Alfred vẫn tràn đầy tin tưởng về sức hấp dẫn của mình đối với nữ giới.
Đừng tưởng rằng anh ta năm nay mới ba mươi mốt tuổi, mà cũng đã có lịch
sử tán gái huy hoàng dài đến mười lăm mười sáu năm, số lượng nữ nhân qua tay hắn đã vượt qua năm trăm người, hơn nữa Alfred có thể trách nhiệm
mà nói rằng, những người nữ nhân đó, không phải là thật giả lẫn lộn, lại càng không phải là loại phụ nữ chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mặc ý
bẻ ngắt, khiến họ lầm lỡ sa chân! Chiến tích huy hoàng như vậy, khiến
Alfred trên tình trường, có sự tin tưởng quá mức!
Hơn
nữa, anh ta đúng là người Mỹ, đường đường là chủ tịch công ty con của
tập đoàn Chrysler, gia tộc trong giới thương nhân ở miền tây nước Mỹ,
cũng là tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Sau khi tới Nhật Bản, không
biết có bao nhiêu nữ nhân Nhật chạy theo hắn như vịt, trong đó cũng có
không ít tiểu thư con nhà danh giá. Đối với hắn, một người Hoa Hạ như
Lâm Liên, nếu có được sự yêu quý của anh ta, há chẳng phải là mừng rỡ
không kịp sao!
Nhưng điều làm anh ta có chút ủ rũ chính là, đối với sự tiếp cận của hắn, Lâm Liên từ đầu đến cuối không có gì
biến động, vẫn kết giao bình thường như không có chuyện gì, tuy nhiên có chút hơi quá yêu cầu, tỷ như mời ăn một bữa cơm sau giờ tan ca, hoặc là mời cô cùng đi dự yến hội, liền bị đối phương không chút do dự mà cự
tuyệt. Hôm nay nếu không phải biết được Lâm Liên cũng muốn tham gia buổi yến tiệc từ thiện này, thì nhận được thiệp mời của Jiro, anh ta cũng
chưa chắc đã đến.
Vũ Điền Trọng nhỏ giọng thì thầm vào
tai Phương Minh Viễn, họ nói với nhau bằng tiếng Hán nên Alfred có nghe
cũng không hiểu. Thực ra thì chẳng cần dùng đến tiếng Hán, ngay cả tiếng Nhật, Alfred ở Nhật Bản đã vài năm mà nghe cũng không hiểu! Anh ta chỉ
hiểu được tiếng Pháp, tiếng Đức, và tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha thì cũng chỉ nói được vài câu.
Phương Minh Viễn
nhìn Alfred một lượt, nghĩ thầm chẳng trách tên tiểu tử này dám đến can
dự vào chuyện của mình, quả nhiên là có chút tài năng! Chẳng những diện
mạo nhìn khá thuận mắt mà còn có lai lịch đẹp.
Tập đoàn Chrysler là cái tên đối với những người có hứng thú về xe, đương nhiên
là rất có tiếng tăm, người từng sở hữu công ty về xe cộ như Phương Minh
Viễn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chẳng qua điều hắn biết rõ hơn là, tập đoàn Chrysler này, hiện giờ đã không còn như xưa! Nhiều lần suýt
lâm vào phá sản. Nếu không phải là chính phủ nước Mĩ ra tay can thiệp
thì đã sớm phá sản từ lâu, sau lại còn bị công ty ô tô Mercedes-Benz
thâu tóm. Phương Minh Viễn nhớ rõ... Việc giống như Mercedes-Benz thâu
tóm tập đoàn Chrysler trong hai ba năm, khẳng định là chuyện chưa bao
giờ có!
Đối với một công ty đang xuống dốc, mà lại
không liên quan gì đến kế hoạch kiếm tiền của mình, Phương Minh Viễn tự
nhiên không chút hứng thú! Ngay cả là công ty mình muốn mua, người Mĩ
kia cũng tuyệt đối sẽ không đem tập đoàn Chrysler bán cho mình. Alfred
nhìn một cách buồn rầu, Phương Minh Viễn nhìn anh ta từ đầu đến chân,
rồi lại quay đi hướng về phía những người khác trong phòng khách.
Alfred tuy rằng không rõ Vũ Điền Trọng vừa nói những gì với Phương Minh Viễn, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc. Nếu đoán thì cũng đoán ra
được, chắc hẳn là đang nói về lại lịch của mình. Nhưng hắn thật không
ngờ, nghe xong thân phận của mình, Phương Minh Viễn lại có phản ứng như
vây, nói khó nghe một chút thì là không thèm để ý!
Đây
chính là điều khiến Alfred cảm thấy lòng tự trọng của mình bị trà đạp,
phải biết rằng, từ khi hắn tới Nhật Bản, chưa từng chịu phải sự đối đãi
như vậy bao giờ! Thích hắn, nịnh hót hắn , có khối người; không thích
hắn, hận hắn cũng có khối người; nhưng có mấy người có thể xem như hắn
không tồn tại !
Nếu Phương Minh Viễn là một lão già năm sáu mươi, hoặc là tầng lớp quản lý trọng yếu của các công ty đa quốc
gia, thì đành mặc kệ thôi! Alfred cũng biết rằng, xe của Mĩ xe ở Nhật
Bản bán không chạy lắm, nếu không chính phủ Mĩ việc gì phải mượn thâm
hụt cán cân thương mại để tiến vào thị trường Nhật Bản. Ngay cả lúc này
đến cục diện vẫn bình thường. Cho nên, đối mặt với các quản lý của các
công ty đã quốc gia nổi tiếng ở Nhật Bản, hắn cũng không lo lắng đến mức này!
Nhưng trước mắt, rõ ràng là người mới vừa trưởng
thành, lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng là một tiểu bối trong gia tộc Vũ
Điền đến cùng với Vũ Điền Trọng, sau mới biết được là đến từ Hoa Hạ, vậy thì có tư cách gì mà coi khinh mình!
Nhất là khi hắn
nhìn thấy Lâm Liên trước giờ vẫn đối với hắn lạnh lùng thản nhiên nay
lại nói cười với Phương Minh Viễn, còn chốc chốc có những tiếp xúc nhẹ
trên cơ thể, Alfred có chút nổi giận!
Vừa hay, Lâm Liên và Phương Minh Viễn nói tới việc các vấn đề liên quan đến kỹ thuật của
nhà máy điện tử Đức Quang, để nâng cao thêm một bước mức độ sản xuất nội địa của các linh kiện Staturn, sự tiến bước của công nghệ là một bước
quan trọng không thể thiếu , Alfred nãy giờ không biết nên nói gì nay
đột nhiên ngắt lời nói:
-Ông Phương, tôi nghe nói, công ty Hoa
Hạ của các anh không phải luôn luôn nói đến chủ nghĩa sao? Vậy mà vẫn
còn những người độc chiếm lợi ích hợp pháp của mọi người, ăn cắp thành
quả lao động của người khác!
Phương Minh Viễn nhíu mày
lại, hẳn cũng biết, quả thật như lời Alfred nói, ở Hoa Hạ, bởi vì đủ
loại lịch sử nguyên nhân, người trong nước đối với độc quyền và quyền
bảo hộ tri thức vô cùng mệt mỏi, việc xâm phạm đến quyền lợi và quyền sở hữu trí tuệ có thể nói là rất nhiều. Điều này cho đến hai nghìn năm sau cũng chưa chắc đã được giải quyết, nếu không thì đã không có nhiều sản
phẩm giả mạo như vậy rồi.
Nhưng, giọng điệu vẻ mặt
Alfred tất cả đều thể hiện rõ, lúc này anh ta đột nhiên nói ra những lời như vậy, chỉ sợ không chỉ để tỏ rõ sự thật này .
Lâm
Liên chú ý tới sự thay đổi trong sắc mặt của Phương Minh Viễn, trong
lòng càng cảm thấy bất mãn với Alfred vài phần! Thời gian cô và Phương
Minh Viễn bên nhau vốn đã không nhiều, tự nhiên lại xuất hiện thêm một
Alfred! Tình cảm của Alfred dành cho cô, Lâm Liên đương nhiên là biết rõ nhất, mà sự hiểu biết của cô về Alfred, cũng nằm ngoài dự đoán của
Alfred ở phía trên! Vị công tử này, sau khi cưới vợ sinh con xong, vẫn
cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ không minh bạch với mười một nữ nhân
khác, mà ở Nhật Bản, đã có tận ba người!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Liên cảnh giác hơn với việc tiếp cận của Alfred.
-Ông Belfast. Johnson Nepal
Lâm Liên chưa kịp nói xong, đã bị Phương Minh Viễn ngăn lại.
-Ông Alfred, tôi thừa nhận ở Hoa Hạ thực sự vẫn tồn tại những người như vậy! Nhưng không có nghĩa là tất cả các công ty Hoa Hạ đều như vậy! Hơn nữa tình hình này đã dần dần thay đổi. Tôi tin tưởng cùng với sự mở cửa của Hoa Hạ với thế giới, tình hình như thế này sẽ càng ngày càng ít!
Phương Minh Viễn nghiêm giọng nói.
-Hừ, như thế cũng không thay đổi lịch sử rằng các người đã là tên trộm!
Alfred lạnh lùng thốt:
-Những năm gần đây, bởi vì hành vi của công ty quý quốc, đã làm tổn hại đến những công ty tuân thủ đúng pháp luật trên toàn thế giới, quả thực
là không thể tính hết được! Lịch sử sẽ vĩnh viễn đem các anh ra sỉ nhục!
Nhìn thấy Lâm Liên tận tâm giữ gìn cho Phương Minh Viễn, Alfred trong lòng như đổ dầu vào lửa.
-Alfred! ông nói như vậy là có ý gì?
Lâm Liên phẫn nộ kêu lên. Đây đã không còn là khiêu khích nữa rồi, mà là lăng mạ!
-Em không cần phí lời với một tên cường đạo!
Phương Minh Viễn kéo lấy tay của Lâm Liên, cười cười mà nói:
-So với một tên trộm vô sỉ thì bọn thực dân ác độc, bọn chủ nô bẩn
thỉu, bọn buôn lậu nô lệ tàn bạo, bọn phân biệt chủng tộc lại càng nên
xuống địa ngục, nói như vậy, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Có lẽ lịch
sử trong tương lại sẽ ghi khắc giai đoạn lịch sử không mấy hào hùng này
của Hoa Hạ, nhưng những tội ác mà quý quốc đã gây ra, đều đã bị ghi vào
sự ô nhục của lịch sử!