Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 445: Còn không phải chùi khu cho ông sao?




Khuôn viên Trường Đại học Cộng Tế Hoa Đông lại im ắng trở lại, qua thông tin được tiết lộ trong trường bởi những người liên quan, hiệu trưởng Lạc Hưng Nhâm nổi giận đùng đùng, đã từng có một vị lãnh đạo bị Lạc Hưng Nhiệm nắm được lỗ hổng mắng cho một trận te tua, đến cả chủ tịch hội học sinh mà Lưu Hưng Nhiệm yêu quý, một lần đến ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng hai mắt cũng đỏ hoe, kiểu như vừa khóc xong, nhìn thấy mà ai cũng thấy thương.

Mà Lạc Hưng Nhiệm như vậy là do có người tiết lộ thông tin, có vẻ như có hai nguyên nhân chính.

Thứ nhất, mấy ngày gần đây trong trường phát sinh một việc vô cùng tồi tệ, phòng giáo vụ, bảo vệ, nhân viên bỗng nhiên tham ô công quỹ, cấu kết với những người không phải trong trường vu oan hãm hại học sinh của trường, gây lên một sự công phẫn lớn. Đêm đó khoảng gần trăm học sinh bao vây phòng bảo vệ trong trường, kinh động đến cả cảnh sát trong khu vực.

Tuy người của Cục Cảnh sát đến và đã trả lại sự trong sạch cho học sinh bị vu oan hãm hãi, nhưng toàn bộ sự việc trong trường đại học Cộng Tế Hoa Đông vẫn dẫn đến sự phẫn nộ trong học sinh, mấy ngày gần đây, bảng thông báo trước cửa nhà ăn dán đủ các thể loại với những dòng chữ cỡ lớn, gỡ xuống một đợt rồi không biết lúc nào lại có người dán đợt khác lên.

Hơn nữa không chỉ học sinh, việc này còn dẫn đến sự phản kháng mãnh liệt của giảng viên trong trường. Hôm nay là học sinh bị trong ngoài câu kết hãm hãi, rồi ngày mai đến giảng viên cũng gặp phải những vận rủi tự nhiên như vậy cũng chẳng có gì là lạ! Cho dù có vì an toàn của mình trong trường, các giảng viên cũng yêu cầu nhà trường nghiêm khắc xử lý những người liên quan! Trong đó giáo sư Trần Nam Sơn cũng có mặt ở đó!

Nhưng nếu chỉ đề cập đến các nhân viên bảo vệ và những người liên quan do Hồ Hán Ba dẫn đầu thì Lạc Hưng Nhiệm có gì phải phiền não chứ?

Người ta có chút không hiểu. Giữa Hồ Hán Ba và Lạc Hưng Nhiệm cách biệt n cấp kìa?

Đường đường chính chính là hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông, còn không dọn dẹp được trưởng khoan bé tí trong trường?

Nhưng ngay sau đó lại có thông tin mới được đưa đến. Hồ Hàn Ba câu kết với các phần tử xã hội ngoài trường khác là do muốn câu kết trị học sinh trường này. Nghe nói là nhận sự ủy thác của em trai Dương Hải Thuận của phó chủ nhiệm văn phòng của Đảng Dương Hải Dân, cũng là người bao trọn gói nhà ăn trường đại học Cộng tế Hoa Đông. Hơn nữa, tại hiện trường bảo vệ trong trường lúc đó, mấy người ăn không ngồi rỗi cũng đã đến hiện trường xác nhận người bảo hộ cho những hành động của cả nhóm, mà tên đội viên dân phòng cũng thừa nhận hắn chịu sự chỉ đạo của Dương Hải Thuận! Hơn nữa, theo sự tra xét của cục cảnh sát, Hồ Hán Ba cũng đã thừa nhận hắn nghe theo sự sai khiến của Dương Hải Thuận, cố ý làm khó học sinh của trường.

Mọi người không khỏi bang hoàng, thì ra Lạc hiệu trưởng đau đầu không phải vì làm thế nào thu dọn được Hồ Hàn Ba, mà là có dính dáng đến Dương Hải Thuận và anh trai Dương Hải Dân của hắn.

Nguyên nhân thứ hai càng khiến cho những người trong trường cảm thấy giật mình!

Giáo sư tnhTrần Nam Sơn nổi tiếng của trường đại học Cộng tế Hoa Đông lại đưa đơn từ chức sớm, lại từ chối lời mời ở lại của trường. Trần nam Sơn là ai, sinh viên trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông không phải ai cũng biết, tuy nhiên đã là nhân viên trường đại học Cộng tế Hoa Đông thì không ai không biết, không ai không quên. Có thể nói ông ta là một lá cờ trong lĩnh vực kinh tế học của trường đại học Cộng tế Hoa Đông, cũng là học giả nổi tiếng trên lĩnh vực kinh tế trong cả nước. Tuy ông ta không phải người của Viện Hàn Lâm nhưng sức ảnh hưởng của ông ta đối với việc đặt ra các chính sách kinh tế cũng khá lớn

Tuy nói giáo sư Trần cũng gần đến tuổi nghỉ hưu, nhưng trong hàng ngũ các giáo sư, có thể nói ông ngày càng nổi tiếng, mà với tố chất của thầy Trần, ở lại trường và lên lớp 10 năm nữa cũng không thành vấn đề.

Vì vậy việc ông bất ngờ xin từ chức khiến mọi người trong này ngạc nhiên vô cùng, và cũng là mấu chốt những đau đầu của hiệu trưởng Lạc.

-Thầy Trần, cuối cùng thì vì lý do gì mà thầy quyết định như vậy?

- Trong phòng làm việc của giáo sư Trần, hiệu trưởng Lạc bừng bừng tức giận mà không thể bùng nổ với giáo sư Trần. Lạc Hưng Nhiệm đảm nhận chức vụ hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông mới hai năm, mà thầy Trần như đã làm việc ở ngôi trường này gần như cả đời. Nói về kinh nghiệm, Lạc Hưng Nhiệm đương nhiên không dám thái độ gì với thầy Trần! Nếu không thầy Trần trụ cột chuyển đến bộ Giáo dục thì ông ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm.

-Hiệu trưởng Lạc, vụ Giang Nhạc Sơn bị vu cáo hãm hãi xử lý thế nào rồi?

Thầy Trần cười nói.

-Cái này… Nhắc đến chuyện này hiệu trưởng Lạc lại thấy đau đầu, Dương Hải Thuận chẳng là cái thá gì, Dương Hải Dân cũng chẳng là cái gì, nhưng vợ Dương Hải Dân lại là em gái của phó chủ tịch quận vùng ven hải Thượng Hải, con gái rượu của phó chủ tịch thành phố Thượng Hải. Đừng nói là phó chủ tịch quận quận ven biển thành phố Thượng Hải, dù có là chủ tịch, bí thư Đảng ủy, quan chức cấp cao của quận cũng không bằng Lạc Hưng Nhiệm. Nhưng huyện quan không bằng hiện quan, dhktcc hiện chịu sự quản lý của quận ven biển. Mọi công nhân viên chức trong trường cũng như rất nhiều sự việc khác cần đến sự phối hợp của bộ máy chính quyền quận.

Vì thế khi vị phó chủ tịch họ Trương gọi đến về việc muốn Lạc Hưng Nhiệm giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Dương Hải Thuận, Lạc Hưng Nhiệm cũng không tiện từ chối, nhưng ông cũng không có cách nào để giải quyết vụ này --- còn danh dự, thể diện của trường nữa, tuy toàn bộ sự viêc cũng chẳng có gì to tát, nhưng ảnh hưởng của nó rất ghê gớm!

Đặc biết là hành vi của Dương Hải Thuận càng dấy lên lòng căm phẫn của học sinh. Lạc Hưng Nhiệm cũng phải tính đến chuyện nếu như mình tha cho Dương Hải Thuận, học sinh trong trường nhất định sẽ không để yên mà làm lớn chuyện! Như vậy khác nào đem mình ra làm trò đùa.

-Muốn kéo dài thời gian, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì! Phải không?

Thầy Trần mặt lạnh tanh hỏi

-Đợi đến khi học sinh quên rồi mới lôi ra xử lý, phải không?

Hai cái “phải không” của thầy Trần khiến mặt Lạc Hưng Nhiệm đỏ dần. Thân là hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông, đến cả phó chánh văn phòng Đảng ủy trước việc này cũng phải run chân run tay, thật sự chẳng sáng láng gì.

-Thầy Trần, tôi biết trong việc này Dương Hải Thuận thật sự làm quá! Nhưng, cậu ta là cậu ta, Dương Hải Dân là Dương Hải Dân, chúng ta chẳng qua cũng là xã hội phong kiến, muốn liên lụy….

Lạc Hưng nhiệm nói.

-Chúng ta không làm liên lụy sao?

-Loại chó đó là cái gì? Thầy Trần tức giận cắt lời ông ta. Dù sao ông ta cũng là người sắp từ chức, nói như vậy mà không do dự gì nhiều.

-Hihi!

Lạc Hưng Nhiệm cười hai tiếng,

-Hơn nữa thầy cũng biết trường chúng ta nằm trong quận ven biển, không chỉ công nhân viên chức, còn có rất nhiều việc cần đến sự phối hợp của quận, làm bế tắc mối quan hệ với quận cũng không có lợi gì đối với phát triển công việc của ta.

-Cười!

Trần Nam Sơn khoát tay nói chặn,

-Một tên Trương Hạ, chẳng qua chỉ là phó chủ tịch thường trực quận, có thể thay thế cả quận sao?

Lạc Hưng Nhiệm nghiến răng, nếu là phó chủ tịch thường trực quận thông thường thì cũng chẳng là gì, nhưng đây là thành phố trực thuộc Trung ương Thượng Hải, cán bộ cấp quận của nó cũng tương đương với cán bộ cấp sở, ở các thành phố khác là cấp Bí thư Thành ủy của Chủ tịch thành phố, Lạc Hưng Nhiệm hắn chẳng qua chỉ là cấp bộ, hưởng đãi ngộ cấp bộ, nhưng vị trí này có thể so sánh với các cấp khác được ư?

Quyền lực thật sự của một phó giám đốc Sở và quyền hạn vô thực của một cán bộ cấp thứ trưởng đặt cạnh nhau, nếu không nói quan hệ trên dưới, thì phó giám đốc sở không để ý đến cán bộ thứ trưởng thì cũng chẳng có gì khó hiểu.

-Thầy Trần, đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, việc gì phải xé ra to thế? Chỉ là xử lý việc anh em họ Dương, còn có thể thế nào được?

-Lạc Hưng Nhiệm nói có phần bất mãn. Trần Nam Sơn cũng chẳng quan tâm đến Trương Hạ, nhưng không thể bỏ qua. Huống hồ, sau lưng Trương Hạ còn có cựu phó chủ tịch thành phố Trương Kháng Mỹ nữa.

-Có khả năng làm được gì?

Trần nam Sơn nhìn Lạc Hưng Nhiệm từ trên xuống dưới một lượt nói,

-Anh để ý đến một Phó chủ tịch Quận của một quận, lại không để ý đã đắc tội với Phó chủ nhiệm của Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, điều này thật sự có ý nghĩa.

Tay Lạc Hưng Nhiệm không khỏi run lên, chút nữa làm đổ mấy chén chà trên bàn, phó chủ tịch Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đô thị Thượng Hải? Vị này so với Trương Hạ không có thấp hơn đâu! Nhưng câu nói kia của Trần Nam Sơn là ý gì? Việc này được đưa lên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đô thị từ bao giờ chứ?

-Sợ rằng ông vẫn chưa biết, phụ thân Giang Nhạc Sơn là phó chủ tịch Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đô thị Giang Ái Hoa, đối với sự việc không hay khiến người khác khó tin phát sinh ở trường đại học Cộng tế Hoa Đông, ông ta vẫn theo dõi rất kỹ.

Trần Nam Sơn nói.

-Ông cho rằng phó chủ tịch Giang sẽ để quý tử của mình chịu thiệt sao?

Lạc Hưng Nhiệm tối tăm sầm mặt mũi, dù có dùng gót chân suy nghĩ ông ta cũng nghĩ được rằng quý tử nhà, chuẩn bị tốt nghiệp, bị người khác bày mưu, tuy không đến mức đánh bị thương nhưng cũng phải xử lý rõ ràng, việc này nếu Giang Ái Hoa có thể nhẫn nhịn mà không làm gì thì ít nhất Trương Hạ cũng chẳng thể làm gì.

-Hơn nữa, ông biết lúc đó hai người bị thằng khốn Hồ Hàn Ba đem đến phòng bảo vệ cùng với Giang Nhạc Sơn là ai không ?

Trần Nam Sơn lấy lại bộ mặt lạnh tanh của mình nói.

-Không phải hai sinh viên học viện kinh tế và quản lý sao?

Lạc Hưng Nhiệm nhớ lại nói.

-Hai sinh viên học viện kinh tế học quản trị? Hihi, chắc không sai!

Trần Nam Sơn cười nhạt nói,

-Ai đưa báo cáo cho ông về vụ này? Người ấy cũng thật có thẩm quyền!

Lạc Hưng Nhiệm lóe lên một tia cảm giác không may, lúc đưa báo cáo lên, ông ta cũng đã nghĩ hai cậu sinh viên bị đưa vào phòng bảo vệ kia là ai, sau đó cũng không coi trọng việc đó nữa. Giờ nghĩ lại, sợ rằng mình đã bỏ qua chi tiết không nên bỏ qua nào đó.

-Chu Bạch Tinh! Tên khốn nạn nhà người!

Trong lòng Lạc Hưng Nhiệm mắng lớn.

-Hai sinh viên đó đều là người của tập đoàn Carrefour gửi tới, hơn nữa vì họ mà cục cảnh sát thành phố Thượng Hải đã phải thay đổi một trưởng đồn công an và một phó cục trưởng. Ông cho rằng xử lý như vậy, Tôn tổng của tập đoàn Carrefour sẽ hài lòng ư? Trần Nam Sơn điểm vào lối suy nghĩ của Lạc Hưng Nhiệm, bực tức nói:

-Kéo dài lâu như vậy, ông sẽ khiến Phó chủ tịch Giang và Tôn tổng nhìn trường này thế nào?

- Tôi như vậy còn không phải là đi chùi khu cho ông sao!