Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 322: Cơn chấn động thứ 3




Đối với sự dò hỏi của bí thư ủy ban thành phố La An Khang, chi nhánh của tập đoàn Carrefour ở thành phố Khang An cũng trả lời một cách lấp lửng, mập mờ, làm cho người ta căn bản không thể dựa vào đó mà đoán được ý đồ thực của bọn họ.

Nhưng tin tức của Tô Ái Quân mang về lại làm cho tất cả các lãnh đạo cấp cao của tỉnh Tần Tây trầm ngâm! Phương gia có ý nhập hộ khẩu Hồng Kông, hơn nữa tiếp theo, trọng tâm sản nghiệp nhà họ Phương cũng chuyển ra khỏi tỉnh Tần Tây, chuyển đến Hồng Kong, hoặc là những tỉnh thành khác trong nước, điều này còn chưa có một kết quả rõ ràng.

-Tập đoàn Carefour rõ ràng là có ý bỏ qua thị trường bán lẻ ở thành phố Khang An, hủy bỏ hết các cửa hàng phân nhánh trong thành phố, nguyên nhân rất đơn giản, tầng quản lý của các cửa hàng chi nhánh thành phố Khang An, lấy lý do khó nhận được sự bảo hộ về thân thể nên yêu cầu điều đến làm việc ở các chi nhánh ở tỉnh khác, hơn nữa trong tập đoàn, người tình nguyện đến thành phố Khang An thì năng lực lại không đủ, có năng lực thì lại không muốn đến, vì thế tập đoàn Carefour quyết định , giữ những người vô bổ này không bằng rút khỏi.!

Tô Ái Quân đều đều nói :

- Nhưng vì cân nhắc đến việc sắp xếp nhân viên đến cửa hàng chi nhánh, nên quyết định này còn chưa tuyên bố, nếu có người thích hợp tiếp nhận, tập đoàn Carefour sẽ tuyên bố đầu tiên.

Mặc dù anh ta bây giờ không phải là nhân viên ủy viên tỉnh ủy, không có tư cách tham gia cuộc họp ủy viên tỉnh ủy, càng không có tư cách phát ngôn trong cuộc họp thường ủy, nhưng hiện nay chỉ có anh ta hiểu rõ được nhất động thái trong tương lai của Phương gia.

Nhiều người ở hiện trường đều trầm ngâm không nói, không có người nào có thể hiểu hơn họ, những năm gần đây của nhà họ Phương, đối với tỉnh Tần Tây, đã có tác dụng thúc đẩy kinh tế lớn đến nền kinh tế thành phố Phụng Nguyên! Không có nhà họ Phương cũng không có khu vực hưng thịnh Bình Xuyên, không có Phương gia cũng không có trung tâm khoa học kỹ thuật cao của xí nghiệp điện tử Đức Quang; Không có nhà họ Phương cũng không có tập đoàn Carrefour đứng đầu các siêu thi bán lẻ trong nước Hoa Hạ như hiện nay; Càng không phải nói đến , xưởng cán ép thiết bị kim loại nguyên là đã rơi cảnh phá sản, còn có đường cao tốc Thần Phụng, đường sắt Phụng Đồng, thành cổ Bình Xuyên, Khách sạn Phương gia, chợ bán buôn sản phẩm tiểu thương khu vực Bình Xuyên…

Mặc dù trụ sở chính của tập đoàn Carrefour làm giàu từ tỉnh Tần Tây đã chuyển đến thành phố Thượng Hải, xưởng gang thép và xưởng lọc dầu cũng đặt ở nơi khác, nhưng chỉ cần người nhà họ Phương không rời khỏi tỉnh Tần Tây một ngày , vậy thì tỉnh Tần Tây là trung tâm của tất cả các sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Phương.

Nếu nói nhà họ Phương muốn chuyển sản nghiệp chủ chốt ra khỏi tỉnh Tần Tây, đối với nền kinh tế hưng thịnh trước mắt của tỉnh Tần Tây chắc chắn là như bị đập một cây gậy vào đầu! Những ảnh hưởng tiêu cực mà nó mang lại thì càng không thể nào mà dự đoán được.

- Đấy là bọn họ muốn dùng chế độ di dân để di chuyển sản nghiệp muốn uy hiếp chính phủ ủy ban tỉnh.

Lưu Khởi Hàng tức giận mà đập bàn nói. Chiêu thức này của nhà Họ Phương thật sự là quá tàn nhẫn, ai cũng biết rằng, hiện nay điều mà Trung Ương coi trọng chính là tốc độ phát triển GDP quốc dân, những năm gần đây của tỉnh Tần Tây tuy rằng không thể so sánh với khu vực vùng duyên hải, nhưng trong các tỉnh nội địa, tốc độ phát triển kinh tế luôn luôn ở vị trí hàng đầu. Chính vì thế, những bí thư và tỉnh trưởng ủy ban mấy nhiệm kỳ trước của tỉnh Tần Tây đều nhanh chóng được điều đến các tỉnh khác hoặc gia nhập vào Trung Ương, Lưu Khởi Hàng lúc đầu muốn về tỉnh Tần Tây, cũng là vì nhìn vào cái con đường lên chức thần tốc này.

Mà bây giờ nếu nhà Họ Phương làm như thế, chính là giải quyết tận gốc! Khi họ đang giữ chức, tỉnh Tần Tây vốn là triển vọng phát triển kinh tế lớn.Lâm vào cảnh đình trệ, thậm chí là thụt lùi, điều này chắc chắn là một vết đen lơn trong lý lịch chính trị! Điều này làm sao có thể không làm cho Lưu Khởi Hàng vừa sợ vừa giận được chứ!

-Phó bí thư Lưu, xin bớt giận.

Dương Quân Nghĩa nhíu mày nói:

-Hồng Kong là lãnh thổ không thể chia cắt khỏi Hoa Hạ. Dân chúng Hồng Kong cũng là công dân của Hoa Hạ sau những năm 97, nếu nói nhập hộ khẩu Hồng Kong chính là di dân, vậy thì bí thư Lưu cho rằng Hồng Kong là lãnh thổ nước ngoài sao?

Lưu Khởi Hàng há hốc mồm, mãi lâu mới tức giận nói:

- Bí thư Dương như đang gọt giũa từ ngữ là có ý gì đây?

- Phó bí thư Lưu có những lúc, nói nhiều một từ hoặc là nói ít một chữ, đều là đóng vai trò quan trọng!

Dương Quân Nghĩa đầy thâm ý mà nói:

-Gọt giũa từ ngữ cũng là rất quan trọng, còn nữa sản nghiệp cốt yếu của nhà họ Phương chuyển ra khỏi tỉnh Tần Tây, tôi cũng rất đau lòng, nhưng mong phó bí thư Lưu nhớ rằng, những tài sản tư hữu hợp pháp có thể lưu động bình thường trong nước thậm chí là thế giới, cũng là hợp pháp, đã nhận được sự thừa nhận rõ ràng của Trung Ương.

-Bí thư Dương, anh có đảm bảo được rằng những tài sản của nhà họ Phương đều là những tài sản hợp pháp không?

Lưu Khởi Hàng trợn mắt tức giận mà nói.

-Vậy phó bí thư Lưu ông có thể tiến hành điều tra mà, ít nhất cho đến hiện giờ, tôi chưa từng nghe rằng, Phương gia có cái gì thu lợi không chính đáng hoặc là thu nhập bất hợp pháp.

Dương Quân Nghĩa buông lỏng tay mà nói:

-Lẽ nào phó bí thư có bằng chứng xác thực nào đó mà có thể làm người ta tin à?

-Chưa nghe nói không có nghĩa là không có!

Lưu Khởi Hàng cười nói :

-Tôi không tin rằng trong thời gian ngắn như thế mà nhà Họ Phương có thể tích trữ được nguồn tài sản lớn như thế, lai lịch của mỗi món tiền đấy đều chính đáng, tìm không ra một khuyết điểm nào!

Môi trường kinh tế lớn trong nước thì như thế nào, tuy rằng Lưu Khởi Hàng chưa bao giờ quản lý qua kinh tế, nhưng sớm cũng có nghe nói, ông ta không tin rằng, Phương gia từ trong nước bùn ra mà lại không bị nhiểm bẩn, có thể rửa sạch mà lại không để lại dấu tích gì! Huống hồ là vạch lá tìm sâu, tìm xương trong trứng chim, ai mà không biết.

- Đồng chí Khởi Hàng, tôi cho rằng ở thời điểm này không thích hợp để tiến hành điều tra nguồn gốc tài sản của nhà Họ Phương!

Trịnh Uy đột nhiên nói chêm vào :

-Như thế chỉ làm cho tình hình càng thêm khó cứu vãn.

-Tại sao?

Lưu Khởi Hàng ngơ ngác một lúc rồi hỏi.

Trịnh Uy cũng ngớ ra một lúc, nhìn Lưu Khởi Hàng một cái rồi mới nói:

-Sản nghiệp cốt yếu nhà họ Phương chuyển ra khỏi tỉnh Tần Tây, chỉ làm hạn chế sự phát triển kinh tế của tỉnh Tần Tây, nếu chúng ta điều tra nguồn gốc tài sản của nhà họ Phương, vậy thì hậu quả đem lại chỉ là thiệt hại đến kinh tế tỉnh Tần Tây, thậm chí còn thụt lùi trên diện rộng! Mạo hiểm như thế, chúng ta gánh vác không nổi!

Trong những người có mặt ở đó, không ít người đều âm thầm gật đầu.

Công tác thu hút đầu tư bên ngoài trong phát triển kinh tế của một tỉnh có thể nói là quan trọng nhất trong những việc quan trọng, nhưng muốn nguồn vốn gia nhập không phải là bạn đưa ra chính sách ưu đãi trên diện rộng thì nhất định sẽ thu hút được, những nguồn vốn này, đặc biệt là nguốn vốn đến từ nước ngoài nhất định phải suy nghĩ đến vấn đề làm thế nào để thu hồi nguồn vốn, suy cho cùng người ta không phải là Lôi Phong, càng không phải là Bathune, đầu tư nguồn vốn chính là vì để nhận được sự báo đáp càng lớn.

Phương gia là một đại diện luôn luôn tuân thủ pháp luật ở tỉnh Tần Tây, cho đến bây giờ đều không có bất kỳ tiếng xấu nào, nếu nguồn vốn của nhà họ Phương chuyển ra ngoài tỉnh mà lại bị gây khó dễ hoặc kiểm soát của chính phủ tỉnh Tần Tây, vậy thì bất kể là tài sản đã nhìn thấy hoặc những tài sản chưa nhìn thấy, chắc chắn sẽ vì thế mà đề cao cảnh giác, đồng thời sẽ suy nghĩ hết lần này đến lần khác. Suy cho cùng nói về môi trường đầu tư, tỉnh Tần Tây cũng không phải là có lợi thế độc nhất vô nhị, tốt hơn so với chỗ khác, trong nước còn có rất nhiều tỉnh thành khu vực duyên hải.

Chính phủ ủy ban tỉnh Tần Tây nếu thật sự đưa ra quyết định như thế, thì đó chính là tự đoạn tuyệt đối với thiên hạ rồi.

Đến lúc đó e rằng, những vấn đề bọn họ đối diện không chỉ là không có nguồn vốn mới nhập vào, mà đến những nguồn vốn vốn có ở trong tỉnh Tần Tây cũng sẽ gặp cảnh chạy ra ngoài với quy mô lớn, nếu như thế…e rằng con đường làm quan cả đời này của những vị đang ngồi đây cũng chấm dứt ở đây, hơn nữa đợi nhiệm kỳ sau còn có thể ngồi vào vị trí bây giờ hay không cũng rất khó nói.

Không chỉ người không hiểu về kinh tế như Lưu Khởi Hàng không ý thức được sự nguy hiểm lớn ở trong đó, mà ngay cả không ít người đang ngồi ở đây, nghĩ đến hậu quả như thế đều không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân.

Lưu Khởi Hàng tuy rằng vẫn còn đầy thắc mắc, ông ta không hiểu được, tại sao điều tra nghiêm khắc nguồn gốc tài sản của nhà họ Phương lại làm nền kinh tế tỉnh Tần Tây thương gân động cốt như thế, thậm chí là thụt lùi trên diện rộng! Nhưng ông ta cũng hiểu rằng, mình chỉ là phó bí thư ủy ban tỉnh, Trịnh Uy lại là tỉnh trưởng kiêm phó bí thư tỉnh ủy, thân là cấp dưới mà trước mặt mọi người lại một hai chất vấn lãnh đạo, đây thực là đại kị trên quan trường! Hơn nữa ông ta cũng chú ý đến, không ít người có mặt ở đây đã nhẹ nhàng gật đầu biểu thị sự tán thành, bí thư tỉnh ủy Giải Trạch Dương cũng là một trong số đó, nếu ông ta cứ dây dưa không hiểu, cứ quyết đoán mà chất vấn hai vị đứng đầu trước mặt mọi người! Sai sót như vậy, ông ta cũng không thể phạm phải.

Giải Trạch Dương ho nhẹ một tiếng, trong phòng họp lập tức yên tĩnh hẳn :

- Đồng chí Ái Quân, anh cảm thấy Phương gia thật sự sẽ nhập hộ khẩu vào Hồng Kong , đồng thời chuyển sản nghiệp quan trọng ra khỏi tỉnh Tần Tây sao?

Tô Ái Quân chậm rãi lắc đầu nói

-Bí thư Giải, cái này khó mà nói được, Phương thiếu gia lần này thật sự là nổi giận rồi! Ai a, Phương Nhai lần này cũng thật sự là bị hành hạ đến mức không ra cái bộ dạng gì! Đến vợ chồng ông cụ Phương cũng vì thế mà lâm bệnh nặng.

Tô Ái Quân mặc dù không nói cái gì nhưng những người có mặt ở hiện trường đều nghe ra, chú Hai của người ta bị nhốt giam phi pháp nửa tháng, còn bị hành hạ nghiêm trọng từ tinh thần cho đến thể xác. Vì thế không chỉ có kinh tế nhà họ Phương gặp tổn thất nghiêm trọng mà đến vợ chồng ông cụ Phương cũng vì thế mà lâm trọng bệnh nằm liệt giường, một nỗi bực tức như thế, nếu không để người ta trút hết ra, chỉ có xử lý 2 con mèo nhỏ, chó nhỏ, người ta tất nhiên sẽ thất vọng với chính phủ tỉnh ủy mà rời khỏi tỉnh Tần Tây cũng là một việc có tình có lý.

- Nhưng theo tôi được biết, Phương gia trước mắt việc này cũng chưa đạt được những ý kiến nhất trí. Vợ chồng ông cụ Phương còn chưa có chiều hướng rời khỏi quê hương.

Tô Ái Quân nói.

-Thật sự xảo quyệt!

Lưu Khởi Hàng tự mắng trong lòng, làm gì có chuyện vợ chồng ông cụ Phương chưa có khuynh hướng rời khỏi quê hương, chẳng qua là không để cho những người trong ủy ban chính phủ tỉnh một bậc tam cấp, cũng không để cho họ một đường sống. Nếu có thể đạt được kết quả làm cho họ hài lòng, thì nói là ông cụ Phương đứng ra làm chủ bắt bác bỏ cái đề nghị này. Dù sao thì Phương Minh Viễn ở trong nhà cũng là người vai dưới, những lời này mà truyền ra ngoài còn có tiếng là người biết tôn trọng bậc trên.

Toàn bộ phòng họp lặng im, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Giải Trạch Dương và Trịnh Uy.

Chính vào lúc này,thư ký của Giải Trạch Dương vội vội vàng vàng bước vào, thầm thì mấy câu vào tai Gải Trạch Dương, Giải Trạch Dương cũng theo đó mà biến đổi sắc mặt.

Tất cả những người có mặt, đếu không khỏi thắc mắc, rốt cuộc là việc gì lại có thể làm cho một người đứng đầu như Giải Trạch Dương xúc động như thế.