Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 37: Mua vui vẻ, dùng yên tâm




Đường Vũ Cường dùng hai tay đưa ra một tấm danh thiếp, Phương Minh Viễn nhận lấy, lướt qua không khỏi vui mừng - Tổng giám đốc siêu thị Jingkelong ở thành phố Thượng Hải! Trong kiếp trước, hắn thật ra biết có siêu thị Jingkelong ở Bắc Kinh, có thể coi là doanh nghiệp trong chuỗi các doanh nghiệp loại hình vừa ở thủ đô, còn ở kiếp này, Jingkelong ở Bắc Kinh có hay không thì hắn cũng không biết. Không ngờ được rằng đến Thượng Hải lại có thể thể gặp được siêu thị Jingkelong ở thành phố này.

- Không bằng siêu thị Carrefour, cũng chính là đùa vui ở thành phố Thượng Hải và trong các tỉnh xung quanh.

Đường Vũ Cường cười nói.

Mặc dù là anh ta nói như vậy, nhưng Phương Minh Viễn hiểu được rằng có thể mở chuỗi các siêu thị ở thành phố Thượng Hải và các tỉnh thành xung quanh, còn có thể đứng vững vàng, chắc chắn phải thuộc loại người có vai vế. Thảo nào anh ta nói ở thành phố Thượng Hải này anh ta cũng có vài ba phần thể diện.

- Tôi vẫn còn đang đi học, không có danh thiếp gì cả.

Phương Minh Viễn đưa danh thiếp cho Lâm Dung, nói với vẻ khó xử. Đây cũng không phải là lời nói dối, cho tới bây giờ thật ra hắn vẫn chưa chính thức dùng mua qua những kiểu danh thiếp như thế này.

Đường Vũ Cường đương nhiên không biết Phương Minh Viễn nói thật hay đùa, nhưng người sau khi nhìn thấy danh thiếp của anh ta mà vẫn có thể thản nhiên như vậy, nhất định không phải là người tầm thường, anh ta liền biết điều mà rút lui.

- Minh Viễn, siêu thị Jingkelong ở thành phố Thượng Hải cũng coi như là một chuỗi doanh nghiệp có quy mô nhất định trong thành phố, ước chừng có ba mươi cửa hàng loại hình vừa, tài sản cố định cũng phải hơn 500 triệu.

Nhìn theo xe của Đường Vũ Cường rời đi, Lâm Dung lúc này như thoáng có chút suy nghĩ mới nói.

- Nghe nói cổ đông lớn nhất là người họ Đường, thảo nào anh ta tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành Tổng giám đốc của siêu thị.

Tài sản cố định hơn 500 triệu! Như vậy trong chuỗi các doanh nghiệp này, cũng được coi là một doanh nghiệp có quy mô. Phương Minh Viễn xoa xoa cằm…

- Lại nghĩ chuyện xấu gì vậy?

Vũ Điền Quang Ly kéo tay hắn rất thân thiết, khẽ sẵng giọng.

- Chúng ta đi giải sầu nhé!

- Được được được, đi giải sầu!

Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay Vũ Điền Quang Ly, cười nói.

Đoàn người cứ như vậy mà đi đến khoảng bốn giờ chiều mới tới văn phòng chính của siêu thị Carrefour.

Đi thang máy lên tầng chín, đối diện cửa thang máy là một phòng lớn, không gian xung quanh phòng được tạo thành bởi những bồn cảnh và cát. Trong cùng của phòng là nơi tiếp khách.

- Người anh em Phương!

Từ trong một góc phòng còn chưa rõ bóng người đã vang đến tiếng nói rất nghe vui vẻ. Nhìn theo phía phát ra âm thanh, chính là người vừa mới chia tay chưa được bao lâu, Đường Vũ Cường đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn ra hiệu cho Lâm Dung và Vũ Điền Quang Ly đi vào trước, còn hắn và Trần Trung thì đi đến chỗ Đường Vũ Cường.

Đường Vũ Cường nắm tay Phương Minh Viễn rất thân thiết kéo đến ngồi vào ghế xô-pha rồi nói:

- Hóa ra người anh em cũng là đến đây. Sớm biết như vậy, mọi người đi cùng nhau thì có phải tốt hơn không. Cậu tới đây cũng là để bàn việc?

- Ừm, có chút việc.

Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, ở trong này còn có một người trung niên đang ngồi.

- Giới thiệu một chút, đây là ngài La Viễn Đạt, kinh doanh một nhà máy đồ sứ. Anh La, đây là người bạn mà tôi mới quen, Phương Minh Viễn.

Đường Vũ Cường giới thiệu hai bên làm quen với nhau.

- Rất vui được biết cậu!

La Viễn Đạt vội vàng cười nói. Tuy Đường Vũ Cường không nói cụ thể, nhưng ông ta dù sao cũng là người kinh doanh buôn bán, làm ăn lâu năm trên thị trường, vừa thấy phong thái của Phương Minh Viễn, lại nhìn Trần Trung đi phía sau hắn, liền biết con người này nhất định không tầm thường.

Ba người ngồi xuống, Trần Trung ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Đường Vũ Cường gọi người đưa tới hai cái chén, nhấc bình trà lên.

- Giám đốc Đường, ngài La, các vị đây là…

Phương Minh Viễn có phần không hiểu, hai người họ có chuyện gì muốn nói với nhau thì đi đâu đó mà bàn có phải hơn không, sao lại phải chạy đến bàn ở đại sảnh văn phòng chính của siêu thị Carrefour? Với gia thế của hai người họ, cũng không quan trọng phải bỏ ra chút tiền ấy chứ.

- Tôi có chút việc, muốn bàn bạc với bộ phận thu mua của siêu thị Carrefour. Anh La coi như là người trung gian.

Đường Vũ Cường cười nói:

- Không có cách nào, cũng không biết siêu thị Carrefour nghĩ như thế nào. Muốn gặp những nhân viên của bộ phận thu mua thì hoặc là ở đây, hoặc là ở văn phòng của trụ sở chính của siêu thị Carrefour. Hơn nữa không hẳn bọn họ sẽ ăn uống tiệc tùng cùng với các khách hàng. Đương nhiên, nếu quan hệ tốt thì lại là một chuyện khác. Nhưng nếu không có quan hệ gì, vậy thì một khi chuyện vui chơi ăn uống với khách hàng ở bên ngoài một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị đuổi khỏi bộ phận, nặng thì bị sa thải khỏi siêu thị Carrefour. Cho nên, anh La cũng chỉ có thể đi cùng tôi đến đây.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, quy định này hắn biết, là do hắn và Tôn Chiếu Luân cùng định ra. Siêu thị Carrefour hiện tại đứng đầu chuỗi các ngành nghề của thành phố, số lượng hàng hóa thu mua mỗi năm là con số đáng kinh người. Mặc dù siêu thị Carrefour cũng có một phần quyền tự chủ ở khắp mọi nơi, nhưng phần lớn đều hạn chế ở những loại sản phẩm tươi ngon ở một số địa phương. Hễ các nơi cần là số lượng lại tăng hơn, toàn bộ quyền lợi chọn mua đều đưa về văn phòng chính của công ty, sau đó lại do văn phòng chính liên hệ, đưa hàng đến các công ty. Như vậy cũng là vì để ngăn chặn tận gốc đến mức tối đa việc nhân viên thu mua động tay động chân, giở chiêu trò gì đó trong quá trình làm việc. Mà tiền lương phúc lợi của bộ phận thu mua trong siêu thị Carrefour lại xếp đầu bảng, đương nhiên nơi quản lý cũng cực kỳ nghiêm ngặt.

Giống như nhân viên của những nhà máy ở các nơi này đẩy mạnh mở rộng tiêu thụ, đều có quen và tiêu thụ với bên tài vụ, tạo quan hệ tốt với nhân viên của bộ phận tài vụ, một mặt là để nhân viên thu mua nhẹ tay về giá cả, nói nhẹ về số lượng; mặt khác chính là để bộ phận tài vụ có thể thoải mái hơn một chút khi thanh toán tiền hàng, không lề mề, kéo dài thời gian. Cho nên ăn uống tiệc tùng, vui chơi giải trí là những chuyện rất thông thường.

Nhưng ở trong siêu thị Carrefour này, phần lớn chuyện này lại chẳng có tác dụng gì.

Phương Minh Viễn từ khi lập nên siêu thị Carrefour thì đặc biệt chú ý đến bộ phận tài vụ và thu mua, hắn và Tôn Chiếu Luân thực là đã hao tâm tổn trí không ít cho những điều lệ quy định của hai bộ phận này. Là một doanh nghiệp hợp tác đầu tư, lại là doanh nghiệp tư nhân, nó hiển nhiên sẽ không bao cơm ăn cho nhân viên. Các nhân viên của siêu thị Carrefour đều biết rằng làm việc ở đây, công ty sẽ không dễ dàng sa thải nhân viên, cho dù là phạm lỗi, chỉ cần là không phải cố ý, công ty cũng sẽ không phạt nặng. Nhưng có một số quy định cũng có tính kỷ luật cao, một khi phạm phải, vậy thì chắc chắn sẽ không được khoan dung hay tha thứ. Nhất là những nhân viên ở các bộ phận nhân sự, tài vụ, thu mua, phục vụ và chăm sóc khách hàng, tuy tiền lương phúc lợi tốt nhưng các quy định ràng buộc cũng nhiều, hàng năm những nhân viên bị sa thải khỏi công ty, thậm chí bị truy cứu trách nhiệm cũng không ít.

- Giám đốc Đường, tục ngữ nói, cùng ngành là đối thủ. Siêu thị Jingkelong ở Thượng Hải của các vị còn có chuyện gì cần đến siêu thị Carrefour?

Phương Minh Viễn cười hỏi.

Đường Vũ Cường cười cười nói:

- Việc này, cũng không giấu gì người anh em, cùng ngành là đối thủ đúng là không sai, nhưng cũng phải tùy từng tình huống cụ thể. Hiện giờ trong thành phố Thượng Hải này, chuỗi các doanh nghiệp còn lâu mới đến thời điểm bão hòa, vẫn còn có tảng đá thị trường lớn cần mọi người chung sức mở, lúc này, mọi người còn tranh đấu nhau làm gì? Hơn nữa, thấy những con cá sấu lớn của nước ngoài muốn tiến vào thị trường trong nước, chúng ta sẽ đấu như thế nào? Đều là người trong cùng một nước, đến lúc đó chẳng phải sẽ quá có lợi cho những kẻ nước ngoài đó sao! Chuyện giúp người ngoài mà không giúp người mình, tôi không làm được.

Phương Minh Viễn hơi gật gật đầu. Đường Vũ Cường này mặc dù có phần háo sắc nhưng xem ra vẫn là người khôn ngoan.

- Lần này tôi đến là muốn cùng người của siêu thị Carrefour thương lượng một chút, xem sau này một phần sản phẩm của siêu thị Jingkelong có thể hợp đồng mua cùng với siêu thị Carrefour hay không.

Đường Vũ Cường nói tiếp.

- Hả?

Phương Minh Viễn hơi nghiêng người, kinh ngạc nhìn Đường Vũ Cường.

- Giám đốc Đường, để tôi nói nhé, ý tưởng này của ngài làm ai nghe được cũng phải giật mình.

La Viễn Đạt nhìn dáng vẻ của Phương Minh Viễn, không khỏi mỉm cười.

- Người anh em, tôi nghĩ thế này. Siêu thị Carrefour và siêu thị Jingkelong ở Thượng Hải có chung nhu cầu ở rất nhiều loại hàng hóa, mà số lượng mua của siêu thị Carrefour lại nhiều hơn của siêu thị Jingkelong, cứ như vậy, siêu thị Carrefour có thể lấy được sát giá gốc từ các nhà máy sản xuất, nên giá cả sẽ thấp hơn của siêu thị Jingkelong rất nhiều. Mà siêu thị Jingkelong tuy rằng không bằng được với siêu thị Carrefour, nhưng mà số lượng mua sắm hàng năm cũng rất khả quan. Vậy nên nếu hai siêu thị cùng hợp tác thì có thể yêu cầu nhà sản xuất tiếp tục hạ giá thành sản phẩm xuống, cứ như vậy, đối với siêu thị Carrefour mà nói, chắc chắn là có lợi. Còn đối với siêu thị Jingkelong mà nói, cho dù siêu thị Carrefour trở tay lưng chừng, giá hàng nhập tuy không hạ ít hơn bao nhiêu nhưng cũng sẽ thấp hơn giá mà tự mình thương lượng với nhà máy sản xuất đúng không?

Đường Vũ Cường giải thích.

- Nhưng… cứ như vậy, chẳng phải là con đường nhập hàng của siêu thị Jingkelong sẽ bị hẹp dần sao? Khi hai bên có quan hệ tốt, thật ra không có vấn đề gì, nhưng nếu sau này giữa hai bên xảy ra mâu thuẫn gì đó, chẳng phải siêu thị Jingkelong lại một lần nữa phải mở đường nhập hàng lại từ đầu sao?

Phương Minh Viễn vẫn thấy mơ hồ. Thật ra hắn biết, con đường nhập hàng của siêu thị trong tương lai rất quan trọng, liên quan đến chuyện mất còn của cả doanh nghiệp.

Đường Vũ Cường mỉm cười, xua tay nói:

- Chúng tôi đương nhiên không phải là đem tất cả mối hàng giao cho siêu thị Carrefour. Hơn nữa, khi đàm phán ký kết hợp đồng sau này, chúng tôi cũng muốn làm đại diện. Tuy nhiên, điều tôi coi trọng nhất vẫn là trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng của siêu thị Carrefour.

- Trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng? Có quan hệ gì chứ?

- Đương nhiên là có liên quan!

La Viễn Đạt cười nói.

- Cậu Phương à, cậu có biết vì sao siêu thị Carrefour có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh như vậy không? Bởi vì nó chủ yếu mở rộng đường dây phát triển trong thành phố trong nước, người dân ở đây giàu có hơn chút ít. So với giá cả hàng hóa mà nói, nhất là những sản phẩm phục vụ nhu cầu ăn và mặc, hiện tại hàng giả, hàng nhái kém chất lượng trong nước quá nhiều. Thuốc lá giả có, rượu giả có, đồ điện kém chất lượng cũng có. Thậm chí còn có người vì mua phải hàng giả kém chất lượng mà bị tử vong. So với những đồng tiền mua được hàng thật chính gốc, mua phải hàng giả chẳng phải là một loại bi kịch hay sao? Hơn nữa, nhiều khi những người có tiền cũng không tìm được nơi nào có uy tín, đáng tin cậy để đi mua! Mà siêu thị Carrefour, từ khi xuất hiện ở tỉnh Tần Tây, đã tự mình thành lập được một trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng, nghe nói các trang thiết bị trong trung tâm này đều được nhập khẩu từ nước ngoài, yêu cầu chất lượng hàng hóa được qua kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn ở Cục giám sát chất lượng! Chỉ cần không đạt đủ tiêu chuẩn, nhận được giấy chứng nhận của trung tâm, bộ phận thu mua liền đến tận cửa trả lại hàng. Với lại, bất luận là ai, dù là sản phẩm được nhà nước miễn kiểm tra, chỉ cần đến đây, qua các khâu kiểm tra, mỗi một lô hàng đều không thể bỏ qua. Hơn nữa ba lần đều kiểm tra không đủ tiêu chuẩn thì trong năm đó siêu thị Carrefour sẽ không mua loại hàng này, sang năm sẽ phải tiến hành đàm phán lại với bộ phận thu mua. Mấy năm qua, đã có một vài xí nghiệp gặp phải việc này. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng mua sắm ở siêu thị Carrefour vừa mua được vui vẻ mà dùng cũng thấy yên tâm!