Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 425: Phương đại thiếu gia thật là ngông nghênh




Tháng tám đến, thời tiết ngày càng nóng bức, trên dưới Hoàng Hà, nam bắc Đại Giang, nơi nơi đều sóng chảy cuồn cuộn, tất cả như đang sốt lên vì vụ việc thiếu dầu!

Một nửa số tỉnh của Hoa Hạ đều đang không ngừng kêu gọi tiếp dầu, nhưng ba công ty xăng dầu lớn, tuy rằng đã từ thị trường quốc tế gấp rút nhập khẩu một trăm ngàn tấn dầu diesel, nhưng trên thị trường trong nước thì lại chưa nghe thấy phong thanh gì!

Ở tỉnh Tần Tây, ba đoạn đường tắc nghẽn giao thông xảy ra hỗn loạn, ngoại trừ chỗ Thời Văn Sinh, bởi vì có quân đội đến, nhanh chóng giải tán, còn lại hai nơi, náo loạn không ngừng, tỉnh phải trực tiếp can thiệp mới chấm dứt được. Tổng cộng có ba nhân viên trạm xăng tử vong, hơn năm mươi người bị thương, kinh tế tổn thất lên tới năm sáu trăm ngàn tệ! Chấn động đến Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và Ủy ban nhân dân tỉnh!

Cũng bởi vì thế, Giải Trạch Dương trước giờ không hề quan tâm đến việc thiếu dầu, nay không thể không bắt đầu hỏi đến chuyện thiếu dầu!

Thiếu dầu mà tạo thành hỗn loạn, cũng không phải chỉ xảy ra ở một điểm trong tỉnh Tần Tây. Trên nửa đất Hoa Hạ, những việc như thế này, không ngừng xảy ra, chỉ có điều khác nhau ở số người tham gia và quy mô ảnh hưởng mà thôi. Nhưng dưới sự khống chế dư luận nghiêm ngặt của chính phủ, chỉ có những người đương sự mới có thể biết được tất cả những gì đã xảy ra. Mà tuyệt đại đa số dân chúng, vẫn không hề hay biết chân tướng sự việc!

Đã đến lúc này, cán bộ các tỉnh đều không thể ngồi yên, tỉnh Tương và tỉnh Tần Tây cầm đầu, cùng hướng về Trung ương đệ trình đề án mượn lượng dầu diesel dự trữ của nhà máy lọc dầu nhà họ Phương. Tuy tổng lượng cũng không được xem là lớn, tỉnh Tương đưa ra 250 ngàn tấn, tỉnh Tần Tây còn lại là ba trăm tấn! Nhưng là còn phải tùy theo đề án đầu mà các tỉnh đưa ra.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mười mấy tỉnh bị thiếu dầu, đều đưa ra loại đề án tương tự!

Đương nhiên, trong đó, mấy tỉnh trình đề án lên trước giống như tỉnh Tương và tỉnh Tần Tây, đều là suy trước tính sau rồi mới đưa ra quyết định. Những tỉnh trình lên sau đó cũng chỉ là tiếp nối theo sau mà thôi. Dù sao thì nhiều tỉnh đệ trình như vậy, có thêm nữa cũng chẳng sao, ba công ty xăng dầu lớn cho dù tức giận đến mức nào, tập đoàn Lợi Ích sau lưng bọn họ có tức giận đến mức nào, cũng không biết phải làm sao bây giờ! Đây đúng là “Luật không chịu trách nhiệm cho số đông” như tục ngữ đã nói!

Hơn nữa, các tỉnh chịu nạn thiếu dầu đều đã đệ trình đề án mượn dầu, anh lại không nạp đề án, đến lúc đó xem xem cán bộ các tỉnh sẽ đối đãi với anh như thế nào! Người ta có được dầu, giải quyết được vấn đề thiếu dầu, mà ngươi vẫn còn ở đây vì dầu mà sinh chuyện, đó chẳng phải là tự chuốc lấy cái buồn bực cho mình sao?

Những người khôn khéo của Hoa Hạ trong chốn quan trường, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy!

Lần này, bị hai công ty dầu mỏ và hóa dầu áp bức dồn tới góc tường, bọn họ nhất định phải làm cho ra nhẽ!

Khi những người khách đến từ Bắc Kinh rời khỏi biệt thự trên núi của nhà họ Phương.

Phương Minh Viễn cười dài ngồi trong khu vườn nhỏ ở biệt thự, lật xem tập tư liệu trong tay. Về vụ án vợ chồng Minh Ngọc Công và Hải Thoan ác ý lừa bịp tống tiền, tới bây giờ, về cơ bản đã khá rõ ràng. Minh Ngọc Công từ chỗ anh mình mà biết được là sau khi ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Giám đốc sở cảnh sát Dương Quân Nghĩa tự mình hỏi đến vụ án này án, liền lật lại từ đầu vụ án. Đối với những người dùng quyền thế đè nén người khác giống bọn họ mà nói, so với người bình thường càng hiểu rằng, quyền thế là hai chữ vô cùng ý nghĩa!

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Giám đốc sở cảnh sát, ba danh hiệu này đại biểu cho cái gì, Minh Ngọc Công trong lòng là rõ nhất. Phụ thân Minh Học Quân, lúc trước đừng nói là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ngay cả ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Phụng Nguyên, cũng chưa bao giờ với tới! Chẳng qua chỉ là uỷ viên Thành ủy thôi! Và so với Dương Quân Nghĩa, đúng là một trời một vực! Dương Quân Nghĩa là bảo vật, thì Minh Học Quân chỉ là đinh rĩ!

Đừng nói chính mình những năm gần đây làm không ít những chuyện như thế này, hơn nữa đều là cậy vào quyền thế mà cưỡng chế, căn bản làm không sạch sẽ, thì những người tinh mắt sẽ nhìn ra uẩn khúc trong đó, hôm nay cho dù là Vu Nhụy đẩy ngã con mình, hay làm hỏng đồng hồ của mình, Minh Ngọc Công cũng tuyệt đối không dám nhe rang nhếch miệng với người được Dương Quân Nghĩa bao che này. Dương Quân Nghĩa nếu muốn xử lý hắn, trừ phi là Bí thư Thành ủy thành phố Phụng Nguyên và Chủ tịch thành phố ra mặt, còn có thể khiến Dương Quân Nghĩa nể nang vài phần, còn về Minh Học Quân, chỉ sợ đến tư cách tiếp cận còn không có!

Muốn hiểu được điểm này, Minh Ngọc Công đã rõ ràng cúi đầu nhận tội, và đem toàn bộ những việc làm xảo trá của mình trong mấy năm qua khai ra bằng hết. Những việc này đều được lưu lại ở trạm cảnh sát địa phương, với thân phận của Dương Quân Nghĩa, muốn đem những chuyện đó ra điều tra, thì cũng chỉ cần nói một câu là được!

Minh Ngọc Công nhũn người ra, vốn dĩ trong lòng hắn đã hết sức kinh hãi, lại được cả phó tổng Hải Thoan, đương nhiên là không thể chối cãi! Tuy nhiên Hải Thoan coi như là thông minh, nói cái gì cũng không thừa nhận là sau lưng có người sai khiến, một mực chắc chắn rằng, hắn là vì lấy lòng Minh Ngọc Thành và Minh Học Quân, mới chủ động nhảy ra giúp đỡ làm giả chứng cứ.

Vụ án điều tra đến giai đoạn này, có thể nói là sự thật đã rất rõ ràng, còn lại để khi nào giao cho viện kiểm sát và toà án tiến hành thẩm phán!

Những chuyện như thế này nói nặng là nặng, vợ chồng Minh Ngọc Công ác ý lừa bịp tống tiền, còn có Hải Thoan bày mưu đặt kế cho bọn họ làm giả chứng cứ, đều đạt đến trách nhiệm hình sự, một khi khởi tố, có thể khiến họ ở tù vài năm, cũng không phải việc gì khó. Nhưng nói nhẹ thì cũng có thể nhẹ, nếu Dương Quân Nghĩa không có ý muốn xử lý ba người, như vậy thì bồi thường tổn thất người khác, giáo dục, phạt tiền, cũng có thể dễ dàng bỏ qua, giơ cao đánh khẽ, không truy cứu trách nhiệm hình sự của bọn họ!

Việc có truy cứu hay không trách nhiệm hình sự của bọn họ, đều quan hệ đến sự tự do thân thể và tiền đồ đại sự của ba người. Phải biết rằng, ở cơ quan chính phủ quốc nội, đơn vị sự nghiệp, cùng với doanh nghiệp nhà nước, từ thời kiến quốc tới nay luôn luôn có một truyền thống, hễ là công dân bị toà án phán quyết phải có trách nhiệm hình sự, đều sẽ bị khai trừ khỏi đơn vị! Ba người Minh Ngọc Công, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ!

Minh gia đương nhiên là không hy vọng vợ chồng Minh Ngọc Công bị phán tù có thời hạn, đánh mất cương vị công tác hiện tại. Hải Thoan thì càng không cần phải nói, đường đường là Phó tổng giám đốc siêu thị Trường An, cương vị này tác động rất nhiều đến long người. Nếu có thể bảo vệ được vị trí này, thì đương nhiên là không muốn vứt bỏ.

Cho nên, đạt tới vị trí này, Minh gia và gia đình Hải Thoan, dựa vào các mối quan hệ, đi cửa sau, nghĩ ra đủ mọi biện pháp, muốn Dương Quân Nghĩa giơ cao đánh khẽ, vậy mà Dương Quân Nghĩa lại đem toàn bộ quyền quyết định giao phó lại cho Phương Minh Viễn.

-Minh Viễn, hai vị phó tổng của công ty dầu mỏ và thạch hóa đã đến đây! Hiện đang ở phòng khách.

Lâm Dung vui vẻ bước tới phía sau lưng hắn nói.

Phương Minh Viễn đánh rơi một vật trong tay lên mặt bàn, cười nói:

-Bọn họ tới quả là rất nhanh, xem ra, bọn họ rất cấp thiết thu mua lượng dầu diesel dự trữ trong tay chúng ta rồi!

Lâm Dung hé miệng cười không nói, tuy nhiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đã làm bại lộ hoàn toàn tâm tình của cô. Có thể khiến hai vị phó tổng của hai đại công ty xăng dầu đích thân từ thủ đô chạy đến Phụng Nguyên, cũng là một loại vinh dự đặc biệt.

-Hai người đó là những ai?

Phương Minh Viễn nhìn Lâm Dung nói.

-Đến từ công ty dầu mỏ Hoa là một vị nữ Phó tổng quản lý thu mua, tên là Chu Hiểu Yên, năm nay bốn mươi tám tuổi. Còn vị kia là phó tổng quản lý tuyên truyền công ty Hóa dầu, tên là Chư Hưng Quốc!

Lâm Dung nói.

-Hai người họ đều họ Chu sao?

Phương Minh Viễn kinh ngạc nói.

-Không không không, vị phó tổng công ty Hóa dầu họ Chư, là chữ Chư trong Gia Cát Lượng, chứ không phải chữ Chu trong Chu Nguyên Chương.

Lâm Dung thản nhiên cười nói. Lúc mới nhận được tin, cô cũng thiếu chút nữa cho rằng hai vị này là có quan hệ họ hàng với nhau.

Phương Minh Viễn đứng lên, vỗ vỗ lá rụng trên người nói:

-Đi thôi, đi xem hai vị khách không quản ngại đường xa đến thăm chúng ta!

Chư Hưng Quốc ngồi ở trong phòng khách, nhìn ngắm xung quang. Biệt thự này của Phương Minh Viễn, trong mắt người thường, đương nhiên là xa hoa, nhưng đối với những người thuộc tầng lớp cao như Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên mà nói, lại chỉ là một ngôi biệt thự bình thường, không có gì có thể khiến người ta phải giật mình! Và so với những tòa biệt thự của hai công ty xăng dầu lớn này mà nói, cũng vẫn gọi là kém xa!

Chư Hưng Quốc lại nhìn Chu Hiểu Yên một cái, người phụ nữ này tuy rằng đã là gần năm mươi, năm tháng đã để lại trên thân hình cô những biểu hiện rõ ràng, nhưng cũng không khó nhận ra, khi còn trẻ, người này cũng là một giai nhân dung nhan xinh đẹp. Hơn nữa Chư Hưng Quốc cũng biết, người này, lai lịch quả không tầm thường. Cha của cô, trước đây là một vị ủy viên thường vụ Thành ủy ở Bắc Kinh, Phó bí thư, còn ông cô, là từng là một vị trung tướng trong quân đội. Đến cả chồng cô, cùng là một Vụ trưởng bộ Thương Nghiệp.

-Phó tổng giám đốc Chư, vị Phương đại thiếu gia này, quả là ngông nghênh!

Chu Hiểu Yên vừa nhìn xung quanh, vừa nói có vẻ bất mãn. Cô đường đường là Phó tổng giám đốc quản lý việc thu mua hậu cần của công ty, hàng năm có hàng tỷ vào tay, có thể nói trong giới thương nhân, đi đến đâu, tham dự hội nghị nào, đều là tiêu điểm trong mắt mọi người, ai mà không phải liếc nhìn cô một cái! Chưa bao giờ phải chịu sự đãi ngộ như thế này! Không ngờ mình đã ngồi vào tận phòng khách rồi mà vẫn chưa thấy Phương Minh Viễn xuất hiện!

Chư Hưng Quốc cười cười, lời này mặc dù không dễ dàng tiếp nhận, nhưng Chu Hiểu Yên là nữ nhân, ở một số thời điểm vẫn là được hưởng một chút đặc quyền . Có thể ngồi vào vị trí Phó tổng quản lý tuyên truyền của công ty Hóa dầu đương nhiên khả năng của Chư Hưng Quốc cũng không phải tầm thường, nhưng hắn không có lai lịch gia cảnh hiển hách như Chu Hiểu Yên. Phía mình lần này đến Phụng Nguyên, chính là muốn cùngđạt được hiệp nghị với nhà họ Phương, thu mua lượng dầu diesel dự trữ trong nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương, chứ không phải để công kích gì nhà họ Phương!

Tuy rằng trong chuyện này, hai công ty đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng nếu nhà họ Phương mong muốn đem tất cả dầu diesel giao cho công ty Hóa dầu, cự tuyệt công ty Xăng dầu, thì Chư Hưng Quốc đương nhiên sẽ càng vui hơn! Cho nên hắn chỉ biết cười cười, chứ không nhắc nhở gì về lời nói của Chu Hiểu Yên.

Còn thư ký hai người đem đến, đều vờ như không có nghe thấy điều gì hết.

-Có thể làm Phó tổng giám đốc Chu gọi một tiếng Phương đại thiếu gia, tôi thật đúng là đươc yêu quý quá rồi!

Từ đầu khác của phòng khách truyền đến một giọng nói trẻ trung!