Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 195: Quy tắc ngầm và phản kích




Sự việc kế tiếp đơn giản hơn nhiều rồi, số tiền đầu tư một chục triệu tệ, việc hậu kỳ của bộ phim hoàn toàn là do công ty điện ảnh Cẩm Hồ chịu trách nhiệm, đội ngũ diễn viên hoàn toàn là do Phong Hiểu Cương quyết định, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể đưa ra một số lời đề nghị cho vị trí diễn viên chính như Cát đại gia, mà ở điểm này Phương Minh Viễn lại một lần nữa đạt được sự thống nhất thần kỳ với Phong Hiểu Cương! Ngay lập tức, Phong Hiểu Cương đã liệt Phương Minh Viễn vào dạng tri kỷ! Vào lúc nhận được cái kịch bản này, ông ta cũng đã liền nghĩ đến diễn viên chính của phim này phải là Cát đại gia.

Hơn nữa Phương Minh Viễn còn đề nghị rằng nếu như Phong Hiểu Cương thực sự tin mình vậy thì cứ chiếu theo lệ của quốc tế, thù lao tiền đạo diễn của Phong Hiểu Cương cứ tính theo số phần trăm của doanh thu phòng vé mà bộ phim đạt được. Tất nhiên, nếu ông ta không đồng ý, công ty Cẩm Hồ cũng có thể theo quy định của giới điện ảnh ở Hoa Hạ, lấy loại thù lao cao nhất để trả cho Phong Hiểu Cương. Mọt điều kiện ưu đãi hậu hĩnh như vậy, ở trong nước có thể nói là tuyệt đối không có được.

Phong Hiểu Cương rất vui vẻ nhận lời, nhân lúc Phong Hiểu Cương đi gọi điện, Phương Bân huých nhẹ vai Phương Minh Viễn nói nhỏ:

-Minh viễn, cái người tên Phong Hiểu Cương này đáng để cháu coi trọng như vậy sao?

Phương Minh Viễn hứa những lời như vậy với Phong Hiểu Cương nếu như ở Hong Kong và Hollywood thì không có gì là thần kỳ, nhưng đây lại là Đại Lục, đó thật sự là quá hậu hĩnh rồi.

-Đáng, rất đáng!

Phương Minh Viễn không chần chừ nói. Tuy rằng sau này trong số tác phẩm của Phong Hiểu Cương cũng xuất hiện một số điểm làm người ta lên án, nhưng nhân vô thập toàn, không thể có người thuận lợi cả một đời được. Trong số những minh tinh đạo diễn lừng danh ở Hollywood, không phải cũng có những người phải nhờ vào hậu thuẫn và cũng có lúc doanh thu phòng vé vô cùng ảm đạm đó sao. Nhìn từ chỉnh thể Phong Hiểu Cương vẫn là một trong những đạo diễn hạng nhất của dòng phim thị trường ở Hoa Hạ, nếu như bây giờ có thể thu nạp ông ta về dưới trướng của công ty điện ảnh Cẩm Hồ vậy thì vô tình đó lại là một giao dịch quá hời rồi.

Phương Bân vuốt vuốt cằm, trong lòng đã có quyết định, nếu Phương Minh Viễn đã coi trọng tên Phong Hiểu Cương này như vậy, vậy thì sau này mình cũng phải dùng con mắt khác để nhìn y thôi.

Lúc này thư ký của Phương Bân đi vào nhỏ giọng nói vào bên tai của anh ta mấy câu, vẻ mặt của Phương Bân liền đổi khác, liền nói với Phương Minh Viễn:

-Minh Viễn, hai chị em ban nãy đã từ đồn công an ra rồi, cháu có muốn gặp họ không?

Phương Minh Viễn nhìn về phía hành lang cung điện ở phía xa xa. Đối với những công trình kiến trúc nguy nga có cách bài trí thế này hắn luôn cảm thấy rất hứng thú. Hắn nói với Cameron và Gaul:

-Để họ vào đi.

Dù sao thì biết thêm một chút tình hình cụ thể cũng vẫn tốt hơn.

Thư ký của Phương Bân dẫn hai người đến, đúng là hai chị em Bạc Lý Đại và Khắc Lý Mộc. Hai người đã được đồn cảnh sát lấy khẩu cung xong. Khắc Lý Mộc lúc này đã không còn cái điệu bộ ra vẻ ko phục như ban nãy nữa, Bạc Lý Đại lại càng có dáng vẻ xanh xao sợ sệt.

Chân tướng của sự việc tất nhiên Khắc Lý Mộc đã giấu Bạc Lý Đại. Tuy rằng chính là vì Võ Hưng Quốc đã giấu đi ví tiền trên người Khắc Lý Mộc mới giúp cậu ta tránh được một khóa lao động giáo dục. Nhưng chị em nhà Bạc Lý Đại lại không biết vì sao Phương Minh Viễn lại giúp mình che dấu, chính mình có phải là vừa thoát khỏi hang hùm lại rơi đúng vào miệng cọp không!

-Ngồi xuống đi!

Phương Minh Viễn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:

-Ở trong đồn cảnh sát, hai người không bị làm khó dễ gì chứ?

-Cảm ơn cậu đã quan tâm, trong đó những người cảnh sát đều rất quan tâm đến chúng tôi!

Bạc Lý Đại cúi người thật thấp nói:

-Hôm nay nếu như không có hai vị giúp đỡ Khắc Lý Mộc chắc chắn đã gặp rắc rối rồi!

Phương Minh Viễn nhìn Khắc Lý Mộc lúc này đang cúi đầu ngồi bên cạnh, xem ra tên nhóc này vừa bị giáo huấn một trận.

-Nói thật, ăn cắp cũng không phải là một cách giải quyết vấn đề, hơn nữa việc em trai cô mang dao vào đây cũng gây ra cho chúng tôi ảnh hưởng không tốt. Nếu như không phải vì nghĩ đến nguyên nhân của sự việc lại thêm em trai cô chưa đến tuổi vị thành niên, tôi không muốn cậu ấy đang ở độ tuổi xuân xanh như thế này mà đã phải vào trại giáo dưỡng thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào đâu. Nhưng dù sao thì quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu đã vi phạm thì đều cần phải bị trừng trị.

-Nhưng cái tên Long Quốc Khải kia cũng đã vi phạm quy tắc, hắn cầm tiền của chị tôi mà không chịu phân vai cho chị ấy, cũng không chịu trả lại tiền!

Khắc Lý Mộc vẫn cúi thấp đầu nhưng vẫn không phục nói.

-Khắc Lý Mộc!

Bạc Lý Đại nhéo nhẹ vào tay cậu ta gắt.

-Khắc Lý Mộc, cậu nói không sai, hành vi của Long Quốc Khải nhìn thì đúng là vi phạm quy tắc. nhưng cậu có cảm thấy cái quy tắc này có thể ní rõ rang được không? Có thể nhận được sự bảo hộ của pháp luật không? Dùng tiền để mua vai diễn tôi chắc chắn ở trong nghành điện ảnh khôn phải là hiếm, nhưng dù sao vẫn không thể là chuyện có thể chính thức đem lên bàn đàm phán được, đúng không? Vì vậy, những chuyện như thế này nhiều khi phải đánh cuộc với số phận, đánh cuộc rằng đối phương nhận tiền rồi thì sẽ giúp mình! Đây là quy tắc ngầm!

Phương Minh Viễn cười nói.

Thực ra, theo Phương Minh Viễn đưa nhận hối lộ cũng là những thứ có hai mặt, nếu không có đưa hối lộ thì làm sao mà có chuyện nhận hối lộ được? Mà ở Hoa Hạ có rất nhiều lúc mọi người chỉ chằm chằm công kích kẻ nhận hối lộ mà quên đi người đưa hối lộ. sau đó thậm chí khi sự việc bị bại lộ, những lãnh đạo đã nhận hối lộ còn bị sa lưới pháp luật, nhưng những quan chức đưa hối lộ để được thăng quan tiến chức vẫn cứ vững chải trên mai rùa, lại còn nhận được thăng chức đề bạt nữa chứ.

Bạc Lý Đại đá cho Khắc Lý Mộc một cú rất đau, làm Khắc Lý Mộc đang định mở miệng nói thêm điều gì đó vì đau quá mà “ái” lên một tiếng.

Phương Minh Viễn và Phương Bân đều giật mình quay lại, mặt Bạc Lý Đại bất giác đỏ lên thấp giọng nó:

-Khắc Lý Mộc, em im miệng cho chị! Không được phép nói xằng nói bậy! Nếu như em còn không nghe lời, chị sẽ đuổi em về Tân Cương đấy !

Khắc Lý Mộc co rụt cổ cúi đầu không nói gì.

-Tổng giám đốc Phương, cậu Phương, tôi biết là hối lộ đạo diễn là không đúng! Nhưng tôi thực sự là rất muốn là một diễn viên thực thụ, không có cách nào nên mới làm ra hạ sách này.

Mắt Bạc Lý Đại ngấn nước.

Phương Minh Viễn khẽ thở dài. Bạc Lý Đại thực sự là thích nghệ thuật hay là coi trọng ngề diễn hắn cũng không muốn suy nghĩ làm gì, những người say mê ánh đèn sân khấu trên cái thế giới này nhiều vô số kể.

Khóe miệng Phương Bân hơi nhếch lên, nói thật, ở Hong Kong nhiều năm như vậy, anh ta cũng đã từng không ít lần thấy chuyện có người dung tiền, thậm chí dung sắc để đổi lấy một vai diễn. Tuy không phải là xem nhiều thành thói quen nhưng Phương Bân cũng hiểu những chuyện như thế này rất khó mà có thể cấm được.

Một mình tinh nổi lên nhờ diễn xuất, công khai xuất hiện, ví dụ như là cắt băng khánh thành, làm quảng cáo, đại diện phát ngôn thì một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Mà một người dân bình thường cả một đời thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Món tiền này có khi đến cả mười đời cũng không thể kiếm nổi. Một minh tinh điện ảnh lúc nào cũng xuất hiện trên các chương trình truyền hình một năm kiếm khoảng vài triệu tệ không phải là vấn đề. Người dân Hoa Hạ, nếu tính cả số lượng lớn nông dân nữa thì thu nhập bình quân ở những năm chín mươi e rằng cũng không vượt quá 300 tệ. Nếu như để hai con số ấy lên bàn cân mà so sánh thì có thể đưa ra một kết luận rõ ràng là:

Cho dù là một minh tinh hạng hai ba đi chăng nữa, thì thu nhập của họ rất có khả năng cũng sẽ gấp trăm lần người dân bình thường.

Một sự chênh lệch lớn như vậy, cho nên tạo nên sức hút rất lớn đối với những thanh niên nam nữ so với những nghành nghề khác, đủ để thu hút một lượng người khổng lồ. Điểm này có thể nhìn thấy qua việc mỗi năm có đến hàng ngàn nam thanh nữ tú đua nhau ở các cuộc thi điện ảnh.

Mặc dù có một số lượng lớn người như vậy, nhưng có thể tiến vào nghề này và thực sự trở thành minh tinh lại chỉ có một số ít người, ở một nơi tăng nhiều cháo ít lại có sự chênh lệch lợi ích lớn như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng ko phải là chuyện gì kỳ lạ. Đến cả Phương Bân mấy năm nay cũng đã từng gặp qua chuyện này rồi. Những diễn viên Hong Kong kia vì để có được vai diễn viên chính cũng không có gì là không làm. Anh ta với tư cách là lãnh đạo cấp cao của công ty điện ảnh Cẩm Hồ, tất nhiên cũng là đối tượng được rất nhiều phía nịnh bợ.

-Như thế là không công bằng! Ở Hollywood sao chưa từng nghe qua những chuyện như thế này?

Khắc Lý Mộc không nhịn được lại ngắt lời nói.

-Ai nói ở Hollywood không có chuyện như vậy?

Phương Minh Viễn còn chưa kịp nói gì thì từ sau Khắc Lý Mộc đã có người xen vào.

-Đạo diễn Phong! Chào ông!

Bạc Lý Đại vội vàng đứng lên, người vừa đến đúng là Phong Hiều Cương.

-Rõ ràng là không có, tôi chưa bao giờ nghe qua ở Hollywood cũng có những loại chuyện như thế này!

Khắc Lý Mộc cố chấp cãi.

Phong Hiểu Cương lắc đầu nói:

-Đầu tiên, cậu chưa từng nghe qua không có nghĩa là ở bên đó không có. Thứ hai, so với trong nước thì ở Hollywood những loại chuyện như thế này mọi người đều biết. Vì vậy, nó căn bản không phải là quy tắc ngầm. Nếu đã là một chuyện mà mọi người đều biết, mọi người đã quen rồi thì nếu nó có xảy ra người ta cũng chẳng quan tâm. Hơn nữa văn hóa Mỹ và văn hóa nước ta không giống nhau, đối với những chuyện như thế này người ta cũng không xem trọng.

Là một đạo diễn, Phong Hiểu Cương tất nhiên là hiểu rõ những chuyện trong ngề này hơn là Khắc Lý Mộc.

Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, nếu như nói Hollywood ở điểm nào không giống với Hoa Hạ, thì đó chính là chuyện diễn viên phải hiến thân cho các nhà đạo diễn và nhà đầu tư đã là chuyện mọi người đều biết rồi chứ không phải là quy tắc ngầm nữa. Hơn nữa, ở Hollywood chuyện hiến sắc cũng khôn chỉ có mình nữ đâu, mà cả nam lẫn nữ đều bình đẳng trong chuyện này. Vì ở nghành điện ảnh của Mỹ các lãnh đạo cao cấp trong một công ty nam nữ chênh lệch không nhiều, nếu như có một trong số các vị lãnh đạo nữ ấy lại thích có một mối tình chị em thì chuyện các nam diễn viên phải hiến thân là chuyện không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, Phong Hiểu Cương cũng hiểu, tất cả các minh tinh ở Hollywood đều là dựa vào việc bán rẻ sắc đẹp để nổi tiếng, cũng không có nghĩa là tất cả các diễn viên Hollywood đều tình nguyện làm như vậy. Bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, có những người có vai diễn chẳng có tính cạnh tranh nào thì tự nhiên lại được nổi tiếng rất dễ dàng, cũng có người gặp may không gặp bất cứ một trở ngại nào; lại cũng có người cơ bản là tài hoa hơn người, nên cơ bản là không cần phải bỏ ra cái gì…

Nhưng những người này chiếm tỷ lệ vô cùng nhỏ, chỉ có thể được coi là ngoại lệ mà thôi.

Tất nhiên, những lời này, Phong Hiểu Cương cũng sẽ không nói cho Bạc Lý Đại biết.

-Đạo diễn Phong, mời ngồi. thế nào? Mọi việc đều đã ổn thỏa rồi chứ?

Phương Minh Viễn cười ha ha hỏi ông ta.

-Đều ổn cả rồi. những thành viên quan trọng trong đoàn làm phim tối nay là có thể đến đây. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đợi năm sau khi thời tiết ấm áp một chút là có thể bắt đầu quay được rồi. tôi cũng đã lien hệ với anh Cát, thời gian quay năm sau chắc là không có vấn đề gì.

Phong Hiểu Cương nói. Phương Minh Viễn ban nãy đã đề nghị rất rõ rang, bộ phim này phải chuẩn bị để lên hình vào màu xuân. Thời gian như vậy đối với ông ta là vô cùng thừa thãi.

-Thế thì tốt quá!

Phương Minh Viễn vỗ tay nói. Cát đại gia và Phong Hiểu Cương, chính là sự hợp tác vàng của nền điện ảnh trong tương lai, hai người lien thủ, thì doanh thu phòng vé có thể nói là có đảm bảo chắc chắn rồi. hơn nữa Phương Minh Viễn cũng rất có lòng tin, chỉ cầm qua vài lần hợp tác Cát đạ gia và Phong Hiểu Cương cuối cùng cũng sẽ lien kết với Cẩm Hồ. như thế công ty cũng xem là của mình, như thế xem như mình cũng đã có được một đạo diễn tài hoa và một minh tinh nổi tiếng.

-Đạo diễn Phong, tác phẩm mới của ông được cục điện ảnh phê chuẩn rồi hay là ông lại chuẩn bị quay tác phẩm mới rồi?

Bạc Lý Mộc thích thú hỏi.

Phong Hiểu Cương cười khổ trả lời:

-Sao? Cô cũng biết hả?

-Đạo diễn Long Quốc Khải nửa tháng trước khi mời người đi ăn cơm ở khách sạn cũng đã từng nhắc đến chuyện,nói…nói ông chính là tổ phim của ông có lập nên cũng không có tác dụng gì., cục điện ảnh nhất định sẽ không cho quay, ông ấy nói tác phẩm của ông tư tưởng bỉ ổi, khó mà đạt đến được sự thanh nhã.

Bạc Lý Đại ấp úng nói.

-Đạo diễn Phong, hay là thế này đi. Buổi tối chúng tôi cũng phải tổ chức một buổi họp báo về việc hai người James đến đây, ha ha, cũng xem như là khuếch trương tiếng tăm của phim trường Hành Dương. Nếu như hai bên chúng ta đã đạt được thỏa thuận trong tác phẩm mới, vậy thì chuyện này cũng công bố luôn đi. Ông thấy thế nào?

Phương Minh Viễn cười nói.

-Cậu Phương, như thế có được không?

Phong Hiểu Cương vẻ mặt lộ rõ niềm vui nhưng vẫn có chút chần chừ hỏi. Có thể cùng xuất hiện trong một buổi họp báo với James và Gaul vậy thì đối với ông ta mà nói có thể nói là một cơ hội có đốt đuốc tìm giữa ban ngày cũng không có. Một buổi họp báo có sự xuất hiện của cả James và Gaul thì có thể tưởng tượng được nó sẽ nhận được sự quan tâm của các phương tiện truyền thông đến cỡ nào.

Chuyện hợp tác giữa Phương Hiểu Cương và tập đoàn Cẩm Hồ càng là một đòn đả kích mạnh đối với Long Quốc Khải! để bọn họ thấy rằng chuyện cục điện ảnh không duyệt tác phẩm mới của ông ta cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của ông ta!

Nhưng nếu như ở cùng cuộc họp báo này công bố chuyện hợp tác giữa mình và tập đoàn Cẩm Hồ có làm cho mấy người James cảm thấy không hài lòng không? Là những người nổi tiếng của Hollywood, mà chẳng nhẽ bọn họ lại đồng ý chia sẻ ánh hào quang vốn thuộc về mình sao? Theo như Phong Hiểu Cương được biết, những mình tinh ở Mỹ cũng không phải là dễ nói chuyện.

-Chyện này đạo diễn Phong không cần lo lắng!

Phương Minh Viễn cười nói. Với quan hệ giữa hắn và mấy người James chút chuyện vặt này vốn không thành vấn đề!