Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 238: Phải xem tình hình




Quan hệ giữa HongKong và Chính phủ XYZ cũng không tốt, rất nhiều người Hoa kiều sinh sống ở XYZ đều có nhiều mối quan hệ phức tạp với thị dân HongKong. Cho nên lúc đầu người XYZ đuổi Hoa kiều trong nước đi, gây ra trên 10 vạn kiều dân chết trên biển, chỉ một việc đó, thì đủ để khiến thị dân HongKong không có cảm tình với người XYZ rồi. Đây là một điểm thứ nhất!

Phương Minh Viễn giải thích nói.

-Thứ hai, bởi vì bị đuổi đi và bị tẩy trừ, rất nhiều người từ XYZ trốn ra đều là hai bàn tay trắng. Là một cảng trung chuyển và cảng thu dụng, HongKong giữa năm 70 đến năm 90, có số lượng lớn dân XYZ tị nạn chuyển đến quốc gia khác từ đây, mà bây giờ số dân tị nạn bị mắc kẹt ở HongKong vẫn là trên 10 vạn! Những người dân tị nạn này, đã đem đến áp lực chính phủ rất lớn cho chính phủ HongKong, Liên Hợp Quốc đến giờ vẫn đang nợ chi phí lắp đặt của HongKong mấy tỉ tệ HongKong, hơn nữa số lượng lớn dân tị nạn XYZ bị kẹt ở HongKong, cũng đem đến ảnh hưởng phụ nghiêm trọng cho sự ổn định xã hội của HongKong!

-Thứ ba, rất nhiều người XYZ, do cuộc sống khó khăn, lại không có kỹ năng mưu sinh khác, chỉ có gia nhập xã hội đen. Hiện giờ con đường xã hội đen ở HongKong, người XYZ có thể nói là như lòng lang dạ sói. Cho nên người HongKong không hề thích người XYZ. Đương nhiên rồi, đối với chính phủ XYZ nguyên nhân dẫn đến tất cả điều này, tất nhiên càng làm tăng thêm sự chán ghét.

Phương Minh Viễn cười nói.

-Cho nên, chính là để ổn định HongKong, chính phủ Trung ương phải suy nghĩ kỹ mà làm!

Đám người Tô Ái Quân lúc này mới tỉnh ngộ, nếu người HongKong không thích chính phủ XYZ như vậy, vậy thì sự việc Nguyễn Mộng Đắc vì ẩu đả với phụ nữ mà bị xử lý, một khi truyền đến HongKong, khẳng định là trò cười của tất cả mọi người. Nếu nói, về việc này chính phủ Trung ương không xử lý, tất yếu sẽ dẫn đến sự bất mãn mạnh mẽ của thị dân HongKong, trước khi HongKong trở về, thời điểm nhạy cảm lay động thị dân HongKong , chính phủ Trung ương chắc chắn sẽ không lộ ra mạo hiểm như vậy, để người dân XYZ nguôi giận mà đã làm mất đi lòng dân HongKong, kiểu mua bán này bất luận như thế nào cũng xem như thua lỗ!

-Ai! Cũng khó trách lòng người HongKong bất ổn!

Cổ Vũ Thành khẽ thở dài một hơi nói. Ngân hàng giao thông thành lập từ thời kỳ dân quốc đến nay đều có chi nhánh ở HongKong, mặc dù trước khi xây dựng lại trong nước, chi nhánh HongKong của ngân hàng Giao Thông cũng vẫn đang kinh doanh bình thường. Cho nên, Cổ Vũ Thành hiểu biết về HongKong vượt xa hầu hết mọi người trong nước lúc này.

Hiện giờ HongKong tuy là thuộc địa của Anh, nhưng luật pháp đã thiết lập khá hoàn thiện, hàng năm số khách du lịch thế giới đi HongKong lên tới 10 vạn, trăm vạn người, nhưng chính phủ HongKong cũng không cấp cho những người khách du lịch đó đãi ngộ mua hàng, người HongKong và người nước ngoài trước luật pháp, về cơ bản có thể nói là bình đẳng. Mà một khi trở về nội địa, thì lại phải thấp hơn người nước ngoài một cái đầu. Điều này ai cũng không chịu nổi!

Lời của Cổ Vũ Thành dẫn đến sự đồng tình của mọi người trong phòng.

Không khí bên trong lập tức thoải mái rất nhiều.

-Được rồi!

Tô Ái Quân nhìn đồng hồ, đã là hơn 11h tối rồi, liền vỗ đùi nói.

-Nếu như vậy, vậy tôi cũng đã yên tâm rồi, ngày mai tôi còn có việc, thím của cậu cũng còn đang đợi tôi về nhà, không tốn thời gian ở đây nữa.

Tô Ái Quân nếu muốn đi, những người khác tất nhiên cũng nao lên cáo từ. Phương Minh Viễn đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa! nhìn theo bọn họ từng chiếc xe con rời khỏi.

Phương Minh Viễn lúc này mới quay đầu trở vào, lúc này mới nhìn thấy Triệu Nhã đang đứng ở trước cửa biệt thự.

Phùng Thiện, Lâm Dung và Trịnh Gia Nghi mang theo sắc mặt âu lo, ban ngày đã xảy ra sự việc lớn như vậy, cho dù là các cô, cũng hiểu ảnh hưởng của việc ẩu đả với một nhân viên ngoại giao nước khác trước mặt mọi người đã gây nên tiếng ác mạnh mẽ, tuy nói, Nguyễn Mộng Đắc thuần túy là gieo gió gặp bão! Cho nên, các cô tuy không ở bên nghe được, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của Phương Minh Viễn bọn họ, nghe được động tĩnh bên này, thì vội vàng đi ra.

-Minh Viễn? Thế nào rồi?

Lâm Dung thấp giọng hỏi han.

-Kỳ thật chúng ta đều phải cảm tạ Phương Minh Viễn! Ít nhất anh ta đã trả lại thể diện cho chính phủ!

Lúc đấy mọi người ở đây có nhân viên công tác chính phủ đi cùng, có chính ủy của Cục cảnh sát khu Ly Sơn, có nhiều cán bộ cảnh sát, ngoài vị Phó cục trưởng cảnh sát họ Dương ra, không có một ai cản Nguyễn Mộng Đắc hành hung, không một ai khiển trách Nguyễn Mộng Đắc, thậm chí bọn họ còn đứng về phía Nguyễn Mộng Đắc, phải truy cứu trách nhiệm của Phương Minh Viễn! Nguyên nhân chính là, hộ vệ của Phương Minh Viễn đang nhìn thấy Nguyễn Mộng Đắc nhục mạ và ẩu đả với người dân nước mình ý đồ đánh đứa trẻ bảy tuổi, không khoanh tay đứng nhìn, mà cản y lại! vì chuyện này mà chính ủy của Cục cảnh sát vùng Ly Sơn, còn cho còng tay bọn họ! Mà sau khi đã khóa tay, Nguyễn Mộng Đắc lại ra tay hành hung, những người ở đây, giả vờ nhìn như không thấy y động chân tay đấm đá hộ vệ của Phương Minh Viễn! Lúc này đã dẫn đến sự phản kích linh hoạt của Phương Minh Viễn.

Sài Yên cười lạnh nói.

-Cảnh này lúc đó không chỉ có Trịnh Gia Nghi nhìn thấy, lúc đó bên ngoài còn có không ít khách nước ngoài, trong đó không ít người còn chụp hình, số người cụ thể hiện tại đã không thể xác định, tôi rất muốn biết, nếu nói không có Phương Minh Viễn hung hăng cho tên khốn kiếp hai cái đá, nếu nói tất cả điều này sau khi chúng ta công khai xử lý Phương Minh Viễn bị giới truyền thông nước ngoài để lộ ra ngoài, vậy sẽ có kết quả gì?

Không ít người ở đây lúc đó đã biến đổi sắc mặt, cũng có không ít người lộ ra sắc mặt tán đồng.

Phải biết đã trải qua biến loạn và việc Liên Xô giải thể năm 1991, chủ nghĩa xã hội trong mắt người Mỹ kẻ thù lớn trong tương lại, tất nhiên là nước Hoa Hạ rồi. Mà cho tới nay, tuy nói, dư luận các nước Âu Mỹ công kích một điều quan trọng của Hoa Hạ chính là không dân chủ, không tôn trọng nhân quyền. Tuy nói, đây chỉ là một thủ đoạn quốc gia Âu Mỹ đánh vào nước khác, nhưng tục ngữ nói, ruồi bọ mà không nhìn kỹ thì không nhìn ra trứng, đánh người thì phải đánh điểm yếu! Trong xã hội Hoa Hạ, thực sự đang tồn tại rất rất nhiều sự việc coi thường dân quyền quốc dân, cũng khó trách người ta lấy ra để nói! Mà cán bộ chính phủ và cảnh sát đều xem nhẹ việc người nước ngoài thản nhiên ẩu đả với người trong nước. Sự việc này nếu không xử lý, tất yếu sẽ trở thành một chứng cứ quan trọng của dư luận Âu Mỹ công kích chính phủ Hoa Hạ! tiếng tăm trên thực tế của Hoa Hạ đã bị bôi đen rất ghê gớm!

Chỉ vì mối quan hệ với XYZ, mà lại phải chìa ra một điểm yếu lớn như vậy cho các nước Âu Mỹ thấy, đồng thời còn phải mất đi lòng tin của chính quốc dân nước mình, và lòng dân của HongKong, Macao, Đài Loan những nước sắp trở về, đã đến mức này, đã không có ai dám hô to là nên trừng trị cho Phương Minh Viễn một trận không được nương tay nữa rồi.

-Mà Bộ ngoại giao chúng ta, nếu nói không có lập trường rõ ràng về việc này, cho những người ngoại quốc vô nhân tính đó một bài học, mà dựa vào cách làm của một số người tiếp tục tôn thờ người nước ngoài, đối với người trong nước lại nghiêm như ác quan. Vậy thì về sau, theo sự thâm nhập sâu của cải cách mở cửa nước mình, càng nhiều người nước ngoài tiến vào Hoa Hạ, sự việc giống như vậy trong nước sẽ càng nhiều, mà chúng ta, sẽ bị người trong nước đâm vào sống lưng!

Sài Yên chỉ thiếu chỉ vào mặt mắng mấy người Lưu Đông Sơn bọn họ.

-Khụ! Chủ nhiệm Sài, lời này của cô không khỏi có chút vơ đũa cả nắm rồi, có thể chúng ta làm không tốt ở một số mặt, nhưng cô phải nhìn vào tình hình, nhìn về chỉnh thể công việc của chúng ta vẫn có hiệu quả cao, địa vị của nước ta trên quốc tế đang không ngừng nâng cao! Trong đó, thành tích của mỗi cán bộ trọng Bộ ngoại giao không thể gạt bỏ!

Thư kí cán bộ đang ngồi Cát Hữu Đức mặt không vui nói.

Sài Yên hướng ánh mắt đến Cát Hữu Đức, Cát Hữu Đức này, cũng giống như Lưu Đông Sơn, Mã Dũng Phúc bọn họ cùng một trận doanh, chẳng qua năm nay ông ta đã 50 tuổi, xem như cán bộ kinh nghiệm lâu năm trong Bộ, bình thường dấu rất sâu, những lúc cần ra mặt đấu đá đều giao cho mấy người Lưu Đông Sơn Lần này, phỏng chừng là nhìn thấy Lưu Đông Sơn bọn họ càng đánh càng thua, đã bất lực lại phản bác chính mình, mới đứng dậy.

-Bí thư Cát, tôi nhớ vào tháng 3 năm ngoái, bởi vì ngài vô ý té đã bị thương xương cốt đã từng phải nghỉ ngơi nửa tháng, không biết có phải có chuyện như vậy không?

Sài Yên chuyển lời nói.

-Không sai, lúc đó tôi quả thực là đã nghỉ ngơi nửa tháng. Khả năng nhớ của Chủ nhiệm Sài quả nhiên tốt, việc như vậy đều nhớ rõ.

Cát Hữu Đức có chút bực mình nói. Đã có tuổi rồi, chân cũng không linh hoạt nữa, xảy ra sự cố nhỏ cũng là việc bình thường. Nhưng Sài Yên lại nhắc tới chuyện đó bây giờ, khiến Cát Hữu Đức kinh ngạc, cũng có chút bất mãn, đây chẳng phải trước mặt châm chọc ông ta sao?

-Xương người có đến hơn ba trăm phần, xương cùng chẳng qua cũng chỉ là một một phần ba trăm mà thôi, lại là một cơ quan quan trọng trong cơ thể người. Nếu như ngài nói thì các bác sĩ ở bệnh viện có thể nói với ngài rằng thân thể của ngài tình hình chung vẫn là tốt, chẳng qua cũng chỉ là một phần ba trăm trong số đó gặp một chút chuyện nhỏ, một sức khỏe như thế hoàn toàn không cần nghỉ ngơi ở nhà dưỡng bệnh. Lúc nào mà phần bị tổn thương vượt qua 50% trở thành chính yếu rồi thì hãy đến bệnh viện điều trị cũng không muộn. Ngài nói có phải là ý này đúng không?

Sài Yên thản nhiên cười nói.

-Xì...

Lý Trường Khánh không khỏi bật cười, Sài Yên coi sự so sánh này là sự chế nhạo.

Thương tổn đã vượt quá 50% ? Toàn thân bị thương hơn một trăm chổ xương? Vậy người còn có thể ổn sao?

Các vị đang ngồi trong phòng hội nghị, tuy không công nhiên cười ra như Lý Trường Khánh, nhưng nhìn Cát Hữu Đức nhanh chóng biến đổi sắc mặt từ hồng sang trắng, lại từ trắng sang xanh, cuối cùng chuyển sang màu đen, toàn là cười gượng.

-Khụ khụ khụ

Ngô Giang Hùng đang ngồi trên cũng ho khan mấy tiếng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, miệng của Bộ trưởng hơi nhích lên, có vẻ có ý cười.

-Sài Yên!

Cát Hữu Đức đập bàn đứng dậy, sắc mặt bỏ bừng.

-Cát Hữu Đức!

Sài Yên không hề yếu thế cũng đứng lên.

Ngô Giang Hùng gõ gõ bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng về phía ông ta.

-Bí thư Cát, Chủ nhiệm Sài, mọi người có lời từ từ nói, đập bàn trừng mắt, giống bộ dạng gì chứ! Chư vị, đối với việc Nguyễn Mộng Đắc bị đánh, mọi người còn có suy nghĩ gì muốn nói không?

Cát Hữu Đức nghẹn họng ngồi xuống, Mã Dũng Phúc, Lưu Đông Sơn, và Lý Thiên Khải lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy nói bọn họ rất muốn mượn cơ hội lần này đánh vào nhà họ Phương, nhưng rõ ràng, lần này bọn họ sẽ nếm kết quả đau khổ của sự thất bại một lần nữa!