao?

Người thanh niên tức giận nói:

-Ngươi có sao?