Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 23: Kết thù kết oán




Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc lúc này cũng giật mình nói không ra lời, tuy rằng ở Bắc Kinh sự tình giống như vậy không phải bọn họ chưa từng nghe nói qua, mà trên cơ bản thì thấy cũng đã nhiều. Ở rất nhiều địa phương, kể cả trong Bắc Kinh, thương nhân đưa cho con cháu cán bộ cổ phần trên danh nghĩa, bù lại cán bộ bảo hộthương nhân, thương nhân chuyển vận ích lợi cho cán bộ, nhu cầu hợp lý, song phương ai cũng có phần. Mà giống Khương Ứng Tuyếtnhư thế này, há mồm làm một phát cổ phần giá trị gần năm trăm triệu, thì từ đó giờ chưa thấy. Mà Lỗ Sơn đứng ở phía sau Khương Ứng Tuyết, vẻ mặt cũng đang kinh ngạc.

- Giá trị, rất giá trị!

Phương Minh Viễn cười nói:

- Yêu cầu này không tính quá mức, thậm chí tôi còn cảm thấy, 5% còn có chút ít, 10% có lẽ không sai biệt lắm!

- A?

Trong phòng riêng mọi người đồng thanh hô.

Năm trăm triệu cổ phần cũng đã là đủ kinh người, không ngờ Phương Minh Viễn còn nói không đủ, chủ động đề xuất đến 10%nữa cơ! Giá trị có lên đến hơn năm trăm triệu, giống như là không khí, dường như là thế!

- Điên rồi! Hai người này tất cả đều điên rồi! Đây là bốn năm trăm triệu à, không phải bốn năm triệu đâu nha! Không ngờ hai người cứ như vậy mà phang ra, nhấp môi sổ một phát là thấy!

- 10% ?

Khương Ứng Tuyết cũng hoảng sợ, tuy rằng xuất thân của cô là một gia tộc cao nhất chính trường Hoa Hạ, trong nhà phần đông là quan lớn, nhưng bốn đến năm trăm triệu nhân dân tệ, có lẽ là một khoản lớn không thể bỏ qua. Cùng lúc đó, Khương Ứng Tuyếtcảm thấy Phương Minh Viễn trước mắt có vẻ thuận mắt hơn, người thức thời như vậy đúnglà hiếm gặp.

- Minh Viễn!

Mai Nguyên Võ liền kéo Phương Minh Viễntới một góc, nghiêm túc bảo:

- Minh Viễn, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai hay không, vui đùa như vậy không có được đâu! Đúng là chết người đó!

Mai Nguyên Võ cũng không phải cảnh báo suông, nhìn vào bối cảnh của Khương Ứng Tuyết, chỉ cần Phương Minh Viễn đáp ứng, như vậy sau này nhất định phải thực hiện, nếu không e rằngTô Hoán Đông cũng bảo hộ không được hắn! Bốn đến năm trăm triệu tệ nha, coi như là Phương gia có bản lĩnh, thu vào thậtdày, thì đây cũng không phải là một số lượng nhỏ à!.

Phương Minh Viễn cười cười, vỗ vỗ bờ vai Mai Nguyên Või, định liệu trước trả lời:

- Nguyên Võ này, tôi rất rõ ràng tôi đang nói cái gì. Cậu yên tâm đi. Tốt lắm!

- Ừ, 10% cổ phần, cô Khương phụ trách cam đoan sản phẩm công ty tiêu thụ thông suốt ở tất cả địa phương!

Trở lại trước bàn, ngồi xuống Phương Minh Viễn cười lặp lại một lần nữa và nói:

- Tuy nhiên, đại gia phải ký tên trên hợp đồng chính thức này. Dù sao cũng là bốn, năm trăm triệu, không phải là bốn hay năm phân tiền, vả lại tôi phải cũng giải trình với người trong nhà!

Khương Ứng Tuyếttrên mặt toát ra một tia bối rối, loại sự việc này, đương nhiên là làm cho thật thỏa đáng, nếu không sẽ có thời điểm, có khả năng sẽ mang nhiều phiền toái đến, dù sao Khương gia cũng không sợ Phương Minh Viễn quỵt nợ. Nhưng Phương Minh Viễn thức thời, hơn nữa đề cập đến lại là một số tiền thật lớn, cứ như vậy nói mà không bằng chứng, đổi lại thì bất kỳ ai khẳng định trong lòng cũng có lo lắng. Phương Minh Viễn tuy rằng là người chủ yếu sáng lập nên sản nghiệp của nhà họ Phương, nhưng trong nhà dù sao cũng không phải người cầm trịch, không có một cách nói rõ ràng, hắn đi thuyết phục người nhà như thế nào? Khương Ứng Tuyết cũng suy nghĩ, cuối cùng là luyến tiếc một số tài sản lớn như thế, bèn gật gật đầu.

Do đó Phương Minh Viễn rất nhanh liền phác thảo một bản hợp đồng, đưa ra trước mặtKhương Ứng Tuyếtvà nói:

- Khương tiểu thư, cô xem xem còn có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề xin mời ký tên.

Khương Ứng Tuyếtcầm lấy, chỉ nhìn vài lần, nguyên đang hưng phấn đỏ bừng hai má, sau khi nhìn liền thay đổi dung nhan, chỉ vào hợp đồng trách:

- Phương Minh Viễn, ý tứ cậu là sao? Tôi nói phải phụ trách tiêu thụ sản phẩm của công tại nước ngoài khi nào?

Phương Minh Viễn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khương Ứng Tuyếtnói:

- Khương tiểu thư, rõ ràng vừa rồi cô có nói qua, có 5% cổ phần thì cô phụ trách tiêu thụ sản phẩm của công ty ở tất cả địa phương. Nếu ở tất cả địa phương, đương nhiên bao gồm thị trường ngoài nước! Vì thế, tôi mới cảm thấy, 5% cổ phần đều thiếu, phải là 10% cổ phần mới đúng. Mọi người nói chuyện phải có lương tâm, chư vị ngồi đây đều có thể làm chứng.

Khương Ứng Tuyết tức giận trả lời:

- Tôi nói là trong tất cảđịa phương tại Hoa Hạ, ai nói tất cả địa phương trên toàn cầu!

Khương gia thế lực tuy mạnh, nhưng vẫn có cực hạn trong nước. Mà ra khỏi Hoa Hạ, lực ảnh hưởng sẽ giảm đi. Giống như ở thị trường Âu Mĩ , đối với những thương phẩm đến từ Hoa Hạ, thì có rất nhiều sự tình, nhiều chuyện kiếm cớ làm khó xử cho đôi bên, đừng nói Khương gia, cho dù là chính phủ Hoa Hạ, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Phương Minh Viễn hai tay quá trán, vẻ mặt địa bất đắc dĩ nói:

- Khương tiểu thư, sản phẩm của công ty ngày sau không chỉ phải thỏa mãn nhu cầu thị trường trong nước, còn muốn tiến hành đối ngoại, điều này không cần thuyết minh. Hơn nữa, chúng ta đang đàm phán làm sao mà lấy được kỹ thuật tiên tiến của thép Tân Nhật và Albert, nhìn lại trong nước các công ty quốc nội còn không thể làm được. Cô có cảm thấy những sản phẩm như vậy,tiêu thụ ở trong nước, sẽ có ai cố ý làm trở ngại sao? Chẳng lẽ các xí nghiệp trong nước thà rằng lấy giá cả nhập khẩu, cũng không chịu sử dụng sản phẩm giá thấp trong nước sao? Hơn nữa, cho dù là xí nghiệp có nguyện ý, thì quốc gia có chịu trả một lượng ngoại hối hay không?

Khương Ứng Tuyếtbị Phương Minh Viễn nói cho á khẩu không trả lời được, Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc không khỏi trao đổi một ánh mắt,bừng tỉnh. Khó trách Phương Minh Viễn hào phóng như thế, chẳng những đáp ứng những yêu cầu của Khương Ứng Tuyết, còn chủ động tăng giá, hoá ra đòn sát thủ ở trong này! Quả thật theo như lời Phương Minh Viễn như vậy, lấy tương lai nhà máy sắt thép mà nói, thị trường trong nước căn bản không phải vấn đề! Chỉ biết cung không đủ cầu, đâu có thể nào xuất hiện hàng ế! Nhưng ở một số nơi khác, thì chưa chắc, một số sản phẩm thiết yếu này, bọn họ có thể không cần lập rào chắn phòng hộ, hay bảo hộ sao?

Khương Ứng Tuyết cắn môi, ánh mắt như tóe lửa nhìn Phương Minh Viễn, con người này quả thật đang trêu chọc chính mình, tới đây mà mình còn không biết thì có lẽ óc mình, hay não của mình thuộc về não phẳng, ai chẳng hiểu ý của mình là trong nước, chỉ tiêu thụ trong nước mà thôi. Hắn cố ý xuyên tạc mình đây mà!

Phương Minh Viễn vẻ mặt vô tội nhìn cô, lại nhìn nhìn khuôn mặt biểu cảm của Lỗ Sơn bảo:

- Nói nghe nè, đừng dùng bộ dáng đó nhìn ta nhé!

Khương Ứng Tuyếttrong lòng phát hận, nhắc tới ký tên trên hợp đồng, cô thấy tốt lắm, chỉ cần cổ phần vừa đến tay, liền lập tức phủi trách nhiệm, về phần cam đoan tiêu thụ thông thoáng, việc này thì ai chịu trách nhiệm người đó làm đi. Cô cũng không tin, Phương Minh Viễn còn dám cầm hợp đồng này hướng tới cửa nhà cô đòi nợ!

Phương Minh Viễn duỗi ra tay ngăn cản cô, lấy tay chỉ vào bản hợp đồng nói:

- Khương tiểu thư tốt nhất xem xong rồi hẵng tính, nếu ngày sau vi phạm, trách nhiệm này, Khương tiểu thư có thể gánh không?

Khương Ứng Tuyết lúc này mới chú ý đến bản hợp đồng, ở phía dưới còn nhắc đến trách nhiệm của song phương, nhìn thấy xong, Khương Ứng Tuyết há miệng ra, lộ cả hàm răng chỉnh tề trắng bóng.

Lỗ Sơn cũng nhìn sang, nghẹn cả họng, trân trối. Chỉ thấy trên giấy trắng mực đen ghi rành mạch là một khi song phương vi phạm thì phải bồi thường tổn thất cho đối phương bằng kim ngạch gấp đôi.

Hơn nữa mặt sau ghi một câu là hợp đồng này phải được công chứng tại Mỹ và Thụy Sĩ mới có hiệu lực. Một khi phát sinh tranh cãi thì đem ra trọng tài kinh tế của viện trọng tài Stockholm Thụy Điểnđể phân xử.

Khương Ứng Tuyết phẫn nộ mang theo Lỗ Sơn đi ra cửa, Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc vẻ mặt mang sầu lo khi nhìn cánh cửa phòng riêng bị bật ra, rồi thở dài một hơi. Chiêu thức ấy thật sự là quá độc ác, hoàn toàn đoạn tuyệt tính toán của Khương Ứng Tuyết. Ngoài cả ý nghĩ của cô ta không ngờ còn sót lại chiêu thức này.

Có cơ quan công chứng của nước Mĩ và Thụy Sĩ, sau lại quy định phải từ trong tài Stockholm Thụy Điển, nếu nói Khương Ứng Tuyết quả thật không thực hiện hợp đồng, như vậy chắc chắn gặp phải phiền toái to, chỉ sợ ngày sau đừng có mơ mà xuất hiện tại Bắc Kinh, điều này không có khả năng. Lực ảnh hưởng của Khương gia ở Hoa Hạ không thể xem nhẹ, nhưng ở quốc tế, thì có vẻ lực bất tòng tâm .

- Ai...!

Mai Nguyên Võ thở dài nói:

- Minh Viễn, phiền phức đến rồi chỉ sợ là Khương Ứng Tuyếthận cậu thấu xương.

Khương Ứng Tuyết là ai, là con ông cháu cha ở Bắc Kinh, làm sao mà chịu nổi uất khí như vậy, nếu mà bị qua, chỉ sợ kia cũng là đồng cấp khác, sao mà ngờ được một người, nhân vật đến từ dân gian, bình dân áo vải như Phương Minh Viễn,chỉ sợ cho tới bây giờ, cũng độc nhất mà thôi.

- Đúng vậy, Minh Viễn, cậu phải cẩn thận!

Sài Tĩnh Ngọc lo lắng nói. Khương Ứng Tuyết đối đãi với những người đã đắc tội của cô, thủ đoạn bao giờ cũng bén, và luôn luônkhông khách khí.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, hắn sao mà không biết, làm như vậy kết quả tất nhiên là đắc tội rất lớn với Khương Ứng Tuyết, nhưng hắn cũng là không có lựa chọn. Hôm nay đáp ứng cho cô ta, như vậy ngày mai sẽ có Lý Ứng Tuyết, Triệu Ứng Tuyết, La Ứng Tuyết đến yêu cầu càng nhiều cổ phần, Bắc Kinh có nhiều quan lớn như vậy, quan lớn con cháu lại không hề thiếu, tham lam ăn uống, chính là muốn đem toàn bộ Phương gia điền vơ vào, cũng chưa chắc thỏa mãn lòng tham không đáy của họ. Cho nên hắn phải làm là cự tuyệt Khương Ứng Tuyết!

Hắn cũng cố gắng lớn nhất cự tuyệt sao cho uyển chuyển một ít, nếu màKhương Ứng Tuyết ghi hận mình, thì cũng không có cách nào khác. Dù sao mình cũng không phải Thượng Đế, có thể thỏa mãn nguyện vọng mọi người. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng, hiện giờ nhà họ Phươngcũng không phải tùy tiện ai cũng có thể muốn diệt là diệt, cho dù là Khương Ứng Tuyết muốn trả thù mình, cô cũng phải kiêng dè một chút mà không dám làm gì quá trớn, bậy bạ. Mà chỉ cần trongquy tắc hay thủ đoạn cho phép, hắn lại có cái gì phải sợ. Nếu thế hệ thứ ba nhà họ Khương đều ứng phó không được, ngày sau lại như thế nào đi đối mặt với các tập đoàn tài chính quốc tế!

- Minh Viễn, tuy nhiên tôi cảm thấy nơi này có lỗ hổng thì phải, hợp đồng phải giao cho viện trọng tài quốc tế, tôi nhớ rõ quy định của quốc gia là chỉ khi có hợp đồng ngoại giao mới có thể chỉ định cơ cấu trọng tài bên thứ ba cơ mà?

Mai Nguyên Võ vỗ vỗ Phương Minh Viễn bả vai nói.

Phương Minh Viễn cười nói đáp:

-Nếu côta thực dám ký, đợi cho khi thời điểm công ty chính thức thành lập, cậu sẽ phát hiện, bên trong nó sẽ có từ Hongkong, đến Nhật Bản mà xem!

Loại tình huống này cậu ta đương nhiên là sẽ không thể hình dung được .

Nếu không phải vì tránh cho bọn quan viên chính phủ trong nước quấy nhiễu, hắn cần gìmọi chuyện đều phải ngụy trang dưới danh nghĩa Quách gia.