Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 444: Đã có hiệu trưởng rồi




Hôm qua người trong nhà cãi nhau, không để ý phải cập nhật, thật có lỗi!

-Leng keng! Chiếc chén đang nằm gọn trong tay Giang Ái Hoa rơi luôn xuống ghế, cũng may trong chén đã không còn rượu..

-Giáo sư Trần, thầy nói thật chứ?

-Mắt Phương Minh Viễn đột nhiên sáng lên, đây quả là niềm vui nằm ngoài dự tính! Trần Nam Sơn, giáo sư danh tiếng của trường đại học Cộng tế Hoa Đông, dù có tìm khắp đất nước thì đó cũng là một nhân vật danh tiếng trong ngành giáo dục và học thuật, bạn tốt, sinh viên có thể nói trải khắp đất nước. Nếu có thể mời giáo sư Trần Nam Sơn về Phụng Nguyên, thì đối với một học viện còn chưa đánh trống khai trường như vậy đúng là một việc quá tốt.

Một lời nói ra, ngựa giỏi khó mà đuổi kịp! Giáo sư Trần Nam Sơn cười nhẹ nói,

-Cậu nói tôi hơn 60 tuổi đầu rồi, tính tuổi có lẽ cùng đáng tuổi ông cậu, có thể đùa cậu được sao?

Phương Minh Viễn nhảy cẫng lên, hai tay nắm chặt tay giáo sư Trần nói;

-Đương nhiên hoan nghênh rồi, giáo sư Trần, như vậy là thầy giúp chúng tôi một việc lớn lắm đó!”

-Khoan, việc này chúng ta phải có cam kết!

Giáo sư Trần Nam Sơn đưa tay ngăn Phương Minh Viễn tiếp tục nói.

Thầy cứ nói! Phương Minh Viễn thành khẩn đáp:

-Một là, những dự định khi nãy cậu nói, tôi hi vọng có thể thực hiện được— Làm thật! Dù có phải chiết khấu cũng cần làm thật!

Giáo sư Trần Nam Sơn chỉ tay nói.

-Không thành vấn đề, về những cam kết của họ Phương chúng tôi, sau khi giáo sư Trần đi chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, thảo ra quy định, công bố cho mọi người biết! Phương Minh Viễn lập tức trả lời.

-Hai là…

Giáo sư Trần do dự một lát nói:

-Nếu có thể được, dù cuối cùng các cậu quyết định mô hình hiệu trưởng phụ trách hay giáo sư quản lý, tôi cũng hi vọng có thể là hiệu trưởng khóa đầu tiên của trường này!

Phương Minh Viễn khựng lại, rồi ngay lập tức niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt:

-Ý kiến đó thật sự quá xuất sắc! Giáo sư nếu bằng lòng gánh vác trách nhiệm này thì đúng là đã giúp chúng tôi giải quyết một việc rất nan giải rồi!

Những lời này của Phương Minh Viễn không hề nói quá, Phương Minh Viễn đã đau đầu vì việc tìm hiệu trưởng trong thời gian khá dài rồi. Tháng 9 năm tới trường sẽ chính thức chiêu sinh mà ai là hiệu trưởng còn không quyết định xong! Những hiệu trưởng chưa nghỉ hưu của các trường đại học danh tiếng trong nước thì Phương Minh Viễn căn bản không coi trọng, làm quan chức thì hàng đầu, nhưng làm về giáo dục thì còn chưa được xếp hạng. Các nhà giáo dục chân chính khác, nếu không phải tuổi tác đã cao thì cũng là đang trên cương vị làm việc rồi, muốn cướp họ đi cũng không phải chuyện bình thường!

Hơn nữa, nếu muốn “cướp về” hiệu trưởng của một trường có vẻ danh tiếng, sợ rằng trường thì nổi tiếng mà cũng lại trở thành kẻ thù cho công chúng.

Phương Minh Viễn không phải chưa từng nghĩ đến việc mời nhân tài ở Hồng Kông đến làm hiệu trưởng, hơn nữa với sức ảnh hưởng của hắn và họ Quách ở Hồng Kông không phải không làm được. Nhưng nếu làm vậy sợ rằng lãnh đạo bộ Giáo dục lại phải tranh cãi, dù sao cũng không phải trường trung học hay tiểu học, mà là một trường đại học, Hồng Kông lại chưa trở về với Trung Quốc, các trường trong nước tuyển dụng giáo sư Hồng Kông thì không thiếu, nhưng lại chưa có giáo sư Hồng Kông nào làm hiệu trưởng một trường đại học!

Một đại học dân lập mở ra đầu tiên trong nước, nhà họ Phương cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong nước nên cũng không thể làm thế. Như vậy chẳng khác gì đối đầu với sóng to gió lớn.

-Thầy Trần!

Giang Ái Hoa bị kích động nói:

-Thầy Trần, anh cứ bình tĩnh, không nói đến việc đại học Cộng Tế Hoa Đông không để anh đi, giờ anh cũng đã hơn 60 rồi, chức hiệu trưởng giờ sợ rằng có phần quá so với thầy!

Trần Nam Sơn khoát tay nói:

-Tôi cũng đã ngoài 60 rồi, sắp nghỉ hưu rồi, tôi đã gần cả đời người cho đại học Cộng tế Hoa Đông rồi, lẽ nào đến từng này tuổi đầu rồi mà không thể sống vì mình sao? Huống hồ, cậu không nghe Phương Minh Viễn nói sao, các khoa ban đầu có hạn, mà chỉ nhận con cái nhân viên, áp lực công việc cũng không nhiều! Trần Nam Sơn tôi cũng chưa già đến mức không bước nổi đâu!

Thật ra Trần Nam Sơn không phải nhất thời mà đưa ra quyết định như vậy. Khi nhận được thông báo nhà họ Phương sẽ cho xây dựng một đại học dân lập ở Phụng Nguyên, Trần Nam Sơn đã có ý định này rồi.

Đối với hiện trạng và tương lai nền giáo dục nước nhà, là một phần trong đó, hơn nữa lại cả đời theo nghề giáo như Trần Nam Sơn có thể nói càng có cái nhìn triệt để hơn, và hiểu việc hơn Phương Minh Viễn. Chỉ là dù có có cái nhìn triệt để, hiểu việc đến đâu, cũng không cách nào thay đổi. Chính điều này khiến Trần Nam Sơn day dứt suốt những năm gần đây.

Mà trường dân lập của họ Phương bắt đầu như vậy khiến Trần Nam Sơn cho đây thực sự là một cơ hội! Vì Trần Nam Sơn thấy rằng nhà họ Phương tuy phát triển rất nhanh, nhưng những người đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng đều thấy được rằng sự đi lên của nhà họ Phương hoàn toàn khác với sự đi lên của đại đa số các doanh nghiệp khác.

So với những trường matron quá trình đi lên,ít nhiều đều lách luật hay có dính dáng tới những gì không chính đáng kia thì sự đi lên của nhà họ Phương không khác gì tờ giấy trắng! Có thể nói hoàn toàn dựa vào tầm nhìn và thực lực để kiếm tiền. Hơn nữa, tiếng tăm của nhà họ Phương trong nước cũng khá lớn! Trần Nam Sơn đã tính qua và thấy rằng số tiền quyên góp, ủng hộ của nhà họ Phương đều trên mấy chục triệu Nhân dân tệ trở lên.

Tuy Trần Nam Sơn đã suy nghĩ rất nhiều về dụng ý của nhà họ Phương khi cho xây dựng trường dân lập, nhưng ông ý thức được rằng có thể đây là một cơ hội hiếm có khó tìm. Trần Nam Sơn đã nghĩ rất kỹ, muốn thay đổi hiện trạng của các trường đại học trong nước, cho dù là các trường đại học cấp 3 cũng là rất khó để tưởng tượng. Hơn nữa, Trần Nam Sơn có cảm giác nền giáo dục nước nhà trong tương lai sẽ bước vào một con đường lạc lối mà tiến về phía trước.

Trần Nam Sơn không thể tự mình thay đổi kết cục đó, tuy nhiên ông lại hy vọng mình có thể làm gì đó để thay đổi kết cục kia, cho dù chỉ là kéo dài sự việc kia!

Vì thế, từ khi ấy Trần Nam Sơn đã có ý định tiếp xúc với nhà họ Phương, đã tiến hành tiếp xúc, tìm hiểu mục đích xây dựng trường dân lập của bọn họ, chỉ là do nhất nhiều nguyên nhân khác, cứ vậy không nắm bắt được cơ hội. Việc trước Phương Minh Viễn theo học trường đại học Cộng tế Hoa Đông cũng chỉ có thành viên chủ chốt mới biết, phía đại học Cộng tế Hoa Đông cũng chỉ biết rằng anh ta và Lưu Dũng là người do tập đoàn Carrefour cử đến học tập, có lẽ bọn họ có quan hệ mật thiết với tập đoàn này. Nhưng đến nay tns mới biết thành viên chủ chốt của nhà họ Phương, nhà sáng lập tập đoàn Carrefour. Không ngờ Phương Minh Viễn đã từng theo học ở trường này! Chẳng trách một học kỳ hắn mất nửa học kỳ không ở trong trường!

Vì thế, Trần Nam Sơn mới có ý nhắc đến trường dân lập của họ Phương, hi vọng có thể hiểu hơn về cách nghĩ của nhà họ Phương khi quyết định xây trường. Không ngờ Phương Minh Viễn giành bất ngờ lớn như vậy cho Trần Nam Sơn! Không cần biết là hình thức đào tạo hiệu trưởng quản hay hình thức giáo sư quản lý hay mô hình đào tạo của Harvard đều khiến Trần Nam Sơn tập trung hơn. Hơn nữa, Phương Minh Viễn đưa ra chính sách cho sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, để chúng biết tự mình vươn lên phía trước, tự hoàn thành việc học của mìn. Điều này năm ngoài tưởng tượng của Thầy Trần Nam Sơn.

Năm 96, mặc dù là một trường đại học nổi tiếng ở thành phố cấp 1 trong nước, chế độ vừa học vừa làm cũng không hoàn thiện lắm, phía trường cơ bản là không cung cấp được bao nhiêu công việc, mà xã hội cũng không mấy thừa nhận chế độ này. Vì thế, những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, dù có muốn vừa học vừa làm cũng khó có thể tìm được một công việc phù hợp. Mà năm 96, những gia đình có thể mời gia sư về cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói đơn giản, vừa học vừa làm ở Trung Quốc, nhiều khi cũng chỉ là việc các lãnh đạo nói trên môi miệng mà thôi!

Nhưng nếu nói nhà họ Phương chấp nhận cung cấp công việc cho những sinh viên vừa học vừa làm thì lại không thành vấn đề. Hơn nữa, như vậy cũng có lợi cho tìm việc sao này của các sinh viên mới ra trường. Dù sao khối tài sản trên danh nghĩa nhà họ Phương ở mọi ngành nghề đều có thể nói xuất sắc! Những có người đã có kinh nghiệm trong các ngành như họ đã hơn bạn bè đồng trang lứa cả một khối tài sản rồi.

Chính vì thế, Trần Nam Sơn mới “động lòng” muốn làm hiệu trưởng. Nếu có thể trở thành một phần trong trường đại học của nhà họ Phương, lại đảm nhận một vị trí quan trọng thời kỳ đầu, đợi những lời cam kết của Phương Minh Viễn thực sự thành hiện thực cũng như có đầy đủ quy định của trường, đó mới là một công việc chân chính.

-Nếu chủ nhiệm Giang lo thầy Trần sẽ nhọc vì công việc, việc này có lẽ không cần thiết. Sau khi thầy Trần tiếp nhận vị trí hiệu trưởng, mà cũng không phải chỉ một người cố gắng. Hiệu trưởng khó thấy, giảng viên giỏi khó tìm, tuy nhiên công nhân viên chức trong trường thì chúng tôi đã lo đầy đủ rồi. Lãnh đạo địa phương cũng sẽ phối hợp với thầy. Không giấu gì thầy, sở trưởng sở giáo dục tỉnh Tần Tây là chú Tô của tôi! Thầy Trần chấp nhận thì đó chính là gậy như ý mở đường cho sự phát triển của trường

Phương Minh Viễn cười nói

-Cho dù thầy Trần có không có lo lắng cho sức khỏe của mình thì chúng tôi cũng không nỡ để thầy lao lực. Thầy là tấm biển chữ vàng của bố.

Giang Ái Hoa há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì. Thứ nhất là do thái độ kiên quyết của thầy Trần. Thứ hai, ông ta cũng hiểu được rằng Phương Minh Viễn nói đều là thật, một trường đại học mới xây dựng, có thể đạt được mức như Trần Nam Sơn hiện giờ, một giáo sư lão làng nổi tiếng trong và ngoài nước nhận làm hiệu trưởng, đương nhiên phải phục vụ ông như vua, có lẽ sẽ kính ông như kính phật, khẳng định không để Trần Nam Sơn chịu lao lực.

Mà khối tài sản kếch sù của nhà họ Phương, cả việc chiêu sinh quay mô nhỏ tỏ ban đầu, cũng quyết định xem công việc trong trường không nhiều, Trần Nam Sơn càng không cần vì vấn đề tiền nong mà chạy đông chạy tây. Ví như thầy Trần đóng vai trò quan trọng trong đại học Cộng tế Hoa Đông vậy.

Giang Ái Hoa thở dài, ông ta hoàn toàn có thể thưởng tượng ra, hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông sẽ phản ứng ra sao với việc này, sẽ có tâm trạng thế nào. Tuy nhiên có Trần Nam Sơn nếu muốn làm một mình, thì cũng không có gì to tát.

-Điều thứ ba đâu? Phương Minh Viễn hỏi.

Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát nói:

Ba là… coi như cậu nợ tôi một việc. Sau này, chỉ cần hợp tình hợp lý, không vi phạm pháp luật, cậu cần giúp tôi đấy!

Phương Minh Viễn cười như không cười:

-Thầy Trần, ba điều khoản của thầy nghe có thuận miệng?

-Đối với những người có chức vụ cao như Phương Minh Viễn, nhưng cũng không nhẹ nhàng gì mà bị giam ở nhà – nợ nần dễ báo, ân tính khó!