Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 266: Từ Nịnh xảy ra chuyện rồi




Khi Phương Minh Viễn và chú Triệu đi ra từ nhà họ Chương, đã là 9h30 tối, nếu không phải đã tới thời gian nghỉ ngơi của Chương Nguyên Bồi, sợ rằng hai người vẫn không thoát thân. Chương Quân Tử trực tiếp tiễn hai người ra ngoài cửa, nhìn bọn họ lên xe đi xa, lúc này mới trở lại trong viện.

-Minh Viễn, chúng ta có thể yên tâm đi thực hiện, có bác Chương làm hậu thuẫn, bất kể là chính phủ hay trong quân, đều nể mặt vài phần.

Chú Triệu trong lòng vui hơn nói. Có thể cùng ăn tối với ông cụ Chương, còn nói chuyện lâu như vậy, sự việc này mấy năm gần đây rất hiếm thấy, nói ra, không biết bị bao nhiêu người hâm mộ chết.

Phương Minh Viễn gật gật đầu. Chuyến đi đến nhà họ Chương hôm nay, đối với hắn, cũng là thu hoạch được kinh nghiệm những người có công lao khai quốc vẫn còn sống rất phong phú, cái nào cũng là của quý của chính phủ Hoa Hạ, sức ảnh hưởng lớn đó, không thua kém gì những lãnh đạo Trung ương đang nhậm chức. Có Chương Nguyên Bồi tấm bùa hộ mệnh này, nhà họ Phương lại ổn định không ít. Hơn nữa cứ như vậy, tự mình qua lại với người trong quân, cũng không ai lại dám nói linh tinh.

-Ai, đúng rồi, những băng cháu đưa cho bác Chương, chú nhìn thoáng qua, hình như là phim truyền hình?

Chú Triệu có chút ngạc nhiên hỏi.

-Dạ, một bộ phim về thời kỳ chiến tranh kháng Nhật và chiến tranh giải phóng, nhào nặn nên loại vị quân nhân khác.

Phương Minh Viễn cười nói.

-Hy vọng ông Chương có thể sẽ thích.

-Quân nhân kiểu khác? Nghĩa là sao?

Chú Triệu lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Chú Triệu, hình tượng những quân nhân trong phim nước chúng ta, đa số đều là quyền cao chức trọng, có thể nói là nhân vật điển hình, nhưng người xưa có câu: nhân vô thập toàn, những tướng quân thời kỳ đầu kiến quốc, một đội quân vũ trang xuất thân từ nông thôn, từng người đều có dáng vẻ tao nhã?

Chú Triệu há hốc mồm, nhưng không nói ra được gì. Thân là quân nhân, ông ta tất nhiên hiểu biết nước mình nhiều hơn, những tướng quân năm đó rốt cuộc là người như thế nào, tao nhã? Sợ rằng trong mười người cũng không tìm ra hai người. , vị nào cũng là người có tính cách cực kỳ bộc trực

-Cho nên, cháu thì ngược lại, vị quân nhân này, thời kiến quốc được trao tặng quân hàm thiếu tướng, cũng xem như chức quan cao cấp của quốc gia. Mà cuộc sống của anh ta thì biểu hiện ra một quân nhân thép không màng sống chết, áp đảo mọi thứ, hơn nữa anh ta lại tuyệt đối không vũ phu thuần túy, một mặt có trí dũng song toàn, mặt khác cũng có sự xảo quyệt và hẹp hòi của kiểu nông dân trước đây ở Hoa Hạ. Anh ta sẽ đập bàn chửi vợ, anh ta sẽ che chở cho con cái, lúc phẫn nộ cũng sẽ chống đối thủ trưởng, cũng sẽ kháng mệnh lệnh nhưng anh ta lại là một người trung thành với quốc gia này, trung thành với Đảng, anh ta giống như người bên cạnh chúng ta, tuy có chút tật xấu, nhưng rõ ràng khá sinh động tươi mới.

Phương Minh Viễn cười nói.

Chú Triệu hiểu gật gật đầu. Ông ta cũng biết, hiện giờ trong phim ảnh đề cập tới đề tài chiến tranh, thường bị mọi người phê bình là chỉ có chiến tranh không có người, những nhân vật anh hùng đó đều bị bỏ trống, đều bị lí tưởng hóa, từng người đều giống như thần tiên không ở chốn nhân gian.

-Nhưng cháu quay như vậy chắc chắn sẽ bị người ta phê bình.

Chú Triệu cười nói.

-Dạ, cháu hoàn toàn có thể nghĩ đến được, mọi người sẽ nói như vậy không phải anh hùng, là binh lính càn quấy, là loại thổ phỉ, nói anh không tuân thủ nguyên tắc tổ chức của quân đội và kỷ luật.

Phương Minh Viễn nhún nhún vai, không cho rằng đúng nói.

-Cuộc đời này, con người, cho dù là thánh nhân, cũng có lúc mắng người, hơn nữa, cháu cho rằng, hình tượng như vậy mới phù hợp với đa số lãnh tướng quân chưa từng được giáo dục quân sự chính thống, hơn nữa trình độ văn hóa phổ thông khá thấp. Vòng vo, tin rằng bên Quốc Dân Đảng vẫn sẽ có không ít hình tượng phải chiếu cố cán bộ cao cấp? Không thể tạo bọn họ thành một con người hoàn thiện? khiến quần chúng cảm thấy từng người một đều rất xa xôi?

-Minh Viễn, tên tiểu tử này!

Chú Triệu đột nhiên dơ tay ra vỗ lên bả vai Phương Minh Viễn một cách nặng nề nói.

-Cháu nói thật đi, bộ phim này đã đạt được sự phê duyệt của các ban ngành có liên quan chưa?

-Đương nhiên là chưa rồi.

Phương Minh Viễn không hề do dự nói.

-Tiểu tử cháu rõ ràng tặng lễ vật, trên thực tế là muốn khiến ông cụ giúp đỡ cháu thuyết phục các ban ngành có liên quan, phê duyệt phát sóng nó.

Chú Triệu kia là ai, có thể làm Thiếu tướng, người làm Phó tham mưu hạm đội Nam Hải, làm sao có thể không hiểu tâm tình của một người được chứ.

-Chú Triệu anh minh.

Phương Minh Viễn cũng cười lên, nói thật, từ sau khi quay xong Kiếm sáng, hắn đợi một cơ hội này có thể nói là rất lâu rồi. Muốn thuyết phục các ban thẩm tra thông qua, ứng cử viên tốt nhất là những người có công lớn trong thời kỳ khai quốc.

-Hi hi, cháu có lẽ tìm đúng người rồi.

Chú Triệu cười mấy tiếng hi hi nói.

-Bác Chương tuy đã học mấy năm, nhưng tính nóng như lửa, hơn nữa năm đó những tướng quân giao hảo với ông ta, đa số đều là xuất thân từ nông thôn, bọn họ đều chưa được rèn luyện học tập kiến thức về quân sự chính thống, hoàn toàn là trưởng thành từ trong các trận hỏa chiến. Lúc đầu đừng nói mắng cha mắng mẹ, nếu ý kiến bất đồng, mọi người có lúc kéo ra đánh nhau một trận. Nếu nói bộ phim này thật sự giống những lời đã nói này, bác Chương chắc chắn thích.

Phương Minh Viễn hơi nhếch miệng, nói thật, do chú Triệu thông báo quá muộn, cho nên hắn luôn không rõ ràng với Chương Nguyên Bồi, nhưng Phương Minh Viễn đánh cược một lần. Theo hắn nghĩ, cho dù là vị này chính là vị Nho tướng, nhìn ra thời Lý Vân Long, cũng sẽ nghĩ đến những người bạn chiến đấu đã hy sinh trong những năm tháng chiến hỏa đó. Cho dù là sẽ không giúp mình nói, cũng tuyệt đối sẽ không tức giận, nhưng hiện tại cho thấy, mình thành công rồi.

Xe quân sự phi đi rất nhanh thì trở lại thành phố.

-Minh Viễn, chú đưa cháu đến đâu đây?

Chú Triệu hỏi:

-Tứ hợp viện đó? hay là…

-Chú Triệu, chú đợi một chút, cháu trước tiên hỏi thử mấy người khác ở đâu.

Phương Minh Viễn lôi di động ra, vừa mới mở máy, di động đã reo lên.

-A?

Phương Minh Viễn nhìn dãy số một cái, đúng là điện thoại của Tứ hợp viện nhà mình.

-Alô?

Phương Minh Viễn vội nhận.

-Minh Viễn à, con đang ở đâu?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng loạn của người mẹ Bạch Bình.

-Trên đường về thành phố? xảy ra chuyện gì rồi ạ?

Phương Minh Viễn giật mình, lẽ nào trong lúc mình tắt máy, xảy ra chuyện lớn gì rồi?

-Vừa rồi gì Quỳnh con và dượng Từ gọi điện đến, nói là Từ Nịnh xảy ra chuyện rồi.

Bạch Bình lo lắng nói.

-Điện thoại của con luôn gọi không được, ba con đã vội đi rồi.

-Từ Nịnh đa xảy ra chuyện rồi?

Phương Minh Viễn không khỏi run lên.

Lúc này Từ Nịnh đang mặt mày bầm dập ngồi sợ hãi trong góc tường cùng hai người bạn cùng tuổi, với ánh mắt kinh hoàng nhìn xung quanh.

Trên ghế sofa trong phòng, bốn người đang ngồi ngay ngắn, mà ở hai bên ghế sofa, còn có bốn người cường tráng, đang nhìn ba người như hổ rình mồi.

-Vũ tổng, nhưng ba người không thuộc hạng người xấu, ông lại hà tất quản hắn.

Một người thanh niên ngồi bên trái ghế sofa, vẫn sắc mặt tức giận nói:

-Dám đập xe của Vu Thanh Sơn tôi, còn đùa giỡn với người phụ nữ của tôi, tôi thấy bọn họ không muốn sống rồi.

Nếu nói Phương Minh Viễn lúc đó ở đây, tất nhiên là khó nhận ra, người trung niên này được gọi là Vũ tổng, đúng là Vũ Uy.

Vũ Uy hiện giờ cũng là nay không bằng xưa, từ việc theo Phương Minh Viễn đến tuyến đường Viễn Đông Russia, thân gia cũng đã thực sự xoay sở nhiều lần, hiện tại ở Bắc Kinh, tuy còn cách nhân vật cao nhất cả vạn dặm, nhưng cũng là một nhân vật trung tầng.

Vũ Uy nhìn thoáng qua thấy Từ Nịnh cả người run rẩy, khẽ cười mỉm nói:

-Thiếu gia Vu, nể mặt tôi đợi một chút, , tôi cũng có thể có quan hệ bạn bè thân thiết với một vị bạn lớn của tôi, nếu nói thật sự như những gì y đã nói, nếu nói thật sự chỉ ra tốt xấu cho y, không phải tôi hù dọa đâu, nhưng cậu thật sự sẽ gặp phiền phức lớn đấy.

Vu Thanh Sơn chần chừ một lát, có chút khó xử nói:

-Nó? nó cũng có thể có quan hệ bạn bè với Vũ tổng?

Ba của Vũ tổng đang ở trong quan trường ở Bắc Kinh. Tuy nói không phải nhân vật gì lớn, nhưng trong tay Vũ Uy nắm vững con đường chính thương mại với Russia. Vu Thanh Sơn cũng không muốn vì việc nhỏ này, mà làm mất mặt Vũ Uy, nói thật, Vu Thanh Sơn cũng không cho rằng bạn của Vũ Uy có thể mang lại phiền phức gì cho mình.

-Vu tổng, anh nói chuyện có phải là quá giật gân không?

Người thanh niên ngồi trên ghế sofa bên khác nhíu nhíu mày nói:

-Một người bình thường, còn có thể có bạn bè gì khiến thiếu gia Vu gặp phiền phức?

Vũ Uy nhún vai, kỳ thực nếu nói không phải lúc đó ông ta đậu ở bãi đậu xe nghe được Từ Nịnh nói em họ của y tên Phương Minh Viễn, ông ta mới sẽ không quản việc sống chết của y, huống hồ, chính mình với Vu Thanh Sơn cũng không có mối quan hệ sâu sắc gì, chẳng qua là xã giao. Ở một lúc nào đó, vẫn là đối thủ cạnh tranh. Nếu không là xem xét đến chẳng may người này thật sự có quan hệ với Phương Minh Viễn, chính mình lại thấy chết không cứu, chọc giận Phương Minh Viễn,ông ta mới không có hứng thú đến nhắc nhở Vu Thanh Sơn. Không ngờ Vu Thanh Sơn bọn họ không có hứng thú như vậy, ông ta cũng càng không có hứng quản bọn họ nữa. Dù sao chỉ cần mình bảo vệ ba người này, nếu nói thật sự là anh em họ của Phương Minh Viễn, mình đã lập công rồi.

Vũ Uy đứng dậy, đến trước mặt Từ Nịnh, nhìn anh ta đang sợ đến nỗi như người mất hồn, thấp giọng nói:

-Anh vừa mới nói gì em họ anh là Phương Minh Viễn, ba của hắn tên gì?

Từ Nịnh lắp bắp nói:

-Tôi….tôi không biết, tôi chỉ…chỉ biết hắn họ Phương.

Vũ Uy tức giận, đây chẳng phải nói nhảm sao, toàn bộ người Hoa Hạ đều biết, em họ cậu và ba cậu là một họ.

-Cô út tôi gọi là Bạch Bình.

Nhìn thấy Vũ Uy sắp đứng dậy, Từ Nịnh một tay nắm chặt vạt áo của anh ta, nói giọng khàn khàn.

Vũ Uy sợ run lên, lúc này mới quay đầu nói với Vu Thanh Sơn:

-Nếu nói cậu Vu cảm thấy xót xe, chi bằng như thế này đi, tôi bồi thường toàn bộ khoản tiền một chiếc xe mới cho cậu Vu, việc này trước tiên bỏ qua đã, như thế nào?

Vu Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn Vũ Uy một lúc lâu, phải biết chiếc xe này của anh ta là BMW, tuy không phải kiểu mới nhất, nhưng cũng đáng giá hơn là việc bảo vệ ba người này, không ngờ Vũ Uy lại chủ động đề xuất bồi thường một chiếc xe mới cho mình, điều này rất quái dị…