Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 447




Theo như tiếng chuông của năm mới, năm 1997 đã đến.

Mà ngày 1 tháng 1 năm 1997, công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ HongKong đầu tư tổng cộng 230 triệu usd, đạo diễn nổi tiếng thế giới James, đạo diễn Hoa kiều Cammeron nổi tiếng biên kịch, cũng không thấy xuất hiện viết kịch bản, từ nữa ca sĩ nổi tiếng thế giới được thịnh hành tiếng Pháp và tiếng Anh, có tên là Celine Dion người Canada. Ca khúc chủ đề được hàng tỉ người mê điện ảnh mong chờ điện ảnh “Titanic”, lần đầu chính thức ra mắt ở khu vực Bắc Mỹ, HongKong, Macao, Đài Loan đại lục.

Đối với lịch sử sản xuất điện ảnh xưa nay chưa từng có, bình luận về thế giới điện ảnh có thể nói là nửa khen nửa chê. Có nguời nói, Phương lấy đôi điện ảnh nổi tiếng nhất là James. Cameron hợp tác để sản xuất ra bộ phim lớn, tiếp tục lấy được thành tích tốt giống như quá khứ, nhất định có tiếng vang từ phòng bán vé, là bộ phim bán được nhiều vé nhất năm 97.

Mà cũng có người cho rằng, lúc này, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ HongKong và công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu của Mỹ đầu tư một khoản kếch xù như vậy thật là mạo hiểm, tổng đầu tư cao tới 230 triệu usd, mặc dù có thể bán được khá nhiều vé, nhưng cũng khó đạt tới lợi nhuận cao. Mà so sánh với mấy tác phẩm trước, lúc này hai tập đoàn này có chút quá tin tưởng vào sự hợp tác giữa Jame Cameron và Phương

Trong đó có rất nhiều người không đồng ý với việc lựa chọn nam nữ diễn viên của Cameron, cho rằng hai người như vậy, căn bản là không thể gánh vác việc sản xuất điện ảnh lớn như vậy. Vì thế, thậm chí còn đưa ra lời đồn, cho rằng Cameron chọn hai người là để giảm bớt chi phí trả cho minh tinh điện ảnh. Thậm chí còn có một số người vì Kenvin Costner từ đóng phim nhựa chuyển sang Titanic mà sản xuất “Tương lai của thế giới trong nước”, nếu cho rằng đem so sánh hai tác phẩm trên, các phòng bán vé trên thế giới gặp phải tình trạng dóng băng.

Nhưng đối với những bình luận ác ý này, bất kể là tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ HongKong và công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu của Mỹ, vẫn là chính Cameron, trong nhiều trường hợp vẫn biểu lộ niềm tin mãnh liệt vào phim nhựa. Về phần “Phương” trước sau như một, đối với bất cứ diều gì cũng không bình luận trước mặt phóng viên giới truyền thông, đối với việc này cũng không ôm hy vọng có thể doạt giải Oscar và thay mặt cho Cameron lĩnh giải, hắn chỉ có thể trông cậy vào có thể đáp lại những lời nói độc hại kia. Tuy nhiên, trong những lời bình luận về giới điện ảnh, mọi người rất hiếu kì đối vơi bộ phim >.

Mà lúc này, ở Bắc Mỹ và Trung Quốc đồng thời chiếu phim >, khiến cho nhưng người trong nước, thỏa mãn lòng hiếu kì đối với phim điện ảnh có vốn đầu tư trên trời này. Kết quả trước ngày 25 tháng 12, tất cả các rạp chiếu phim trong nước đồng loạt chiếu phim >, đều bắt đầu bán vé.

Có thể được một vé đầu ở ngày đầu tiên, Cameron và Phương Minh Viễn mê điện ảnh, nhưng phải sử dụng muôn vàn chiêu. Cớ người thậm chí còn mạo hiểm bất chấp cái lạnh giá của tháng 12 mà xếp hàng trước quầy bán vé để mua được vé sớm nhất. Mà trước rạp chiếu phim đã có thông báo, mỗi người chỉ dược mua hai vé. Dù như vậy, cũng không có dấu hiệu khiến cho lượng người xem bị giảm.

-Anh Viễn, thật là nhiều người!

Nhìn đám người nhốn nháo trước cửa rạp chiếu phim giống như hội chùa của Bắc Kinh, Phùng Thiến không khỏi thở dài một cái, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng thấy cảnh trước mắt như vậy, vẫn là một cuộc tấn công lớn về tinh thần với cô.

-Thu vé nào, thu vé nào!

Có người trẻ tuổi trong đám người giơ tiền cao trước mặt, hô to :

-Một trăm lẻ năm một vé, hôm nay ta muốn mua hai vé.

-Một trăm lẻ năm đồng một vé, qua tay lợi nhuận thêm 5%.

Giang Nhạc Sơn không khỏi líu lưỡi nói. Thời điểm năm 96, mặc dù là một công nhân viên chức bình thường của thành phố, tiền lương bình thường một tháng tuy là năm sáu trăm đồng, cũng coi là khá cao, thành phố Thương Hải cao hơn một chút, nhưng cũng không cao tới mức không đi.

Giá vé thị trường của > là 70 đồng, cũng là giá trên trời trong điện ảnh Hoa Hạ, nhưng không ngờ những người này lại ra giá cao như vậy.

-Vàng bạc có giá, tình yêu vô giá. Vì tình yêu, đương nhien người trẻ tuổi làm việc nghĩ không được chùn bước!

Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Ở kiếp trước không biết hoàn thành > cần bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ, cũng không biết chia rẽ bao nhiêu đôi uyên ương. Vì có thể có cơ hộ âu yếm, máu nam tính này, đừng nói bỏ ra nhiều tiền một chút, chính là đập nồi bán sắt, cũng phải thỏa mãn một chút nguyện vọng của bạn gái. Có lẽ..sau đó còn có nhiều người có cơ hội thưởng thức trái cấm.

-Phương thiếu đương nhiên còn trẻ hơn tôi, nhưng nói đến chuyện này, bọn họ cũng giống như là ba tôi, làm ra vẻ à.

Giang Nhạc Sơn không kìm nổi cười nói.

Tuy nhiên hắn lại thấp giọng nói :

-Tuy nhiên tôi cũng có thể lí giải, trong mắt Phương thiếu, những người này, có thể xác thực đều là những người trẻ tuổi!

Giang Nhạc Sơn luôn tự cho mình là cao, từ nhỏ tới lớn hắn đều duy trì kiểu kiêu ngạo này. Nhưng trước mặt Phương Minh Viễn, hắn lại cảm thấy, sự kiêu ngạo của mình thật là buồn cười.

Bản thân vì lời khen ngợi của thầy giáo, thời điểm một lần thi đạt điểm trọn vẹn mà vui mừng. Phương Minh Viễn lại im lặng vì chính mình.

Đôi khi Giang Nhạc Sơn thật sự muốn đập vỡ sọ não Phương Minh Viễn xem bên trong hắn có cất giấu một con chíp Schwarzenegger không, nếu không, lời nói của hắn không có khả năng là của một người trẻ tuổi, lại có thể có nhiều thành tích như vậy.

Phương Minh Viễn cười cười, đối với cảm nhận của Giang Nhạc Sơn, không phải là hắn không phat hiện ra, nhưng đúng là hắn không còn cách nào khác, càng không thể nói cho hắn biết mình là sống lại, tất cả những gì của tương lai đều biết hết, mình ưu tú nhất chẳng qua là biết các tác phẩm đối nhân xử thế mà chính mình từng trải qua.

-> thật sự hay như vậy sao? Không phải là truyện về thuyền ngày xưa bị chìm sao?

Lưu Dũng hai tay xoa vào nhau, nhìn đám người trong rạp chiếu phim, nhẹ giọng nói. Hắn không thích đám người tụ tập này, lúc trước ở thủ dô, hắn chỉ đi hội chùa một lần, sau đó không đi nữa. Cho nên hôm nay nhìn đám người này ngựa xe như nước, theo bản năng, có chút không thích.

Hơn nữa, hắn thích xem những phim loại kích thích, mạo hiểm, vô cùng thấp thỏm, đối với tình yêu và phim phóng sự, luôn là kính trọng nhưng giữ khoảng cách. Tuy rằng đây là bộ phim do Cameron và Phương Minh Viễn hợp tác sản xuất, nhưng theo hắn vẫn cảm thấy một chút không hài lòng.

Phương Minh Viễn cảm thấy mệt mỏi, tính tới lễ Giáng Sinh, qua Mỹ xem lại bộ phim này, đây đã là lần thứ tư hay thứ năm hắn xem phim >. Tuy rằng, ở kiếp này, bởi vì hắn tham gia > nên những gì mà người kiếp trước lên án cũng ít, tăng mạnh, bại lộ ít cũng phải bù lại, nhưng tình tiết vẫn là như vậy, tất cả đều bảo lưu từ kiếp trước.

Kì thật, đối với Phương Minh Viễn mà nói, nếu muốn xem, có thể nhờ Tôn Chiếu Luân giúp đỡ một chút, nhưng như vậy lại có thể một mình hưởng thử niềm vui khi xem phim . Chỉ có điều, ba người Triệu Nhã lại muốn đến rạp chiếu phim bình thường xem, hưởng thụ cảm giác vui vẻ. Người đẹp đã có ý, Phương Minh Viễn cũng phải phụng mệnh mà làm. Về phần Giang Nhạc Sơn, cũng được mời tiến đến.

-Sáng nay tôi có nghe tin tức của Mỹ, vẫn là ca ngợi rất nhiều, nói nó là “tác phẩm vĩ đại mà kinh điển”, “đều sử dụng những loại ảnh hảo hạng của phim nhựa”, một người nổi tiếng của điện ảnh Mỹ lại nói :

-Đơn giản là ca ngợi tình yêu, không có gì có thể so sánh được với nó! Bất kể ở góc độ nào! Ít có những đánh giá cao như vậy!

Giang Nhạc Sơn cười nói:

-Tôi nghĩ, có thể khiến truyền thông Mỹ nói ra những điều như vậy, quả là không tồi.

-Nhưng đồng thời cũng có những lời phê bình. Cho rằng hình thức phim nhựa tuy lớn, nhưng không có cảnh đẹp, loại này đối vơi cảnh người chết thật là đáng sợ. Cũng có người cho rằng, một bộ phim tình yêu như vậy là thất bại. > giống như một bộ phim phóng sự hoặc triển lãm kĩ thuật điện ảnh.

Phương Minh Viễn cười nói. Làm nhà đầu tư kiêm biên kịch, hắn đương nhiên chú ý tới những tình huống khi phim được chiếu ở Bắc Mỹ.

Thị trường bán vé của Bắc Mỹ sẽ chiếm ít nhất một phần ba đến hai phần trong tổng số vé bán ra, ở kiếp trước, thành tích bán vé của phòng bán vé ở Bắc Mỹ rất quan trọng.

-Bất luận là phê bình như thế nào thì bốn ngày chiếu > trên thị trường Bắc Mỹ, đã lấy được gần 60 triệu usd, thành tích này của phòng bán vé đúng là quán quân.

Giang Nhạc Sơn mỉm cười nói:

-Tôi nghĩ bây giờ chúc mừng Phương Thiếu phát tài cũng không gọi là quá sớm?

Phương Minh Viễn cười lại, không nói gì thêm. Ở kiếp này, đảo qua một tuần khắp các phòng bán vé, có vẻ ít hơn 30 triệu usd. Chẳng qua ở tuần thứ hai, nó đạt tới 60 triệu usd, tận lực bồi tiếp, thu lại được. Hơn 280 ngày sau, được xếp vào hạng nhất của lịch sử điện ảnh Bắc Mỹ!

Có một sự mở đầu tốt đẹp như vậy, kết quả cũng là sẽ càng tốt hơn.