Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 241: Một khoản tiền lớn




Nguyễn Trường Hà và Nguyễn Mộng Đắc sắc mặt tái nhợt mang theo một chút sợ hãi cùng với bảo vệ đi ra phía sau rời khỏi phòng bệnh.

-Cậu Phương, thành công không?

Mới vừa giằng co cùng với bảo vệ của Nguyễn Trường Hà, Trần Trung và Võ Hưng Quốc cười tủm tỉm hỏi thăm.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, tuy rằng nói không nhiều bằng hắn yêu cầu, nhưng khoản tiền này, cũng đủ để mẹ con Lý Quế Hoà cải thiện hoàn cảnh hiện nay.

Đối với Phương Minh Viễn, Nguyễn Trường Hà hai ngày qua có thu thập tin tức nhưng của Nguyễn Mộng Đắc thực đầy đủ hơn. Theo lời của Phương Minh Viễn nói vừa rồi, có nhiều người ở Hoa Hạ, Hồng Kông, Mĩ, Nhật Bản, Liên Xô,

Singapore và rất đông truyền thông cảm thấy hứng thú với việc này, câu nói này của hắn cũng không phải là một câu nói đùa. Với khả năng và lực ảnh hưởng của Phương Minh Viễn, cho dù là truyền thông các nước này không hào hứng, hắn cũng hoàn toàn có thể đem việc này bố trí các nhà truyền thông thu hút người xem.

Nguyễn Trường Hà là bộ trưởng bộ ngoại giao, chức vị quyền hạn cao trọng, nhưng cũng chỉ là ở trong nước XYZ mà thôi. Có lẽ truyền thông trung ương của Hoa Hạ sẽ yêu cầu đối với việc này im lặng xử lý, nhưng truyền thông của Hồng Kông,

Các phương tiện truyền thông của Mĩ, Nhật Bản cũng là nơi mà chính phủ không ai kiểm soát tới.

Đến lúc đó, nếu nói chuyện này thật sự bị hoàn toàn lan truyền ra ngoài, thì chính phủ Hoa Hạ cũng chẳng bị chỉ trích gì vì đã ra lệnh xử lý nhân viên liên quan, cũng đem Nguyễn Mộng Đắc trục xuất khỏi Hoa Hạ, nhưng chính phủ XYZ lại bị mất đi uy tín. Chuyện này so sánh với một trăm ngàn tệ tuy rằng nhiều, nhưng hoàn toàn không đáng gì cả.

Hơn nữa, Nguyễn Trường Hà càng lo lắng chính là, nếu như cùng với Phương Minh Viễn dây dưa, Nguyễn Mộng Đắc nếu bỏ lỡ thời gian rời khỏi Hoa Hạ, để cho chính phủ Hoa Hạ có cơ hội tạm thời bắt giữ, chính phủ XYZ cũng coi như là hoàn toàn mất thể diện.

Cho nên, Nguyễn Trường Hà rất vui vẻ mà đáp ứng ký chi phiếu tám mươi ngàn, coi như là tiền bồi thường chi phí cho mẹ con Lý Quế Hoà.

-Thằng quỷ sứ XYZ lần này chắc là tức chết.

Võ Hưng Quốc cười ha ha nói. Đây chính là mất cả chì lẫn chài, làm người ta chắc chắn khó chịu.

-Cậu Phương, đối với cậu sau này … có ảnh hưởng gì không?

Trần Trung không có lạc quan như vậy.

Bất luận là nói thế nào tuy là chèn ép bọn kiêu căng, nhưng chỉ sợ nhà họ Phương và Phương Minh Viễn vì thế mà phải trả giá. Trước không bằng chính phủ trung ương sẽ có phản ứng, chỉ e là sự nghiệp nhà họ Phương sau này tiến vào thị trường Đông Nam Á, sẽ có khả năng gặp trở ngại.

Phương Minh Viễn đập bả vai Trần Trung cười nói:

-Anh Trần, việc này anh không cần phải lo lắng, trong lòng tôi biết rõ.

Thị trường XYZ, thị trường Đông Nam Á tuy rằng quan trọng, nhưng nhà họ Phương hiện giờ chủ yếu là phát triển trong nước, sản nghiệp ở Nhật Bản và Liên Xô người XYZ không cần thiết biết đến, chỉ cần biết, hai mũi nhọn công nghiệp là nhằm vào Mĩ và Châu Âu. Thị trường XYZ? Ha ha, tạm thời còn chưa có lên chương trình.

Hơn nữa, trước mắt đã thấy nguy cơ khủng hoảng tài chính của Đông Nam Á, tới thời điểm khủng hoảng sợ là chính bọn họ cầu xin ông chủ tư bản nhà họ Phương tiến vào. Cho nên, Phương Minh Viễn vốn không đem chuyện này để trong lòng.

Nhưng thật ra trong nước, chuyện Phương Minh Viễn vừa làm rối lên, khẳng định sẽ khiến nhiều người không vừa lòng, thậm chí còn ghi hận trong lòng. Tuy nhiên có đám người bên chỗ ông cụ Tô Hoán Đông bao che, chuyện này nói thì khó nghe, nhưng là chính mình giúp cho chính phủ thu dọn tàn cuộc, những người đó mặc dù là trong lòng bất mãn, cũng không có khả năng xuống tay với nhà họ Phương.

Hơn nữa, châm ngôn nói rất hay, không bị người ghét là kẻ tầm thường. Lực ảnh hưởng của nhà họ Phương với nền kinh tế trong nước ngày càng lớn, mối quan hệ gắn bó giữa nhà hắn cùng với nhà họ Tô, chắc chắn sẽ có người nhìn không vừa mắt hoặc là muốn đem nhà họ Phương một cước đá văng ra, giành lấy vị trí tốt đẹp. Cùng với như vậy, còn không bằng lên giọng một ít, chỉ cần để ý Phương Minh Viễn ngược lại muốn nhìn xem, ai có thể đem chính mình làm như thế.

Trần Trung cười cười, trong lòng nhẹ nhõm. Đi theo Phương Minh Viễn nhiều năm như vậy chỉ cần Phương Minh Viễn nói hắn trong đầu đã biết, Trần Trung liền không có gì phải lo lắng.

-Người nhà Lý Quế Hoà kia thực sự rất đáng thương, có một chút tiền bồi thường này, bọn họ cũng có thể sống dễ chịu một ít.

Võ Hưng Quốc bùi ngùi nói.

-Đúng vậy.

Phương Minh Viễn vỗ vỗ chi phiếu trong tay nói. Tuy nhiên một khoản tiền này cũng chỉ có thể cấp cứu mà thôi, nếu như nhà Lý Quế Hoà không thể lợi dụng khoản tiền này để đầu tư làm giàu, thì dùng cũng không bao nhiêu năm, hiện giờ này có thể coi là khoản tiền lớn có thể đầu tư trên diện rộng.

-Anh Võ, việc này giao cho anh. Anh sắp xếp người dùng khoản tiền này ở vị trí tốt cách Ly Sơn, dùng tên Lý Quế Hoà mua mấy căn nhà lầu.

Phương Minh Viễn tiện tay đưa chi phiếu cho Võ Hưng Quốc. Có nhà lầu đó, tiền cho thuê hàng năm cũng đủ cả nhà Lý Quế Hoà sinh sống, quan trọng hơn là, theo như phòng thị trường Hoa Hạ, giá trị nhà đó sẽ tăng lên cao mỗi năm, cho dù nhà Lý Quế Hoà có nhu cầu gì cần dùng tiền gấp, cũng có thể bán đi được. Như vậy tám mươi ngàn tệ này cũng sẽ không bị giảm giá trị.

-Rất tốt.

Có thể vì người nhà của người đã chết ở chiến trường XYZ chưa từng thấy mặt kia mà tận lực, Võ Hưng Quốc tự nhiên là không từ chối.

Lúc này, di động của Phương Minh Viễn đột nhiên vang lên, đúng là Tô Hoán Đông điện thoại tới.

-Minh Viễn, cháu yêu cầu Nguyễn Mộng Đắc bồi thường?

Tô Hoán Đông gấp giọng hỏi:

-Tên tiểu tử này, sao không chịu yên ổn vài ngày vậy? Cháu có biết rằng, Nguyễn Mộng Đắc tuy không phải là thành viên quan trọng trong đoàn đại biểu XYZ, nhưng cũng được hưởng quyền miễn trừ ngoại giao?

-Ông nội Tô, y là được hưởng quyền miễn trừ ngoại giao, nhưng được hưởng đặc quyền cũng không cấm y chủ động bồi thường người bị hại được.

Phương Minh Viễn cười nói. Việc này tuy rằng không phù hợp với nguyên tắc quốc tế, nhưng có phải như thế là không có đạo lý đâu. Được hưởng đặc quyền ngoại giao, có nghĩa là nhân viên ngoại giao không phải chịu áp dụng pháp luật hình sự, dân sự, hành chính của quốc gia sở tại, nhưng cũng không có điều ước quốc tế nào quy định, nhân viên ngoại giao phạm tội, truyền thông thế giới không thể đưa tin. Trước đây, hai nước Liên Xô và Mĩ trục xuất vài nhân viên ngoại giao lẫn nhau, không phải mỗi lần đều rất ồn ào sao.

-Thì là như thế, đoàn trưởng Nguyễn giữa thể diện và bồi thường, cuối cùng là lựa chọn thể diện.

Phương Minh Viễn đem chân tướng sự việc nói rõ một lần.

-Ồ.

Đầu bên kia điện thoại Tô Hoán Đông thở phào một cái. Nói như vậy thì không có gì, cho dù là trong nước có người sinh sự cũng không phải là không thể nói.

-Ông nội Tô, đối với người nước ngoài, hiện nay chính phủ thật sự rất phóng túng, siêu quốc đãi ngộ, ha ha, thời gian dài quá, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người dân, do đó gốc rễ xã hội lung lay. Người nước ngoài ở Hoa Hạ gây chuyện, dựa vào cái gì mà người dân phải gánh chịu? Cho dù là chính phủ bồi thường, thì cũng là lấy từ tiền thuế của dân. Dựa vào cái quái gì đi thu dọn tàn cuộc cho người nước ngoài.

Phương Minh Viễn bất mãn nói:

-Chẳng lẽ nói, nhân viên ngoại giao của ta ở nước ngoài cũng có thể làm càn vô đạo đức như vậy?

-Ôi, Phương Minh Viễn có rất nhiều chuyện không thể dẫn giải đạo lý.

Tô Hoán Đông trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài nói:

- Tuy nhiên, cháu lúc này chọc vào tổ ong vò vẽ, tuy chuyện qua đi nhưng hậu hoạ khó lường.

- Hơn nữa người XYZ khẳng định là hận cháu chết đi được!

- Toàn bộ thế giới mọi người hận đế quốc Mĩ, nhưng người Mĩ không phải đều sống thoải mái hơn bất kỳ ai trên thế giới này sao?

Phương Minh Viễn chẳng hề để ý nói:

- Một dân tộc anh hùng, phần lớn mặt khác đều là dân tộc hung dữ, Thành Cát Tư Hãn như thế, Napoléon cũng như thế. Nếu nói có thể bị toàn thể người XYZ căm hận, cũng coi là một loại vinh quang. Huống chi người XYZ, bọn họ hiện tại là ốc còn không mang nổi mình ốc, và chúng ta gây sức ép nhỏ ở đảo Hải Nam, họ cũng không có cái gan lại gây chuyện phiền toái.

- Ha ha ha.

Tô Hoán Đông phá lên cười.

- Xem ra cháu thực không xem người XYZ ra gì, như vậy cũng tốt. Tuy nhiên, cháu gần đây tốt nhất cũng nên làm vài chuyện, bù lại hình ảnh của mình ở tầng lớp trên. Lúc này đây có hai vị lãnh đạo đối với cháu thực rất không hài lòng.

Phương Minh Viễn cất điện thoại, trầm ngâm một lát, Trần Trung và Võ Hưng Quốc trong lòng cũng không khỏi có chút không yên.

- Bốp!

Phương Minh Viễn ánh mắt sáng lên, vỗ tay vang một tiếng.

Năm 1996 thời đại này, ngày 19 tháng 7 tới ngày 4 tháng 8, tại Atlanta nước Mĩ tổ chức thế vận hội O-lym-pic lần thứ hai mươi sáu, Mà ở thế vận hội trước tại Barcelona, vận động viên Hoa Hạ tổng cộng lấy được 17 huy chương vàng, 23 huy chương bạc, 17 huy chương đồng, một trong 4 nước dẫn đầu trong bảng xếp hạng huy chương. Người dân Hoa Hạ, nhiệt liệt chờ mong thế vận hội Ô-lym-pic Atlanta khai mạc, đồng thời đã suy đoán, ở thế vận hội Ô-lym-pic lần này, Hoa Hạ đến tột cùng còn có thể đạt được bao nhiêu huy chương vàng, còn có thể củng cố vị trí của mình trong nhóm thứ hai hay không.

Ở trước thềm tết âm lịch, trụ sở chính tập đoàn Carrefour Thượng Hải lại đưa ra một thông tin kinh thiên động địa.

Tập đoàn Carrefour đối với vận động viên đoạt huy chương vàng tại thế vận hội Atlanta trao thưởng, tập đoàn Carrefour lấy danh nghĩa của họ đề ra mỗi huy chương vàng được thưởng hai mươi ngàn tệ, mà việc sử dụng tiền thưởng này hoàn toàn do vận động viên đoạt huy chương vàng quyết định, họ có thể dùng để giúp đỡ những sinh viên nghèo, cũng có thể đem khoản tiền này về đầu tư vào sự nghiệp giáo dục. Ví dụ như ở khu vực khó khăn, khoản tiền này hoàn toàn đủ xây dựng một trường học lấy tên của bọn họ!

Tin tức vừa đưa ra, lập tức khiến cho cả nước chấn động! Mọi người kinh ngạc rất nhiều cũng đều sôi nổi phỏng đoán, tập đoàn Carrefour ở thế vận hội Ô-lym-pic lần này, rốt cuộc là vì chuyện gì mà thưởng công nhiều như thế.

Phải biết rằng thế vận hội Ô-lym-pic ở Barcelona, vận động viên Hoa Hạ đạt được mười bảy huy chương vàng, nếu nói thế vận hội Ô-lym-pic lần này, vẫn có thể duy trì trình độ này, tập đoàn Carrefour sẽ phải thưởng cao tới ba mươi bốn triệu tệ! Tới ba mươi bốn triệu tệ, giá trị sản lượng của một xí nghiệp bậc trung trong một năm cũng không có nhiều như vậy!