Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 389: Phiền ngài đổi sang phòng khác được không




Tỉnh Trung Nguyên nằm ở phía đông của Trung Quốc, có thể nói là nơi khởi nguồn của văn minh và dân tộc Trung Hoa, văn hóa Tam Thương có lịch sử lâu dài, trước sau gần 20 triều đại lập đô, dời đô như thế, hơn hai trăm vị đế vương phát hiệu lệnh thống nhất đất nước tại đây, là khu vực trung tâm trong lịch sử Hoa Hạ trước thời nhà Nguyên, một thời gian dài là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa cả nước. Ở đây, phía bắc giáp thủ đô, phía nam là lưu vực sông Trường Giang, phía đông là biển rộng, phía tây giáp Tần Tây, vô cùng tiện lợi. Tính quan trọng của vị trí địa lý này, cũng mang đến cho nhân dân tỉnh Trung Nguyên nhiều tai ương. Cho nên thời kỳ Hoa Hạ nội loạn, quần hùng "Tranh giành Trung Nguyên", tỉnh Trung Nguyên đều là vùng giao tranh.

Là một tỉnh thành của tỉnh Trung Nguyên, thành phố Thương mại là một trong tám đại cố đô trong lịch sử Hoa Hạ, cũng từng có một thời vàng son oanh liệt trong lịch sử. Nhưng tới nay, tỉnh Trung Nguyên bởi dân số đông, cơ sở công nghiệp yếu kém, nông nghiệp chiếm vai trò chủ đạo, nên địa vị trong nền kinh tế quốc nội ngày càng giảm sút.

Thành thật mà nói, Phương Minh Viễn đối với tỉnh Trung Nguyên đã thèm nhỏ dãi từ lâu! Thông qua việc làm ăn của Phương Minh Viễn mấy năm gần đây, tỉnh Tần Tây có thể nói là đã có quy mô như lúc đầu, hiện giờ mặc kệ là ai lên làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, cũng tuyệt đối không thể xem thường ảnh hưởng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không định cướp quyền đoạt chức gì ở tỉnh Tần Tây, chỉ hy vọng lúc tỉnh Tần Tây đưa ra chính sách tương quan, có thể thỏa mãn thứ hắn cần. Như vậy là đủ rồi! Phương Minh Viễn không định biến tỉnh Tần Tây một chiếc thùng sắt nước không lọt vào được, như thế thì Trung ương, chính phủ sẽ phải ra tay thôi. Tập đoàn to đến cỡ nào, lúc đối mặt với lực lượng của chính phủ, luôn rơi vào thế yếu, điểm này là vô cùng rõ ràng.

Cho nên, Phương Minh Viễn kỳ thật đã suy xét, đem ảnh hưởng của nhà họ Phương bành trướng thêm các tỉnh khác! Bốn phía của tỉnh Tần Tây, tây và bắc thì không cần phải nói rồi, cơ sở kinh tế so với Phụng Nguyên còn lớn hơn gấp nhiều lần, hơn nữa dân tình dũng mãnh, Phương Minh Viễn hiện tại cũng không có sức dây vào những nơi như vậy! Cho nên tự nhiên nhìn chuyển hướng về phía đông và nam.

So với Tấn Thành thì điều kiện giao thông của thành phố thương mại chắc chắn là ưu việt hơn, cũng càng phù hợp hơn với yêu cầu của Phương Minh Viễn. Nhưng muốn có được sức ảnh hưởng ở tỉnh Trung Nguyên giống như ở tỉnh Tần Tây, cũng không phải là chuyện dễ. Cho nên Phương Minh Viễn cho tới nay, cũng chỉ là ngẫm ở trong lòng, mà chưa thể chính thức bắt tay vào thực thi.

Chuyện xảy ra bộc phát lần này khiến bọn người Phương Minh Viễn phải ở lại đây vài ngày, Phương Minh Viễn liền nghĩ ngay đến việc khảo sát thành phố. Xem xem ngành gì tham gia vào thị trường nơi đây thì hợp.

Lâm Hâm để lại mấy người tài xe này đều nắm rõ ẩm thực của thành phố như lòng bàn tay, rất nhanh liền đưa bọn họ tới một nhà hàng ở vào trung tâm thành phố. Lúc này đã gần tới giờ cơm, ở trước cửa nhà hàng đã đỗ không ít xe, bọn họ đành phải dừng ở bên vệ đường.

Phương Minh Viễn mang theo Triệu Nhã và Phùng Thiến dẫn đầu đi vào, bọn Trần Trung đi cách sau khoảng ba đến năm phút.

Trong phòng lớn của nhà ăn lúc này đã có không ít người, Phương Minh Viễn không thích sự ồn ào, phải ngồi ở một không gian riêng yên tĩnh. Bọn Trần Trung đã chọn bừa một chỗ trong nhà hàng để ngồi xuống. Món điểm tâm Trung Nguyên, ở Hoa Hạ cũng là lừng lẫy đại danh, đã đến đây, Phương Minh Viễn cũng muốn nhấm nháp một chút đồ ăn Trung Nguyên chính thống.

Phương Minh Viễn vừa mới ngồi xuống, Lâm Hâm liền điện thoại tới, đầu tiên là xin lỗi, công việc hắn bề bộn, lúc này còn đang bị giữ lại ở công ty không thoát đi đâu được. Vu Phượng Quân đi, hợp đồng thu mua hậu cần giữa công ty thương mại Bạch Hổ và cục Đường sắt thành phố thương mại tự nhiên cũng vì thế mà đang đối mặt với sự đình chỉ, Lâm Hâm đang định tiếp nhận toàn bộ vụ này. Tuy rằng, đối với Carrefour mà nói, thì không phải là hợp đồng gì to tát, nhưng đối với công ty con ở tỉnh Trung Nguyên, lại được cho là một miếng mồi béo bở. Lâm Hâm sẽ không buông tha .

Lần này, Tôn Tầm làm khó Phương Minh Viễn, cục đường sắt nợ hắn một món nợ ân tình quá lớn, phần của công ty thương mại Bạch Hổ, được Carrefour nuốt sạch, thế thì ai nỡ nói "Không".

Nhưng việc này phải giành lấy cho bằng được, những hợp đồng ổn định như thế này, không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi đang nhìn chằm chằm vào nó, nếu mà bị người ta cướp đi mất, Carrefour sẽ bị tổn thất không nhỏ. Thêm nữa, Lâm Hâm cũng biết, chính mình nếu là cứ ở lại bên cạnh Phương Minh Viễn, chỉ sợ làm Phương Minh Viễn không hài lòng, chi bằng tạo được chút thành tích khiến Phương Minh Viễn vui lòng.

Phương Minh Viễn tùy ý gọi một vài món thức ăn, Triệu Nhã và Phùng Thiến ôm thực đơn còn đang cân nhắc chưa chọn được đồ ăn hợp với khẩu vị với mình, bất kể là nhà họ Phương, nhà họ Triệu và nhà họ Phùng, hiện giờ có thể nói là cũng không thiếu tiền bạc, nhưng cuộc sống khổ cực lúc còn thơ vẫn làm bọn họ vô cùng căm ghét sự lãng phí, cho nên, tùy tiện gọi cả một bàn thức ăn, rồi để lại một đống thức ăn thừa, với họ là điều không thể.

Tiếp theo lại là hai cuộc điện thoại nữa, Trần Ương và Kế Thường Ức đều tỏ vẻ muốn mời cơm Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn cũng hiểu được chuyện này xét về xã giao là không từ chối được, cho nên chỉ đơn giản nói cho bọn họ địa chỉ, cho bọn họ tự đi mà đến.

Điện thoại vừa mới gác máy, cửa phòng đã bị mở ra, một người nữ mặc đồng phục của nhà hàng tầm khoảng ba mươi tuổi, đi đến, tới bên cạnh Phương Minh Viễn và nói:

-Qúy ông, thật sự rất xin lỗi, ông xem có thể đổi sang phòng khác được không?

Phương Minh Viễn lấy làm lạ hỏi:

-Vì sao?

-Tôi là Giám đốc quản lý của nơi này, tôi họ Bạch, sự tình là như thế này, là do lỗi của chúng tôi, gian phòng này đã được đặt trước rồi, nhưng nhân viên của chúng tôi chưa kịp thời thông báo cho nhân viên phục cụ, hiện tại khách đặt phòng đã đến đây...

Giám đốc Bạch vẻ mặt khó xử nói:

-Ở đây chúng tôi vẫn còn một gian phòng riêng, nhưng vị khách kia nói nhất quyết không muốn đổi, chúng tôi cũng là rơi vào đường cùng, chỉ muốn hỏi xem ngài có phiền không, tất cả chi phí hôm nay sẽ do chúng tôi chịu!

Phương Minh Viễn nhìn nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiến, việc này mặc dù có chút làm người ta khó chịu, nhưng nhưng thật ra cũng có thể hiểu được. Ngành ẩm thực mà, những chuyện thế này đôi khi cũng là khó tránh khỏi, nhất là một nhà hàng kinh doanh không tồi như thế này, chuyện này gần như mỗi ngày đều có thể xảy ra!

-Gian phòng kia ở đâu vậy?

Phương Minh Viễn hỏi:

-Lát nữa khách của tôi sẽ đến đây, địa chỉ tôi cũng nói cho người ta rồi, bây giờ cô lại muốn tôi đi nơi khác...

-Xin ngài đi cùng với tôi, chính là ở phía bên kia của tầng này!

Giám đốc Bạch trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Phương Minh Viễn không có chút gì cự tuyệt, quả thật là chuyện tốt!

-Các anh ở đây chờ một lúc, tôi đi xem xem thế nào!

Phương Minh Viễn đứng dậy nói. Nếu lát nữa Trần Ương và Kế Thường Ức không đến, thì cũng không sao cả, chỉ ba người ăn cơm thôi, ngồi phòng nào cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu Trần Ương và Kế Thường Ức muốn tới, Phương Minh Viễn sẽ suy xét một chút, phòng này tuy rằng không lớn, nhưng rất yên tĩnh, bên ngoài hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng được đến nơi đây, có thể nói là một nơi tốt để bàn chuyện. Trần Ươngvà Kế Thường Ức mà đến, khẳng định sẽ không chỉ vì muốn mời mình ăn cơm. Tuy rằng chính hắn cũng không quan trọng vấn đề này lắm, nhưng mời khách mà, thế nào thì cũng phải để tâm một chút.

Phương Minh Viễn đi theo Giám đốc Bạch ra phòng riêng, hai người cứ đi về phía trước, hóa ra, nhà hàng này kinh doanh đúng là không tồi, lúc này, trong phòng lớn đa số chỗ đều đã có người ngồi, mà các phòng mà bọn họ dọc theo đường đi, xem ra cũng đều có khách.

-Việc kinh doanh của các cô tốt nhỉ!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Cảm ơn, chủ yếu là do đồ ăn chổ chúng tôi ngon phục vụ cũng tốt, khách hàng quen rất nhiều!

Giám đốc Bạch cười nói:

Ngài không phải người Thương Đô sao?

Phương Minh Viễn kia nói tiếng Bắc Kinh chuẩn, người bình thường vừa nghe cũng có thể biết được.

-Ừ, cũng xem như người Bắc Kinh.

Phương Minh Viễn tuy hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhưng hắn vẫn cho rằng mình là người Tần Tây.

-Thủ đô là một nơi tốt!

Giám đốc Bạch nói thật lòng.

Phương Minh Viễn cười cười, quả là một nơi tốt đẹp, nhưng không phải một nơi dễ sống! Hơn nữa theo dòng chảy của thời gian, nơi đây càng ngày càng không thích hợp cho dân lao động bình thường cư trú, tiền lương không cao hơn nơi khác là bao, mà các loại phí tổn thì lại cao hơn gấp nhiều lần! Đừng nói là giá nhà sau này cao ngất ngưởng, mà ngay cả phí giao thông, phụ phí, cũng cao quá mức bình thường! Quy luật kinh tế mà người sử dụng càng nhiều, phí tổn càng thấp, tới thủ đô liền biến thành không phù hợp tình hình Trung Quốc.

Hai người cứ đi giữa hành lang, rồi Giám đốc Bạch liền đẩy cửa một căn phòng, bên trong cũng không phải rất lớn, nhưng so với căn phòng vừa rồi vẫn là lớn hơn chút ít, nhưng cửa phòng lại đối diện với toilet, đây là lúc mà người qua người lại rất nhiều, mặc dù nhân viên phục vụ luôn luôn phải lau sàn, nhưng mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt. Hơn nữa điều khiến Phương Minh Viễn càng nhíu mày chính là, nơi này cách đại sảnh rất gần, khi mở cửa, thanh âm ồn ào từ đại sảnh sẽ rất rõ ràng.

-Nơi này cũng được phải không?

Giám đốc Bạch chú ý thấy Phương Minh Viễn có chút nhíu mày, không yên nói.

-Thôi được, nơi này còn có phòng vip nào không? Tôi muốn yên lặng một ít, không muốn bị quấy rầy! Phương Minh Viễn nói.

Giám đốc Bạch nhìn Phương Minh Viễn một cái có vẻ kinh ngạc ,cô tự nhiên không nhận ra Phương Minh Viễn ăn mặc rất tầm thường, không phải hàng hiệu, tuổi lại trẻ, nhìn tựa như học sinh. Hơn nữa trên người cũng không có mang cái gì cho thấy thân phận của mình.

-Phòng vip thì có, nhưng nơi đó... Giá cả khởi đầu là ba nghìn tệ! Hơn nữa, quyền hạn của tôi cũng chỉ giới hạn trong một tầng, ở đó tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm cho anh năm phần trăm!

Phương Minh Viễn khoát tay nói:

Không thành vấn đề, vậy chị giúp tôi đặt một phòng riêng nhé!

Ba nghìn tệ, đối với tuyệt đại đa số người dân ở đây mà nói, là một cái giá tương đối lớn, nhưng đối với Phương Minh Viễn mà nói, thì cũng chẳng thấm vào đâu. Vốn dĩ hắn cũng ngại phải đổi đi nơi khác, nếu đã phải đổi đi, thì nên tìm một chỗ cho xứng đáng.

-Cảm ơn! Rất cảm ơn ngài!