Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 272: Người cùng cảnh ngộ




Chu Nguyên Trọng lập tức đứng như phỗng, ông ta thật không ngờ mình lại có thể gặp lại Vu Khải Lập trong trường hợp như thế này!

-Bác Chu!

La Thiên Uy lập tức nhảy từ trên ghế xuống, kích động kêu to. Tuy rằng chú Triệu cũng đã gọi điện cho Chu Nguyên Trọng nhưng La Thiên Uy lại không dám khẳng định không biết Chu Nguyên Trọng có vì mình mà chạy đến đây hay không! Vu Thanh Sơn là con trai của Vu Khải Lập, hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ gì là người. Còn mình thì chẳng qua chỉ là gia đình mình trước đây có ơn với Chu Nguyên Trọng, những chuyện như thế này Chu Nguyên Trọng dù có không quản thì cũng chẳng ai nói được gì ông ta!

Vào khoảnh khắc nhìn thấy La Thiên Uy, nếu không phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc thì gần như ông ta không nhận ra đó là ai, có điều sau khi nhìn kỹ lại trong lòng không khỏi nổi lên cơn giận lôi đình!

Chu Nguyên Trọng là người trọng tình nghĩa, năm đó vào lúc ông ta khốn cùng nhà họ La đã giúp đỡ ông ta, ông ta đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy bây giờ mới có nhiều chiếu cố tới nhà họ La, cuộc điện thoại đầy nghiêm trọng của chú Triệu làm ông ta rất tức giận, nhưng vì lo cho an nguy của La Thiên Uy nên ông ta vẫn phải chạy đến!

Cho nên khi ông ta nhìn thấy La Thiên Uy mặt mày hoàn toàn không thể nhận ra được nữa, thì trong lòng trào lên cơn giận. Chu Nguyên Trọng cố nén tức giận chỉ thẳng vào mặt La Thiên Uy nói:

-Thiếu tướng Triệu, ông đường đường là lãnh đạo cao cấp của quân đội Hoa Hạ, là người bảo vệ tổ quốc mà lại đối với một người thanh niên như thế này sao, ông không thấy xấu hổ sao?

Chú Triệu hơi ngẩn người ra một chút, sau đó không nhịn nổi cười, cái tên Chu Nguyên Trọng này mình còn chưa kịp hỏi tội y quản giáo cháu chưa chặt, y đã hỏi tội chính mình rồi!

-Trưởng phòng Chu, ông có thể hỏi cậu ta, cậu ta bị đánh như thế có phục không?

Chú Triệu lạnh lùng nói:

-Triệu tôi nếu như không phải là nghĩ mình ỷ lớn hiếp nhỏ thì đã không thông báo cho Chu Nguyên Trọng ông biết rồi! Hừ!

Chu Nguyên Trọng trong lòng chấn động, rồi lại nhìn La Thiên Uy nói:

-Thiên Uy, chuyện này là thế nào? Vì sao thiếu tướng Triệu lại đánh cháu? Nói !

Ở trong phòng có nhiều người như vậy, đặc biệt lại còn có cả Vu Thanh Sơn, La Thiên Uy nửa điều cũng không dám dấu thành thật nói rõ ngọn ngành vì sao mình bị đánh!

Chu Nguyên Trọng tức giận đến nỗi không nói được gì. La Thiên Uy đây đúng là tự mua lấy phiền toái rồi, đường đường là một tướng quân của Hoa hạ, lại là phó tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải, vừa gặp đã bảo người ta cút thì chẳng phải là tự muốn ăn đánh thì là gì chứ? Việc này nếu như đánh đến bộ chính trị và quân ủy thì người ta cũng chẳng bị đuối lý! Có khi còn có người nói đánh thế là đang còn nhẹ!

-Chu Nguyên Trọng, tôi hỏi ông, cậu ta bị đánh thế có oan không?

Chú Triệu hỏi.

Khuôn mặt già của Chu Nguyên Trọng ửng đỏ, quân nhân chỉ có điểm đó là không tốt, nếu như đều là quan chức với nhau, trừ phi là trở mặt với nhau, nếu không sẽ không có ai làm mất mặt nhau như thế. Nhưng chú Triệu đã hỏi, ông ta cũng không thể không trả lời:

-Thiếu tướng Triệu, là tại tôi dạy dỗ nó không đến nơi đến chốn, đã đắc tội với tướng quân. Thiên Uy, còn không mau lên đây xin lỗi thiếu tướng Triệu đi!

La Thiên Uy vội vàng chạy lên nhưng còn chưa kịp mở miệng thì chú Triệu đã khoát tay, lạnh lùng nói:

-Khoan đã! Chu Nguyên Trọng, nếu như ông đã khẳng định cậu ta không phải là bị đánh oan vậy thì chuyện này tạm thời bỏ qua!

La Thiên Uy bị ông ta dọa cho sợ run đành quay đầu nhìn Chu Nguyên Trọng với ánh mắt cầu cứu.

Chu Nguyên Trọng sững người rồi lại nhìn bố con Vu Khải Lập lúc này mặt biến sắc nghĩ thầm, chẳng nhẽ bố con họ đã chọc giận người này rồi sao? Nghĩ đến đây trong lòng Chu Nguyên Trọng như trút được gánh nặng, ông ta và Chu Nguyên Trọng đều là quan chức cao cấp trong thành ủy Bắc Kinh, mọi người đi qua không đụng, đi lại đụng, việc này của la Thiên Uy nếu để Vu Khải Lập biết được cũng chẳng phải là chuyện gì tốt lành! Tin này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh làm quan của ông ta.

Có điều, nếu như mọi người đều là cùng hội cùng thuyền thì ông ta cũng chẳng sợ Vu Khải Lập cười nhạo nữa!

-Vu Khải Lập, bây giờ ông có thể hỏi con trai ông xem, con trai ông đã đắc tội người ta chuyện gì vậy?

Chú Triệu chỉ vào Vu Thanh Sơn nói:

-Để tránh ông nói tôi gọi ông đến đây là chuyện bé xé ra to!

Thực ra lúc đó ở phía sau Vu Khải Lập, Vu Thanh Sơn đang cầm trong tay tờ giấy ban nãy Phương Minh Viễn đưa cho anh ta. Đúng vào lúc Chu Nguyên Trọng hỏi La Thiên Uy, Vu Thanh Sơn đã lén nhét tờ giấy đó vào tay ông ta.

Vu Khải Lập chỉ thoáng nhìn qua liền cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như là trúng sét vậy! Chú Triệu không cần nói thì đối với cái tên Phương Minh Viễn ông ta cũng không còn xa lạ gì.

Con đường cao tốc nối giữa huyện Tề và nội thành Bắc Kinh cũng như vành đai kinh tế quanh Bắc Kinh cũng đã thực hiện được nửa năm nay rồi, một hạng mục lớn với tổng số vốn đầu tư lên tới 4,5 tỷ đô la Hong Kong như thế, có tác dụng thúc đẩy sự phát triển nền kinh tế của Bắc Kinh, hơn nữa khi vừa đưa vào sử dụng nó đã đem đến nhiều thuận tiện cho việc qua lại của người dân giữa huyện Tế và Bắc Kinh. Đưa hai địa phương này xích lại gần nhau hơn, thì những thuận tiện trong đó không cần nói thì ai cũng biết.

Hơn nữa cùng với đó số đất ở hai bên đường hiện tại cũng đang trong giai đoạn khai thác, từ nội thành đến huyện Tề, nơi nơi đều nhìn thấy những công trình kiến trúc san sát mọc lên, đồng thời cũng mang lại cho những công ty ở thủ đô vô cùng nhiều việc để làm, chỉ cần hai chuyện này thôi cũng khiến cho những quan chức trong thành ủy và ủy ban nhân dân Bắc Kinh nhìn thấy số liệu thống kê phát triển kinh tế năm ngoái cười toe toét rồi!

Vu Khải Lập với cương vị là phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh, nếu như không biết Phương Minh Viễn vậy thì đúng là từ chức còn hơn!

Hơn nữa, con số một triệu tệ trên tờ giấy này cũng đã cho Vu Khải Lập một sự đả kích như sóng thần rồi.

Không phải là vì vui sướng có được một triệu tệ mà là một nỗi sợ phát ra từ tận sâu đáy lòng. Vu Thanh Sơn có đức hạnh như thế nào, một người làm cha như ông ta tất nhiên là hiểu rất rõ.

Mấy năm nay tuy rằng ông ta kiếm được không ít tiền, nhưng số với con số một triệu tệ thì còn kém xa, xe Ferrari thể thao mua cho Vu Thanh Sơn kia cũng là một chiếc xe lậu không bị hải quan phía nam tịch thu mà thôi!

Phương Minh Viễn đột nhiên đưa cho Vu Thanh Sơn một triệu tệ, nếu là chuyện tốt tất nhiên là sẽ không gọi mình đến, chú Triệu trong điện thoại lại càng không thể có cái thái độ lạnh như băng ấy được.

Ngay thời khắc nhìn thấy Vu Thanh Sơn, ông ta đã ý thức được rằng lần này, anh ta lại gây ra họa nữa rồi! Chỉ có điều ông ta không biết Vu Thanh Sơn đã chọc giận chú Triệu thế nào? Theo lý mà nói, một cán bộ cấp cao trong quân đội như chú Triệu sẽ không bao giờ mặc đồ quân nhân tiến vào những nơi ăn chơi như thế này, điều này đối hình ảnh quân nhân mà nói rất không tốt.

Có điều khi nhìn thấy trang giấy này, Vu Khải Lập đột nhiên nghĩ tới, có thể con trai mình không chỉ là chọc giận chú Triệu, mà còn chọ giận cả Phương gia, chọc giận cả Phương Minh Viễn!

Vu Thanh Sơn ấp a ấp úng nói lại mọi chuyện một lần nữa. Tất nhiên anh ta cũng không dám thêm mắm thêm muối gì vào câu chuyện, nhưng trong đó cũng có nói mình lúc đó không hề biết thân phận của Từ Nịnh, sau đó cũng không biết thân phận của Phương Thắng và Từ Tường, hơn nữa nếu như không phải La Thiên Uy đột nhiên nhảy vào chặn ngang thì mọi chuyện cũng đã sớm kết thúc.

Vu Khải Lập càng nghe càng cảm thấy say sẩm mặt mày, thằng con trai của mình đúng là to gan lớn mật, đánh anh họ Phương Minh Viễn không nói làm gì, lại còn dám bắt cha và chú hắn dập đầu nhận tội! Đây chẳng phải là đối đầu với Phương gia, là tát vào mặt Phương Minh Viễn sao? Mình chỉ là cục phó của cục cảnh sát thủ đô, đến là người to thứ hai còn chưa dám nhận, thằng nhãi con mày tưởng bố mày là ủy viên bộ chính trị hả!

Huống chi, cứ cho là ủy viên bộ chính trị cũng không thể nào không kiêng nể gì mà chèn ép Phương gia, làm mất thể diện của Phương gia được! như thế chỉ làm cho người khác cảm thấy đau, càng là vạch áo cho người xem lưng mà thôi!

Chu Nguyên Trọng cũng thật sự không ngờ, cái họa mà La Thiên Uy tạo ra không ngờ không chỉ là chuyện ban nãy, không ngờ lại còn chọc giận cả Phương gia và Phương Minh Viễn! Càng phiền phức hơn nữa là y đã chọc đến cả trưởng bối của Phương Minh Viễn!

-Mày đúng là đồ khốn kiếp!

Chu Nguyên Trọng liền cho La Thiên Uy một cái bạt tai.

-Mày có phải là thấy sống đủ quá rồi không! Chuyện này thì liên quan gì đến mày, mày nhảy vào tự mua phiền toái làm gì, đây không phải là ăn no rực mỡ muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?

La Thiên Uy bị cái tát như trời giáng của Chu Nguyên Trọng làm ngã lăn quay dưới đất, y cũng tự biết mình đã gây họa nên cũng không dám nói gì. Chu Nguyên Trọng chỉ thẳng vào mặt La Thiên Uy tức đến run người, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải!

Xin lỗi? Phải xin lỗi như thế nào mới làm cho Phương gia nguôi giận đây? Phương Thắng tuy rằng không phải là nhân vật nổi tiếng gì, càng không phải là người có quyền cao nhất ở Phương gia, nhưng lại là cha của Phương Minh Viễn, chỉ điều này thôi cũng đủ lắm rồi!

Tiền? Phương gia là một gia tộc hàng đầu trong nước, dưới danh nghĩa họ toàn là những doanh nghiệp nổi danh, sao có thể thèm chút tài sản của La Thiên Uy chứ!

Quyền! Sau lưng nhà họ Phương là Tô gia, Mai gia, Sài gia, trong chốn quan trường so với mình chỉ có thể là cao chứ không hề thấp hơn, mình có thể giúp Phương gia được chuyện gì thì những người kia cũng có thể làm được!

Thể diện? Trong lòng Chu Nguyên Trọng nảy ra một ý, nếu đã đụng đến thể diện nhà họ Phương thì chỉ có cách này mới có thể làm nhà họ hài lòng mà thôi. Nhưng đường đường là thân thích của trưởng phòng tổ chức cán bộ Thành ủy lại phải xin lỗi Phương gia trước mặt mọi người, thế chẳng phải là làm mất mặt ông ta sao! Chỉ sợ sau này không những con đường làm quan không còn, mà đến cả có tăng chức thì cái uy danh vốn có cũng chẳng còn!

Đến được cái ghế như Chu Nguyên Trọng, muốn tiến thêm một bước có thể nói là khó hơn lên trời, dừng lại tiền đồ của chính mình Chu Nguyên Trọng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng...ông ta thở dài, ông ta cũng không nỡ để thấy này!

Cùng lúc đó, Vu Khải Lập cũng bất đắc dĩ thở dài một cái.

Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra tình trạng quẫn bách của nhau!

Thế này mới gọi là người cùng cảnh ngộ!