-Anh Phương, phó giám đốc Jiro từ một tuần trước bắt đầu chuẩn bị cho
buổi yến tiệc từ thiện này, cũng có một chút gấp rút. Nếu nói thời gian
chuẩn bị có thể kéo dài thêm chút nữa, tin rằng những thương gia Nhật
Bản đến tham dự buổi yến tiệc này sẽ càng nhiều.
Vũ Điền Trọng khẽ mỉm cười mà nói rằng:
-Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, sự kêu gọi của công ty Sony,
không phải là điều mà công ty Sega chúng ta có thể so sánh được. Trong
thời gian ngắn ngủi như vậy, vẫn có nhiều khách mời đến tham dự như vậy, ôi...
Trong lòng Phương Minh Viễn đã rõ vào phần, lần
này Jiro tổ chức yến tiệc từ thiện, chỉ sợ là cố ý thể hiện bản thân
mình! Đối với người biết thân biết phận mà nói, chỉ cần thoáng có tâm,
sẽ không khó tra ra, sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Phương hàng
năm đều chiếm trong quốc nội nhiều khoản quyên tặng có quy mô tương đối
lớn, trong đó có quá một phần ba là quyên tặng cho các nơi gặp nạn trên
toàn quốc. Giống như tỉnh Thái Nam thành phố Đại Nghiên phát sinh trận
động đất lần này, sản nghiệp dưới danh nghĩa Phương gia, trên sổ sách
thì tổng tài chính và vật tư quyên góp vượt quá ba mươi triệu nhân dân
tệ. Nhưng thực chất, tổng giá trị chỉ khoảng hơn bốn lăm triệu. Những
vật mà Phương gia quyên tặng, luôn luôn là dựa theo giá cả xuất xưởng
của vật hoặc giá cả thu mua, bởi vì thu mua với số lượng lớn, cho nên so với giá cả thị trường có độ chênh lệch tương đối lớn. Hơn nữa lúc tính
toán giá trị, còn có thể trừ đi chi phí vận chuyển vật tư và các chi phí phát sinh từ các phòng ban có liên quan của tập đoàn Carrefour. Sở dĩ
như vậy, chính là để tận dụng hết khả năng kéo giá của vật tư xuống
thấp, tránh kim ngạch quá lớn dẫn đến những phiền toái không cần thiết,
hơn nữa lại tận dụng được để trợ giúp nạn dân.
Jiro
nhất định là đã trông được ra điều gì, tổ chức yến tiệc từ thiện này,
vừa có thể thắt chặt mối quan hệ song phương, vừa có thể đề cao danh dự
của hắn ở Nhật Bản, có thể nói là một công đôi việc.
Đã là vì quyên tiền cho tỉnh Thái Nam Hoa Hạ, như vậy sự xuất hiện của Ngô Nịnh Hoa cũng là danh chính ngôn thuận !
Tuy nhiên nếu Jiro biết, Ngô Nịnh Hoa và Phương Minh Viễn mấy ngày hôm
trước vừa mới không vui vẻ với nhau, chỉ sợ lúc này tâm trạng của anh ta sẽ không vui như vậy!
Tám giờ tối, trong nhà hàng Kmon của khách sạn Empire, một buổi yến tiệc từ thiện với hơn năm mươi vị có tiếng trong giới thương nhân Nhật Bản chính thức mở màn khai mạc. Tuy
rằng nói là yến tiệc, nhưng ngoại trừ nhận tiền quyên góp tại chổ ra,
cũng có thể đem một ít vật phẩm tư nhân ra bán đấu giá, được bao nhiêu
cũng quyên hết vào từ thiện.
Sau bài phát biểu ngắn gọn của người khởi xướng Jiro, Ngô Nịnh Hoa bước lên bục.
Là một gã Hoa Hạ quan liêu, bất cứ chổ nào cũng nói quan thoại, lời nói khách sáo, hào nhoáng bề ngoài nhưng trên thực tế lại toàn những lời vô nghĩa, đó là năng lực mà bọn họ rèn luyện đã lâu, Ngô Nịnh Hoa đương
nhiên cũng không là ngoại lệ! Hơn nữa lúc nói nhữn lời này, Ngô Nịnh Hoa còn bị phân tâm tự hỏi một số vấn đề!
Đối với tấm
thịnh tình mà Jiro đột nhiên biểu hiện ra ngoài, Ngô Nịnh Hoa lúc ban
đầu còn có chút lo sợ . Dù sao mặc kệ nói như thế nào, Jiro vẫn là một
người khá có danh vọng trong giới buôn bán, ở công ty Sony, quả thực là
nhân vật chủ chốt nắm giữ nhiều quyền lợi! Có được tình "Hữu nghị" này
của hắn có thể nói là giấc mơ của rất nhiều người!
Ngô
Nịnh Hoa mặc dù ở Nhật Bản làm đại sứ cũng không ít thời gian, cũng có
chút qua lại với giới công thương Nhật Bản, nhưng phần lớn đều chỉ có
thể nói là bởi vì việc công mà có qua lại, còn nói về “tư”, Điền Trung
Cảnh Nghiệp có thể nói là người đứng đầu của Hội thương lại 98. Hơn nữa, hai ngày trước, hắn đi giúp Điền Trung Cảnh Nghiệp hòa giải, cuối cùng
kết quả vẫn là Điền Trung vẫn không thể không đi xa khỏi nước Mĩ! Tuy
rằng nói Điền Trung Cảnh Nghiệp sau đó không nói gì thêm, nhưng nhìn
thấy được rằng, Điền Trung Cảnh Nghiệp rất không hài lòng với cách giải
quyết của mình, điều này khiến nỗi hận của Ngô Nịnh Hoa đối với Phương
Minh Viễn lại tăng thêm vài phần!
Anh ta tự nhiên không sẽ nghĩ, chính mình ý đồ lấy "Đại cục Hoa Nhật hữu hảo" để chụp mũ áp
chế Phương Minh Viễn, mới có thể làm cho nguyên bản xem ở Ma Sinh Hương
Nguyệt, trước mặt Miyamoto và Vũ Điền Trọng, Phương Minh Viễn vốn định
giơ tay ra cự tuyệt việc nhượng bộ. Ngược lại cho rằng, Phương Minh Viễn hắn không có tôn ti, không hiểu được thế nào là tôn trọng lãnh đạo, cố ý làm mất mặt Ngô Nịnh Hoa anh ta!
Cũng may, buổi yến
tiệc từ thiện lần này, đối với việc đề cao hắn với lãnh đạo bộ ngoại
giao, thậm chí là địa vị trong mắt của lãnh đạo trung ương có tác dụng
rất quan trọng. Là một lãnh đạo cấp Thứ trưởng, lại là đại sứ ở một nước phát triển như Nhật Bản, tiến thêm một bước nữa, trở thành Thứ trưởng
bộ Ngoại giao, thậm chí còn làm Bộ trưởng, đều rất có khả năng!
-Cảm ơn Phó giám đốc Jiro, cảm tạ tất cả các vị dù trăm công nghìn việc vẫn đến đại giá quang lâm đến tham dự buổi yến tiệc này... Ngô Nịnh Hoa đang nói đến cao trào, đột nhiên chú ý tới một góc ở yến tiệc, dường
như là đang xảy ra tranh chấp gì đó, ánh mắt hắn bất giác liếc nhìn về
phía đó thêm mấy lần, không khỏi có chút rung mình…
Ở
góc đông nam sát bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ trong góc vườn
tuyệt đẹp bên ngoài nhà hàng của khách sạn Empire, đám người Phương Minh Viễn, Lâm Liên, Vũ Điền Trọng đang ngồi ở đó.
Đương
nhiên , trong kế hoạch ban đầu của Jiro, vị trí của Phương Minh Viễn
được đặt ở nơi nổi bật nhất, ngay chỗ nhìn ra bên ngoài cạnh cửa lớn của nhà hàng, điều này khiến Jiro nhận thấy rằng, sự an bài lúc đầu của
mình, chỉ sợ là phạm vào sai lầm căn bản, cho nên tạm thời đem vị trí
điều tới rồi nơi này. Nơi này tuy rằng đi lên khán đài khá xa, nhưng
được cái không người quấy rầy, hơn nữa còn có phong cảnh ngoài cửa sổ
rất đẹp.
Vị trí lúc đầu của Lâm Liên là ở hàng trước,
tuy nhiên Phương Minh Viễn đã ngồi xuống chỗ này, nên cô cũng chủ động
chuyển tới đây.
Tuy nhiên lúc này ở bên cạnh bọn họ, còn có một người thanh niên da trắng!
-Ông Belfast. Johnson Nepal , tôi nghĩ buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, có
phải anh cũng nên về chỗ ngồi của mình rồi không? Những người bạn đi
cùng anh còn đang chờ anh đó.
Lâm Liên nhấp một ngụm rượu, chỉ tới chỗ cách đó không xa nói.
Alfred quay đầu nhìn phía bên kia liếc mắt một cái, rồi cười ha hả nói:
-Không sao, đây là một buổi tiệc từ thiện mà, ngồi ở đâu mà chẳng giống nhau. Khó có dịp được gặp gỡ em ở đây mà...
-Ông Belfast. Johnson Nepal , cứ gọi tôi là “Lâm”!
Lâm Liên sắc mặt đanh lại, ngắt lời mà nói.
Alfred nhún vai, cười nói:
- Chúng ta đều đã quen biết như vậy rồi, vì sao em cứ nỡ xa lánh tôi?
- ' Cô Lâm' ! Nếu ông Belfast. Johnson Nepal cứ kiên quyết như vậy, mời anh trở về chỗ ngồi của mình!
Lâm Liên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
-Nơi này không chào đón ông!
Alfred vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Được được, cô Lâm, cô cũng không cần vô tình như vậy. Hơn nữa, cô không hỏi xem ý kiến của hai vị này như thế nào sao?
Vũ Điền Trọng cười không nói, vị Alfred này là Chủ tịch của chi nhánh
tập đoàn Chrysler, tuy rằng tập đoàn này là một trong ba ông trùm về ô
tô của nước Mĩ, nhưng mấy năm qua, có vẻ đang xuống dốc! Nhưng lạc đà
gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa hắn lấy thân phận là người Mỹ, khiến cho
hắn trở thành một trong những nhân vật số một của nền công thương nghiệp Nhật Bản. Không thể ngờ được Jiro lại mời cả hắn.
Hơn
nữa, nghe nói gia tộc này không chỉ có cổ phần ở tập đoàn Chrysler, mà ở không ít công ty miền Tây nước Mỹ cũng có cổ phần không nhỏ, chứng tỏ
sức ảnh hưởng là rất lớn. Cho nên, tất yếu Vũ Điền Trọng tự nhiên là sẽ
không đi trêu chọc ông ta. Hiện giờ Bắc Mĩ là thị trường trọng yếu của
công ty cổ phần Sega. Hơn nữa, nơi này không phải còn có Phương Minh
Viễn sao.
Phương Minh Viễn rất thờ ơ lạnh nhạt, hắn dường như đã nhìn ra, tiểu tử này đến là để chọc ngoáy mình rồi!
-Ý kiến của cô Lâm cũng chính là ý kiến của tôi! Phương Minh Viễn không chút khách khí nói.
-Vì sao? Tôi là …nước Mĩ
Alfred buồn bực hỏi, khi anh ta ngồi đây, Lâm Liên chỉ giới thiệu cho
hắn một chút về Vũ Điền Trọng, đối với Phương Minh Viễn, cũng không nói
tỉ mỉ, Alfred cũng không để ý. Vừa rồi cũng chỉ là sơ ý nhắc đến Vũ Điền Trọng và Phương Minh Viễn. Nhưng hắn lại thật không ngờ, chính người
thanh niên này, lại phụ họa theo lời nói của Lâm Liên ngay trước mặt mọi người, khiến chính mình cũng phải sượng mặt!
-Ưu tiên phụ nữ!
Phương Minh Viễn nói một câu nói mà khiến cho Alfred định nói gì cũng phải ngậm mồm lại.
Alfred lúc này mới chính thức chú ý đến người thanh niên Hoa Hạ đang
ngồi trước mặt mình, hắn nhìn nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn nhìn gương mặt đanh lại của Lâm Liên, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, toát ra một ý niệm trong đầu —— tiểu tử này chẳng lẽ lại là tình địch của mình?
Alfred năm nay 30 tuổi, đúng thời kì tuổi trẻ sinh lực cường tráng, mà
có thể ngồi tại vị trí như thế, cũng chứng tỏ năng lực và lai lịch của
hắn! Một tháng trước, một lần tình cờ kết bạn cùng Lâm Liên , Lâm Liên
kia sung mãn vẻ đẹp cổ điển của phụ nữ phương Đông, lập tức khiến cho
Alfred si mê.
Trong thời gian ở tại đây, Alfred thông
qua cơ quan tình báo của công ty, thu thập được tất cả tin tức về Lâm
Liên, càng xem càng làm hắn cảm thấy vui sướng bất ngờ!
Hắn thật không ngờ, cô gái này thoạt nhìn, cũng là một người đẹp khoảng hai mươi mấy tuổi, không ngờ cũng là một nhân vật nổi danh trong giới
công thương nghiệp Nhật Bản, trong tay nắm giữ cổ phần của rất nhiều
công ty! Tuy rằng những công ty ấy, cũng không phải là công ty tập đoàn
nào lớn hay là công ty mũi nhọn của một ngành nào cả, nhưng tổng doanh
thu cực kỳ khả quan!
Hắn cũng biết, Lâm Liên cũng không phải là người nắm quyền, mà chỉ là người quản lý, nhưng có thể quản lý
một sản lượng khổng lồ như thế, chứng tỏ năng lực Lâm Liên cũng không
vừa!
Nếu... có thể kết giao cùng Lâm Liên... thậm chí
nếu có được trái tim của cô, khiến cô trở thành tình nhân của mình, như
vậy có thể mở rộng làm ăn ở thị trường Nhật Bản, không nghi ngờ gì chính là lực đẩy tốt nhất! Hơn nữa quan trọng hơn là, Lâm Liên là người Hoa
Hạ, có thể phát triền ở giới công thương nghiệp Nhật Bản như thế, chứng
tỏ ảnh hưởng ở Hoa Hạ cũng không nhỏ! Đối với sự thâm nhập của công ty
vào thị trường Hoa Hạ càng có thêm động lực!
Đối với vị trí Chủ tịch công ty ở Đông Á, Alfred đã thèm nhỏ dãi từ lâu! !