Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 397: Tất cả đã kết thúc rồi




Tháng bảy năm 1996, ở thành phố Thương Đô sẽ xảy ra một cơn địa chấn! Vu Phượng Quân tiếng tăm lừng lẫy, được bảo lãnh sau vẻn vẹn hai ngày, ngay tại sân bay thành phố Thương Đô bị Vu Liệt bắt giữ! Bảy tháng sau, Vu Phượng Quân nhận tội giết người, tội cưỡng gian, tội cố ý gây thương tổn cho người khác và gần mười tội danh, bị phán xử tử hình lập tức chấp hành, tước đoạt mọi quyền lợi chính trị. Mà cùng hắn chịu tội, còn có cậu em vợ Giải Tiểu Huy, tâm phúc Dương Đông Thần, Quách Tử … tổng cộng chín người. Vị quân sư quạt mo trước của hắn Tiền Thân, bởi vì trong quá trình thẩm tra xử lí Vu Phượng Quân lập được đại công, bị phán xử tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị! Tiền Thân ở tù được ba năm, bị chết “bất ngờ”.

Thuộc hạ của Vu Phượng Quân tổng cộng mười bảy người bị phán xử ở tù chung thân, bảy mươi chín người bị phán xử từ ba đến mười lăm năm tù giam, bị phán xử dưới ba năm dưới tù được hoãn chấp hành cũng hơn hai trăm người. Tất cả sản nghiệp mang tên Vu Phượng Quân, tổng giá trị lên đến hơn năm nghìn ba trăm vạn, toàn bộ chưa được sung công. Đây mới là điều quật ngã Vu Phượng Quân, đúng là nuôi không công quỹ!

Mà cùng lúc đó, giới quan trường của thành phố cũng xảy ra một cơn địa chấn tương tự! Ngay sau khi Vu Phượng Quân bị bắt lại bảy ngày, Phó thị trưởng Du bị điều động khẩn cấp đến Tỉnh ủy, đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm phòng nghiên cứu lịch sử Đảng, từ nay về sau hoàn toàn đứng ngoài cuộc mọi chuyện, nửa năm sau đó, bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Một năm rưỡi sau, bị tòa án cấp cao tỉnh Trung Nguyên phán tù mười năm.

Cục trưởng cục Cảnh sát Từ Nghi, ba tháng sau khi Phó thị trưởng Du bị điều sang Tỉnh ủy, cũng liền bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, một năm sau, bị tòa án cấp cao tỉnh Trung Nguyên phán xử mười hai năm tù giam. Cùng bị lôi xuống theo hắn còn có hai vị Phó cục trưởng cục Cảnh sát, Cục trưởng phân cục Nhị Thủy Lý Kế Mãnh và một số lớn cán bộ, cảnh sát dưới trướng. Mà tiếp nhận chức vụ cục trưởng cục Cảnh sát này của hắn, lại là người được xếp hạng cuối cùng trong cục, Địch Thanh Sơn.

Ngài Phó thị trưởng La Thủ Tắc chỉ lộ diện lúc ban, về sau thì im hơi lặng tiếng, nửa tháng sau khi Vu Phượng Quân bị bắt, bị điều đến Lĩnh Nam Mỗ đảm nhiệm chức Thị trưởng, từ từ đó về sau không còn quay lại tỉnh Trung Nguyên.

Phó bí thư Đảng ủy cục Đường sắt Tôn Tầm, tháng chín năm 96, chính thức làm thủ tục từ chức vì bệnh nặng, từ đó về sau cũng rời khỏi võ đài của các lãnh đạo trong cục.

Đội phó đội hình sự phân cục Nhị Thủy Mã Đắc Quang, bị tòa án nhân dân thành phố phán xử mười bốn năm tù giam. Cán sự cục Đường sắt Lưu Hải Ngọc, bị tòa án Đường sắt thành phố phán xử bảy năm tù. Vây cánh của bọn họ, cũng bị phạt tù hoặc phạt hành chính. Đến tận bây giờ, trong vụ án của Vu Phượng Quân, những cán bộ đã bị xử phạt, hoặc cảnh cáo là nhiều không đếm xuể.

Đương nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Trong mưa phùn mông lung, chiếc phi cơ công vụ xa hoa từ sân bay thành phố cất cánh bay lên trời, trên không trung xoay một vòng rồi hướng về phía Tây bay đi.

-Kẻ có tiền sống thật đúng là hưởng thụ!

Vu Nhụy tựa vào thành ghế, nhìn chiếc máy bay đang dần xe mà không khỏi cảm thán nói. Không cần xếp hàng chờ, có tiếp viên hàng không phục vụ trong cả hành trình, thoải mái ngồi trong cabin, được ăn cao lương mỹ vị, tất cả, ngay cả cô là một ngôi sao trong giới truyền thông, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có cơ hội hưởng thụ qua.

-Chị Vu có hứng thú đến giúp tôi không? Chỉ cần có thể đảm nhiệm vị trí Phó tổng của Carrefour, đi công tác thì có thể xin đi máy bay công vụ.

Phương Minh Viễn cười nói. Hắn mấy ngày nay đang ở suy xét, có nên mua hai cái máy bay công vụ mới mới không. Dù sao hiện giờ sản nghiệp Phương gia sản nghiệp trên cả nước ngày càng nhiều, hơn nữa suy xét đến ở nước ngoài và Hongkong cũng có sản nghiệp của Phương gia, những người phụ trách những sản nghiệp này khi đi công tác, vẫn nên có máy bay riêng thì linh hoạt hơn. Hơn nữa cùng với sự phát triển của nền kinh tế trong nước, và sự lớn mạnh của rất nhiều doanh nghiệp tư nhân, ngày sau Chủ tịch cũng sẽ có lúc cần. Những chiếc máy bay này ngày thường đều có thể cho thuê, trợ cấp phí dụng năm, cũng chẳng đáng là bao.

-Phó tổng!

Vu Nhụy giật mình bĩu môi nói:

-Thôi thôi, tôi mới vào đời, vẫn còn gà mờ lắm, cũng không biết đến bao giờ, mới có thể đạt đến tiêu chuẩn của anh. Vẫn là ngoan ngoãn ở đài truyền hình mà thôi.

Phương Minh Viễn cười cười nói:

-Chị Vu nếu nguyện đến giúp, đương nhiên sẽ không phải bắt đầu từ cấp bậc lẹt đẹt, Phó ban Quan hệ xã hội của Carrefour, quản lý về công tác tuyên truyền và quan hệ xã hội của Carrefour thì sao? Khoảng cách với vị trí phó tổng rất gần!

Giờ khắc này, Phương Minh Viễn cảm thấy chính mình giống như là người chú đang cầm kẹo que để dỗ ngọt cô cháu bé vậy.

-Phó trưởng ban ban Quan hệ xã hội?

Vu Nhị giờ khắc này, thật sự hơi động tâm. Cũng không hoàn toàn thoát ly với chuyên môn ban đầu của cô, cũng coi như là cán bộ trung tầng của Carrefour, thật sự đúng như lời Phương Minh Viễn, thì chỉ cần tiến thêm vài bước, là đủ đến với chức phó tổng!

-Không, hay là thôi đi!

Vu Nhị cắn răng gạt bỏ mà nói.

-Chị Vu, thái độ này của chị làm người khác rất thương tâm, không thì thôi vậy, cũng không đến mức vẻ mặt như vậy?

Phương Minh Viễn hoảng sợ nói.

-Lòng tôi đang rối rắm lắm thay?

Vu Nhụy lườm hắn một cái nói:

-Chức vị thật ra không tồi, tin rằng anh cũng có thể cho tôi số tiền lương hợp lý, nhưng vừa nghĩ tới từ nay về sau, sẽ biến thành thuộc hạ của anh, làm tôi rất không được tự nhiên!

Phương Minh Viễn không nói gì, việc này âu cũng là do mình? Triệu Nhã và Phùng Sảnh nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, đều không kìm nổi mỉm cười.

-Chị Vu nói hay quá!

Triệu Nhã thân thiết ôm cánh tay Vu Nhụy nói:

-Tôi và Phùng Sảnh cũng nghĩ kĩ rồi, tốt nghiệp xong, chúng tôi sẽ tự lập nghiệp chứ quyết không tham gia làm công cho hắn! Nữ nhân thì phải tự chủ! Chị mà làm cấp dưới của hắn rồi, về sau thấy hắn, chỉ sợ cũng không thể bình đẳng giao lưu với hắn như thường được!

Vu Nhụy múa máy nắm tay, sầm mặt nói:

-Tiểu Nhã nói rất đúng, tuyệt đối không thể để như vậy được!

Chỉ có điều lời này còn chưa dứt, chính cô ta liền không nén nổi mỉm cười, Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, hướng ánh mắt về tập tư liệu trên tay.

-Đúng rồi, Minh Viễn, sao anh lại có được tư liệu về công ty cổ phần Sada? Một phát đã tóm đượcVu Phượng Quân!

Vu Nhị tò mò hỏi han.

Vừa rồi ở sân bay, Vu Nhị thấy rất rõ ràng, những người Nhật Bản cưỡi chiếc máy bay công vụ mang đến cho Phương Minh Viễn một loạt tài liệu tỉ mỉ kĩ càng, đúng là nhờ có những tư liệu ấy, mới khiến Vu Liệt tại chỗ bắt được Vu Phượng Quân. Lúc ấy Phó thị trưởng Du còn đang mải trách cứ, kết quả khiến hắn kinh ngạc mà á khẩu không nói được gì, chỉ có thể đứng nhìn Vu Phượng Quân bị Vu Liệt mang đi.

Phương Minh Viễn cười, điều tra một công ty không được xếp hạng ở Nhật Bản, đối với Lâm Hâm mà nói, đương nhiên không phải việc gì khó. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, liền biết được nắm giữ công ty cổ phần Sada đích thực chính là Vu Phượng Chính, mà hai người mà tên Giám đốc bù nhìn mang theo, là Phó giám đốc công ty cổ phần Mỹ Đạt Vũ Điền Chính Tạo và Giám đốc công ty Giai Ni Phong Chiếu Nhật Vũ, cũng đều là vô nghĩa!

Hai công ty này tồn tại, hai vị cũng thực sự là Phó giám đốc, Giám đốc, nhưng theo kết quả điều tra, hai công ty và ngành điện tử cơ bản không có gì liên quan, còn hai công ty thực phẩm và vận chuyển, điều càng quan trọng hơn là, hai công ty này đã đến bờ vực phá sản, cho dù đầu tư một trăm triệu RMB vào Hoa Hạ, chính bản thân bọn họ có thể chống đỡ qua năm nay không, cũng rất khó nói! Lần này theo Kiến Điền Sato đến, chính là bởi vì sau khi Kiến Điền Sato đáp ứng sự việc cấp cho hai công ty năm triệu yên Nhật thù lao!

Hơn nữa, công ty cổ phần Sadacũng không giống những gì Vu Phượng Quân nói, tài sản có gần trăm triệu đô la Mỹ, mà ngay từ đầu hai anh em nhà họ Vu đã mượn từ ngân hàng trong nước, còn giúp cho số tiền bẩn trong tay Vu Phượng Quân được tẩy sạch!

Có những chứng cớ này, Vu Liệt có thể bắt Vu Phượng Quân ngay tại chỗ, Phó thị trưởng Du đúng là không nói lên lời!

-Những người Nhật Bản này, lá gan cũng quả là lớn!

Vu Nhụy oán hận nói:

-Bọn quan viên này, đều bị khoản đầu tư làm mê muội! Chẳng lẽ, trước khi thu hút đầu tư, không điều tra tình hình cụ thể của đối phương sao? Hai công ty Nhật Bản sắp phá sản, lại lừa được vị Phó thị trưởng đáng kính của cả một thành phố!

Phương Minh Viễn cũng thở dài, ví dụ như vậy, hắn gặp qua cũng không ít, bọn quan viên này, kỳ thật người nào cũng không ngốc, sở dĩ bị người ngoại quốc trêu đùa như vậy, nói trắng ra là, đều là bị cái gọi là thành tích "khổng lồ" làm mê muội, không còn nhìn thấy những điểm xấu gì nữa rồi. Hoặc là mặc dù đã nhận ra, cũng sẽ lừa mình dối người mà tự nói với bản thân rằng đó là điều không thể!

Quyền lực của cán bộ trong nước quá lớn, giám sát quá ít, một khi thất bại, sự trừng phạt lại quá nhỏ. Cho nên, mới tạo thành tâm lý cho chúng, dù sao thất bại cũng chỉ là làm kiểm điểm, nói vài câu "Hòn đá đã ném qua sông" và "Đóng học phí" là xong. Tổn thất cũng không phải tiền của bọn họ, ngược lại trong quá trình, bọn họ đều có thể ngồi không mà hưởng! Mà một khi thu hút đầu tư có chút thành quả, bọn họ đã bay tận mây xanh! Lợi lộc lớn như vậy, rủi ro lại thấp, ai chẳng muốn làm? Lại có ai sẽ không làm?

-A? Đúng rồi, Minh Viễn, sau khi về Phụng Nguyên, có rảnh giúp tôi một chuyện!

Vu Nhụy cười nói:

-Cũng không phải chuyện gì to tát, mượn anh một hai buổi tối, cam đoan trước mười hai giờ cho anh về nhà!

-Chuyện gì?

Phương Minh Viễn kỳ lạ hỏi:

-Khi nào vậy? Đến lúc đó nên báo trước một câu, về Phụng Nguyên không được vài ngày, tôi còn phải đi thành phố Khang An.

-Anh đi Khang An làm gì?

Vu Nhụy cũng có chút kỳ lạ hỏi. Thành phố Khang An tỉnh Tần Tây, cũng không phải là một khu phát đạt.

- Chú tôi là Thời Văn Sinh chẳng phải là Phó thị trưởng ở đó sao? Cứ bảo tôi đến xem làm thế nào có thể chấn hưng nền kinh tế ở Khang An.

Phương Minh Viễn cười khổ nói:

-Hơn nữa, Phương gia từng nhận lời sẽ đầu tư vào Khang An một tỷ tệ, hiện giờ thời gian cũng không ngắn, không thể khiến ông ấy thành người nói mà không giữ lời được.