Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 20: Lại gặp Lỗ Sơn




Không lâu sau khi Hạ Quân và bọn họ lên lầu, Phương Minh Viễn và Mai Nguyên Võ cũng đến, Trần Trung ở dưới mặt đất xử lý bọn Ngô Vệ Quốc. Sau khi vào phòng riêng, các cô Triệu Nhã sớm gọi đồ ăn, và đang chờ bọn họ đi lên lầu. Sài Tĩnh Ngọc trong bụng cũng đang oán thầm bọn họ còn chậm chạp chưa đến.

- Phương Minh Viễn, anh Quân làm trong viện kiểm sát thành phố hả?

Mai Nguyên Võ trong phòng ăn cơm hỏi.

- Ừ, anh ấy là trưởng phòng phụ trách tố tụng hình sự. Sao thế? Muốn kéo anh ấy trên đường làm quan à?

Phương Minh Viễn cười như không nói. Mai gia lực lượng chủ yếu trong quân đội, riêng mặt quan trường cũng không có nhiều, hắn cũng biết về mặt này.

- Cậu cũng rành mấy mặt này quá đi chớ, tuy nhiên...

Mai Nguyên Võ hướng Sài Tĩnh Ngọc miệng lải nhải, thấp giọng nói:

- Này, cậu nên tìm Sài gia đi, Kiểm sát trưởng Viện kiểm sát thủ đô chính là Tả Đông Sinh, lúc trước chính là thư ký của ông Sài.

Phương Minh Viễn hơi biến đổi sắc mặt, chuyện này hắn thật không biết , tục ngữ nói: "Huyện quan không bằng hiện quản mà"

Tả Đông Sinh này vừa là huyện quan lại còn hiện quản à. Nếu ông ta đồng ý giúp Hạ Quân một phen, Hạ Quân ít nhất có thể rút ngắn lại chí ít thì 7 hay 8 năm phấn đấu.

Mấy anh em họ này của Phương Minh Viễn tuy rằng kiếp trước cũng không có ra gì , nhưng thực ra cũng có chân tài thực học. Hạ Quân chính là một trong số đó.

Chỉ có điều cho tới bây giờ, dì hay cậu của hắn cũng không dễ dàng nhận trợ giúp của Phương Minh Viễn, mà là lựa chọn tự thân phát triển, do đó họ ngoại Phương Minh Viễn, hiện giờ địa vị xã hội còn khá thấp. Nếu đã gặp gỡ ở vào dịp này - trong ngày hôm nay, thì Phương Minh Viễn cũng không ngại giúp anh họ một phen. Ở trong kiếp trước, chức vụ của Hạ Quân là phó trưởng viện kiểm sát Bắc Kinh, kiêm kiểm sát trưởng viện kiểm sát. Trong đời này, anh ta có thể leo đến độ cao nào thì Phương Minh Viễn vẫn đang vẫn ngóng trông .

Nhìn Phương Minh Viễn hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, Mai Nguyên Võ lập tức vỗ ngực cam đoan, cậu ta và Sài Tĩnh Ngọc nhất định giúp cho Hạ Quân một phen.

- Các cậuhai người đang nói cái gì thế?

Sài Tĩnh Ngọc chú ý tới hai người, bọn họ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, cô cũng có chút kinh ngạc hỏi.

- Không có gì đâu,tâm sư một chút thôi mà.

Đã có người nguyện ý giúp đỡ làm hộ cho, thì tất nhiên Phương Minh Viễn cũng không đề cập lại vấn đề này với Sài Tĩnh Ngọc. Dù sao đi nữa, thì dựa vào mối quan hệ giữa mình và Sài gia, nói một tiếng chắc chắn Sài gia cũng phải đáp ứng mà thôi.

- Này, Minh Viễn, mình hỏi cậu, hiện giờ trên thế giới chủ yếu công ty sắt thép có phải hay không đều là các nước Mĩ, Nhật Bản và châu Âu. Bỏ qua châu Âukhông nói, vì sao Nhật Bản tài nguyên thiếu thốn, sao có thể đủ trở thành công ty sắt thép nổi tiếng trên thế giới? Hơn nữa rất nhiều phương diện đều qua nước Mĩ? Ngành nghề sắt thép của quốc gia chúng ta, có thể làm theo hình thức như Nhật Bản hay không?

Sài Tĩnh Ngọc chớp mắt tò mò hỏi.

Đây cũng không phải là một vấn đề dễ trả lời, thật lâu sau Phương Minh Viễn mới nói:

- Nhật Bản sở dĩ có thể trở thành cường quốc về sắt thép trên thế giới sau chiến tranh, đương nhiêncó nhiều nguyên nhân. Thứ nhất, Nhật Bản ở trước chiến tranh thế giới lần thứ hai,ngành nghề sắt thép tương đối hùng mạnh, tuy rằng nói trong Thế Chiến thứ 2, bởi vì quân đồng minh oanh tạc, ngành nghề sắt thép bị thương nặng. Nhưng nền tảng vẫn còn, cho nên sau chiến tranh hồi phục cực nhanh.

- Tiếp theo, hai mươi năm hậu chiến, so với Mỹ thì bọn họ có ưu thế thấp về tiền lương. Đặc biệt sau một đoạn thời gian đại chiến thế giới lần hai, đồng Yên Nhật sụt giảm, bình quân tiền lương công nhân viên chức Nhật Bản thấp hơn Mỹ tới bốn lần.

Ưu thế này bị xí nghiệp Nhật Bản lợi dụng triệt để. Do đó không thể nghi ngờ sản phẩm sắt thép Nhật Bản ở thị trường thế giới đề cao năng lực cạnh tranh.

- Thứ ba, chính là tài nguyên Nhật Bản thiếu thốn, thiếu trầm trọng, cho nên công ty sắt thép của Nhật phải nhập khẩu trên phạm vi toàn cầu từ khoáng thạch, than đá dầu mỏ, nguyên vật liệu, do vậy cũng giảm bớt phí tổn.

- Về điểm này chúng ta chiếm ưu thế, quốc gia của chúng ta đất rộng của cải lại nhiều, tài nguyên phong phú, sao mà Nhật Bản có thể so sánh được.

Mai Nguyên Võ tự hào cười nói.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Không phải! Minh Viễn hắn nói qua, quốc gia của ta đất rộng của nhiều không giả, nhưng tài nguyên phong phú phải xem lại thế nào đã. Nếu nói luận tổng sản lượng thì tự nhiên là xếp hạng đầu trên thế giới, nhưng nếu bàn về người thì xếp từ dưới đếm ngược lên.

Triệu Nhã, Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc sợ run, sau một hồi lâu, chậm rãi gật gật đầu.

Ở Trung Quốc trong giáo dục, luôn vô cùng tự hào nói đất mình rộng của cải mình nhiều, tài nguyên phong phú, nhưng chưa có đề cập tới người cùng trình độ lạc hậu, điều này cố nhiên làm một thế hệ tuổi trẻ có cảm giác tự hào mãnh liệt, nhưng đồng thời, cũng làm cho bọn họ không nhận thức được nguy cơ.

Trước đây, các xí nghiệp Trung Quốc trong quá trình phát triển thì trình độ lãng phí tài nguyên, nguồn năng lượng, nhân lực, so sánh với các quốc gia Âu – Mỹ kia, có thể nói là nghe rợn cả người .

Bởi vì bản thổ tài nguyên thiếu thốn, không thể không dựa vào nhập khẩu tài nguyên do đó người Nhật Bản, đối với cơ hội của hàng nhẹ vốn, các xí nghiệp Nhật cho tới bây giờ đều không buông tha.

Phương Minh Viễn đã từng xem được một ít tư liệu. Lấy nước Mĩ và Nhật Bản làm ví dụ, những năm 50, hai quốc gia xây dựng lò cao trên cơ bản còn đều cùng trình độ, chủ yếu đều là kiến thiết 2000 mét khối. Mà tới những năm sáu mươi, công ty Nhật Bản bắt đầu dựng lên những lò dung tích quá 5000m3, trong khi đó thì Mỹ một lò không qua 4000m3.

Mà tới những năm tám mươi, ở Nhật Bản, tuyệt đại đa số lò cao đều đã qua hai nghìn mét khối (2000m3), mà nước Mĩ chỉ có không đến 10% lò cao đạt tới trình độ này.

Lại ví như, nước Mĩ khởi công xây dựng nhà máy dây chuyền sắt thép, chẳng những số lượng ít hơn so với Nhật Bản, hơn nữa quy mô còn yếu mà lúc bấy giờ Nhật Bản xây dựng kiến thiết nhà máy trên thế giới quy mô lớn nhất . Sản lượng, chiếm ¾ trở lên. Quy mô lớn như vậy, tất nhiên là phí tổn giảm xuống.

- Thứ tư, người Nhật Bản sở dĩ có thể trở thành cường quốc sắt thép trên thế giới, là do rất nhiều sản phẩm có mặt trên các quốc gia khắp thế giới, và những sản phẩm đó có kỹ thuật rất tiên tiến. Ví dụ như ở phương diện công nghệ kỹ thuật họ chọn kỹ thuật thổi tinh khiết, kỹ thuật đúc kim loại liên tục, ở phương diện quản lý thì ứng dụng công nghệ máy tính đề caohiệu suất, hai phương diện kỹ thuật này đều mang đến đại lượng tiết kiệm. Cứ như vậy, giá cả rẻ tiền tự nhiên là được các quốc gia trên thế giới hoan nghênh.

- Cuối cùng, các công ty Nhật Bản có bố cục hợp lý, nguyên nhân chính là do các công ty của bọn họ vốn nhẹ đó là ưu thế. Nếu nói các cậu chú ý các công ty của Nhật Bản, các cậu sẽ hiện ra, công ty đó suy nghĩ đến nguyên liệu nhập khẩu và đặc điểm của sản phẩm, lựa chọn nhà máy có khuynh hướng tới gần hải cảng, không ít nhà xưởng đều xây dựng ở hải cảng, hòng tạo ra ít phí tổn vận chuyển. Có đôi khi họ còn để nhân công trên đảo.

- Minh Viễn, nếu đã như vậy, vì sao nhà máy cậu không đến vùng duyên hải địa khu? Giống tỉnh Lỗ, còn có chứa nhiều cảng, có thể cung nguyên liệu nhập khẩu và sản phẩm.

Mai Nguyên Võ truy vấn. Xem ra cậu ta còn không quên , lúc trước Phương Minh Viễn cự tuyệt tỉnh Lỗ.

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ lắc lắc đầu bảo:

- Nguyên Võ, vấn đề này, tin tưởng không quá lâu, cậu sẽ minh bạch. Hiện tại tôi muốn nói cho cậu, chỉ sợ cậu không cóấn tượng mà thôi!

Mọi người không khỏi mỉm cười, Mai Nguyên Võ than thở đáp:

- Không muốn nói mà thôi lại lấy cớ thần thần bí bí như vậy.

- Cho nên, từ đó tới nay vẫn năng suất lao động của Nhật nổi tiếng, vượt qua cả Mỹ. Những năm 70,80, năng suất lao động của Nhật cứ 10tấn/1vạn người, mà nước Mĩ chỉ có 8 tấn. Mỗi tấn phí tổn tổn tiền lươn của Nhật Bản là bốn mươi bảy đô la Mỹ, thấp hơn nước Mĩ năm mươi mốt đô la. Cứ như vậy, người Nhật Bản cố gắng cạnh tranh, năng lực còn hơn nước Mĩ, sắt thép Nissan cuồn cuộn không ngừng đến nước Mĩ, tại nước Mỹ dưới áp lực các công tyxí nghiệp, chính phủ Mỹ không thể không ra mặt khống chế nhập khẩu sắt thép của Nhật.

- Như vậy công ty sắt thép của quốc giachúng ta năng suất lao động nhiều hay ít?

Sài Tĩnh Ngọc hỏi.

Phương Minh Viễn bèn buông tay đáp:

- Xin lỗi, đây là cơ mật quốc gia, tôi đương nhiên là không biết. Có lẽ cậu trở về hỏi cô của mình một chút, cô của cậu có thể cho cậu một trả lời.

- Cô của mình á? Cô mình thì chỉ để ý và chỉ ra vấn đề còn đâu trả lời thì ...mặc kệ vấn đề đó đi. Đáp án có lẽ tôi phải tự đi tìm thôi.

Sài Tĩnh Ngọc đau đầu trả lời.

- Vốn tôi cứ tưởng vấn đề này là chung một nguồn, việc này trả lời có vẻ dễ dàng, hóa ra cậu cũng không biết.

- Chuyện này cũng làcơ mật hả?

Mai Nguyên Võ giật mình hỏi.

- Vì sao các công ty Âu Mĩ lại không giấu diếm số liệu này vậy?

Phương Minh Viễn nhún vai, công ty sắt thép Trung Quốc chính xác thì năng suất lao động giữ kín, theo khía cạnh nào đó thì Phương Minh Viễn cũng lý giải được. Giống như ở kiếp trước, lẽ ra phải hướng toàn bộ công chúng báo cáo, thì số liệu kinh tế quốc gia lại là cơ mật, không được công bố ra bên ngoài, và cũng chẳng biết đối với vị lãnh đạo thần bí này thì hội đồng nhân dân có thể xác định ông ta là cán bộ hay không nữa. Nháo nhào lên thành ra chuyện khôi hài dở khóc dở cười

- Theo tôi thì Trung Quốc muốn làm giống như Nhật Bản hình thức là...

Phương Minh Viễn nói chưa hết câu, phòng riêng lại đột nhiên bị người ta đá văng ra , tiếp theo từ bên ngoài đi vào hai người.

Phía trước là một cô gái xinh đẹp, mắt hạnh mày liễu, mặt trái xoan, duy có điều ăn mặc hơi mát mẻ chút. Trên thân là áo cộc tay màu trắng, vạt áo buộc lại bên hông lộ ra chiếc eo thon. Dưới thân là chiếc váy ngắn khoe đôi chân trắng nõn tinh tế, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của nam nhân

Mà phía sau cô ta thì Phương Minh Viễn nhận ra được một người đã lâu không gặp Bá Vương - Lỗ Sơn.