Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 415: Thiếu dầu




Thậm chí theo hình phạt nhẹ nhất, chỉ cần là sở hữu bất hợp pháp, như sở hữu bất hợp pháp từ 50g heroin trở lên cũng bị kết án bảy năm tù hoặc chung thân, đồng thời phải nộp một khoản tiền lớn. Đơn giản mà nói, ngay ca khi Tề Quốc Quang muốn rửa sạch mọi tội lỗi của mình, tìm một vật thế thân thì hộp đêm Phú Hào cũng không thể tiếp tục hoạt động.

Hơn nữa trong cái trấn Hải Trang này xảy ra sự việc nghiêm trọng như vậy đến Bí thư Đảng ủy thị trấn Ngụy Bá Đạt cũng khó mà chối tội, nhẹ thì bị xử phạt hành chính, nặng thì bị giáng chức điều đi nơi khác.Thời điểm này càng làm cho Lưu Trì cảm thấy lo sợ. Cần phải biết rằng từng cái thị trấn xã nhỏ trong khu Khu Trạch, Bình Xuyên này thì cái trấn Hải Trang này vô cùng quan trọng. Để Ngụy Bá Đạt có thể làm Bí thư Đảng ủy thị trấn lúc đầu Lưu Trì đã phải tốn không ít tâm huyết.

Lưu Trì cảm thấy lợi ích chẳng thấy mấy mà toàn là gặp rắc rối.

Thế nhưng hắn vẫn không chịu buông tay. Nếu như nói Tề Quốc Quang bọn chúng đang trong tù cắn xé nhau thì cũng phiền phức lắm. Nhiều lúc không sợ cũng không có nghĩa là không thèm để ý.

Lưu Trì tự cảm thấy tiền đồ của hắn đang rộng mở, đương nhiên hắn không mong đợi con đường làm quan của mình lưu lại một vết bẩn nào cả.

Nhưng phải làm như thế nào, Lưu Trì không muốn phạm bất cứ sai lầm nào cả, làm thế nào không quan trọng, thế nhưng tuyệt đối không để cho Phương Minh viễn bọn chúng nắm được nhược điểm, vì thế hắn phải suy nghĩ thật thấu đáo.

Bệnh viện nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hiện giờ đã trở thành thị trấn Hải Trang, thậm chí đồ dùng thiết bị trong viện rất tiên tiến, phòng khám đông đúc, lực lượng y bác sĩ rất có tay nghề. Do bão tuyết mạnh ở Russian nên nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây sau khi thu mua trang thiết bị của nhà máy cán ép tỉnh Tần Tây, nhà máy cán ép tỉnh Tần Tây không những tái cấu trúc quay vòng mà còn thiết lập quan hệ với nhiếu Tập đoàn gang thép trong cả nước, lợi nhuận nhà máy đạt được rất nhiều, kinh phí đầu tư vào các bệnh viện cũng càng ngày nhiều hơn.

Có tiền rồi công nhân trong bệnh viện nhà máy cũng được tăng lương, bệnh viện sẽ có thêm nhiều trang thiết bị, còn xây dựng thêm một tòa nhà cho người bệnh cao sáu tầng. Mà sáu tầng đó là phòng bệnh cao cấp của các vị lãnh đạo bệnh viện nhà máy chủ yếu là để gặp mặt các chuyên gia Liên Xô cũ và đại biểu các Tập đoàn gang thép ở Hải Trang.

Trong những phòng bệnh cao cấp này không chỉ có các thiết bị bình thường mà còn có phòng nghỉ cho các nhân viên y tá.

Cô gái Nỉ Na nhập viện đêm qua sau mười tiếng cấp cứu, tạm thời được đưa lên xe cấp cứu đến chỗ hai vị giáo sư giỏi nhất của bệnh viện, đồng thời cùng với sự nỗ lực cứu chữa của hai vị trưởng khoa bệnh viện tạm thời đã qua cơn nguy hiểm được đưa vào theo dõi.

Người nhà bệnh nhân Nỉ Na đi cùng Phương Minh Viễn luôn ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, đến mười hai giờ đêm không chịu nổi nữa mới đến phòng bệnh cao cấp ngủ một chút.

Năm giờ sáng Phương Minh Viễn tỉnh dậy, lại đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ cho đến khi Nỉ Na được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, xác định tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng mới cáo từ chào người nhà Nỉ Na đi về.

Có Chu Đại Quân ở trong trấn đó những thứ cần làm đều đã làm xong xuôi, sự việc đã có Chu Đại Quân điều tra lại, bên truyền thông cũng có Vu Nhụy đảm bảo không có ai giấu diếm chuyện gì, Phương Minh Viễn cũng không cần thiết phải ở lại Hải Trang.

-Phương thiếu gia, Chu cục trưởng vừa nói với tôi, hôm qua Phó sở trưởng cục cảnh sát Hải Trang vì không làm tròn nhiệm vụ đã bị cách chức.

Vữ Hưng Quốc xoay đầu lại nói.

Phương Minh viễn khẽ gật đầu, tên đó chính là kẻ sau khi nhận được điện thoại báo vẫn chậm rãi đi lại. Tối qua, Phương Minh Viễn đã đem chuyện này trình bày lại cho Chu Đại Quân nghe. Phương Minh Viễn thừa nhận nhận rằng trong xã hội vẫn có những kẻ không báo đúng sự thật cho cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng không vì thế mà không chịu trách nhiệm với nhân dân. Để chạy thiếu vài lần mà không để ý đến sự sống chết của người dân, đương nhiên Phương Minh Viễn vẫn nghi ngờ vị này là tay trong của hộp đêm Phú Hào.

Phương Minh Viễn với tờ báo trên xe, chưa lật trang nào, khu vực duyên hải phía Nam có hiện tượng thiếu dầu ngay trên tiêu đề.

Ở Tương Nam sau bảy tháng cũng đã có manh mối vụ dầu diesel, gần đây càng nghiêm trọng hơn, từ tối hôm trước, đã có rất nhiều trạm xăng dầu xuất hiện lấy thương hiệu “dầu không cặn”, không ít trạm xăng dầu của công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc và hạn chế việc cung ứng, rất nhiều trạm xăng dầu thậm chí đến một giờ đã hết dầu diesel.

Một vài trạm xăng dầu còn cung cấp cả dầu, mỗi lần mỗi chiếc xe chỉ được mua mười tệ diesel. Nhiều tái xế đi mua xăng dầu trả lời phỏng vấn hiện nay trong thành phố rất nhiều trạm xăng dầu không thể tăng lượng dầu diesel, tăng được cũng phải có hạn chế. Anh ta không thể vừa lái xe vừa nghĩ xem đi đâu để đổ xăng, một chiếc xe một ngày chạy phải đổ xăng năm sáu lần, đổ xăng còn phải xếp hàng đợi, không thể giành hết thời gian cho việc đổ xăng, vì vậy việc buôn bán so với trước đây có vẻ kém xa.

Phương Minh Viễn nhếch mép cười, quả nhiên nếu những điều đó là sự thật thì ba nhà máy trực thuộc nhà nước này có thể bị lũng đoạn, và bắt đầu không có sự thành khẩn. Xe chạy qua Bình Xuyên, lên đường cao tốc, tiếp tục hướng về thành phố Phụng Nguyên.

Đi chưa xa, Phương Minh Viễn nhìn thấy trước mấy trạm xăng dầu hai bên đường, xe dừng lại để đổ xăng hình như càng ngày càng nhiều. Có hai trạm xăng dầu, xe đợi để đổ xăng dài tới bảy tám trăm mét. Nếu như dựa theo độ dài của xe tải từ mười mấy đến hai mươi mét thì phải có đến bốn chục chiếc xe đang đợi để đổ xăng.

-Anh Võ, đến trạm xăng dầu tiếp theo đi.

Phương Minh Viễn gấp tờ báo lại, cảm thấy có chút kỳ quái lẽ nào việc thiếu dầu không lan sang tỉnh Tần Tây sao?

-Hả? Đúng!

Võ Hưng Quốc rung mình nói.

Chạy thêm mười mấy km nữa lúc này đã đến gần thành phố Phụng Nguyên. Võ Hưng Quốc chạy xe ra khỏi đường cao tốc, đến đoạn đường bình thường, chạy chưa bao xa, phía xa xa nhìn thấy một đoạn đường ô tô dài như một con rồng.

Võ Hưng Quốc chạy chậm lại, Phương Minh Viễn thấy một hàng xe phải đến hơn một nghìn ba trăm mét, đa số đều là xe tải chở hàng hóa. Không ít tài xế đã xuống xe, tụ tập lại một chỗ nói chuyện.

-Dừng xe.

Nghe theo lời của Phương Minh Viễn Võ Quốc Hưng tấp xe lại bên đường.

Phương Minh viễn xuống xe, đi về phía trước, nhìn về phía hai người cách trạm xăng vài trăm mét đang hút thuốc. Hắn chậm rãi bước lại gần, lấy điếu thuốc từ phía Võ Quốc Hưng nói:

- Hai anh cho xin tí lửa nhé.

Một trong số đó tầm khoảng ba mươi tuổi nhìn Phương Minh Viễn, rồi nhìn điếu thuốc trên tay hắn, mắt sáng lên nói:

-Trung Quốc, thuốc ngon đấy.

Nghe giọng có vẻ là người ở ba tỉnh Đông Bắc.

Phương Minh Viễn cười cười rút ra hai điếu thuốc mời hai người đó, người còn lại chắc khoảng hai năm hai sáu tuổi lập tức châm thuốc hộ hắn. Hai người đó cầm điếu thuốc lại không hút luôn mà cài lên sau tai.

Phương Minh viễn cũng ngồi xổm bên cạnh hai người đó, nhìn về hướng hàng xe ô tô tải phía trước nói:

- Mấy anh này, chuyện ở trạm xăng là sao vậy? Sao từ Bình Xuyên đến đây ở trạm xăng người ta xếp hàng nhiều thế?

Người lớn tuổi hơn cười nói:

- Anh đến đây mà không biết sao? Dầu diesel trong xe sắp hết rồi, chúng tôi chạy xe cũng đành nằm mà chờ thôi.

- Đúng vậy, chúng tôi từ Đông Bắc tới đây qua tỉnh Thục, chẳng ai ngờ vừa qua Hoa Sơn, người đợi ở trạm xăng lại nhiều vậy, sớm biết thế này, mang thêm mấy thùng dầu diesel đi rồi.

Người trẻ tuổi hơn tức giận nói:

- Chúng tôi đợi ở đây ba tiếng đồng hồ rồi.

-Sao lâu thế?

Phương Minh Viễn nhả một làn khói ra nói.

Kiếp trước hắn hút thuốc rất lợi hại, hai ngày ba bao không thành vấn đề.Nhưng kiếp này hắn muốn kiềm chế, mặc dù vẫn muốn hút nhưng một tuần hút không hết một bao. Nhưng hắn lại không hề thừa nhận, khói thuốc đối với đàn ông mà nói nhiều lúc chính là vũ khí lợi hại để xích lại gần khoảng cách giữa hai bên.

-Lúc sáng chúng tôi đến đây đã xếp hàng hơn nghìn mét rồi, bây giờ còn bảy tàm chiếc nữa là đến chúng tôi rồi.

Người trẻ tuổi nói.

- Ai, chúng tôi không thể tốn thời gian ở đây nữa rồi, nếu không lại không chuyển hàng đúng giờ.

- Nhu vậy đã là tốt lắm rồi, theo lời của anh tài xế từ tỉnh Thục qua đây nói, từ Tần Lĩnh đi về phía Nam bán dầu diesel ở đó còn khó hơn ở đây. Tôi còn nghe nói, Tương Nam xe tải xếp hàng đổ xăng xếp hàng dài ít nhất phải hai km, rất nhiều trạm xăng dầu đến tối là không còn dầu nữa, thậm chí ngay cả ban ngày, nhiều trạm xăng dầu của công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc cũng hạn chế việc cung ứng xăng dầu, có thẻ mua xăng có thể mua ba bốn trăm tệ, nếu không có chỉ có thể mua một trăm tệ.

-Nghe nói, ngay cả công ty vận tải địa phương cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể giảm bớt số lượng xe vận chuyển. Nơi chúng tôi đến cũng không thể coi là xa, hơn nữa ở đây không giới hạn số lượng, có thể đổ đầy bình, có thể nói là rất thuận tiện, trên đường đổ thêm một lần nữa là đủ chạy. Nhưng chặng đường về sợ có thể có phiền phức!

Người lớn tuổi lắc đầu nói.

-Nhất là những chiếc xe vận chuyển rau quả, thức ăn tươi sống, với thời tiết nóng bức thế này chỉ cần phơi mấy tiếng thôi cũng đủ chết rồi.

Người trẻ tuổi ngắt lời nói.

Phương Minh Viễn khẽ gật đầu, Phụng Nguyên cách nơi sản xuất dầu thô trong tỉnh cũng tương đối gần, hơn nữa theo những gì hắn biết, hai công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc ở đây có những kho chứa dầu rất lớn, vì vậy việc cung cầu dầu diesel ở đây vẫn bình thường, mà phía Nam Tần Lĩnh do không có khu sản xuất dầu, tất cả dầu đều là nhập từ các tỉnh khác, một khi đã có thẻ, những ngày này tất nhiên sẽ rất khổ sở. Tuy nhiên nếu tình hình tiếp tuchj chuyển biến xấu đi, trạm xăng dầu trong thành phố Phụng Nguyên sợ cũng không thể chống đỡ nổi.

Không cần nói gì thêm, một lượng lớn xe bên ngoài đang đứng tại các trạm xăng dầu thành phố Phụng Nguyên đổ xăng, không cần biết lượng dầu tiêu hao bao nhiêu, chỉ cần đợi lâu như vậy cũng khiến cho người dân địa phương bất mãn!