Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 19: Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện




Đám người Ngô Vệ Quốc lúc này hoảng hốt nhìn Ý Luân, đặc biệt là Triển Hướng Đông, mồ hôi ướt đẫm. Tuy không biết thân phận của Phương Minh Viễn, nhưng theo dõi cử chỉ của Chu Đức Lộc và Bàng Minh thì cũng có thể nhìn ra được thân phân của Phương Minh Viễn cao hơn hẳn hai người đó. Mà theo sự tình này thì dường như có bàn tay của Triển Hướng Đông, ai sáng mắt thì thấy được.

Lời nói của Phương Minh Viễn đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Chu Đức Lộc, y đột nhiên hiểu ra, những việc hắn làm hôm nay là trái với quy định của cửa hàng, nói rộng hơn là phá hư danh dự của tửu lầu Phương gia, tự đưa tay trợ giúp người ngoài đánh người nhà, mà muốn xử lý y thì thật ra không phải Phương gia làm không được. Dù cho chuyện này có thế nào chăng nữa để hạ hỏa của Hạ Quân, chắc chắn một điều y không thể còn làm trong này, mà nếu không làm ở đây nữa thực sự đối với y cũng có lợi

Vì Triển Hướng Đông mà cuối cùng y rơi vào tình trạng thế này, nếu Chu Đức Lộc đối với bọn họ không một chút tức giận thuần túy chỉ là nói hươu nói vượn. Chu Đức Lộc cũng quyết định không ở Bắc Kinh nữa, đi sang một thành thị khác bắt đầu lại, dẫu sao thì mang danh là phó cửa hàng trưởng của tửu lầu nhà họ Phương làm sao mà không kiếm một công việc ở nơi khác được.

Chu Đức Lộc đem chân tướng, đầu đuôi câu chuyện nói một lần, bọn Hạ Quân nghe được hai con mắt cứ trắng lên, chỉ biết trợn mắt mà nhìn dĩ nhiên tràn đầy khinh miệt. Mà Triển Hướng Đông mặt lúc trắng lúc xanh nhìn rất chi là chật vật.

- Cửa hàng trưởng Bàng! Dẫn y đi xuống đi và bảo y viết những lời vừa nói ra, xong rồi ký tên đồng ý vào

Phương Minh Viễn thản nhiên nói. Bàng Minh dẫn Chu Đức Lộc đi xuống

Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn lại mấy người Ngô Vệ Quốc, Triển Hướng Đông, đánh giá bọn họ một hồi lâu sau mới hỏi:

Xin hỏi các vị, nếu bên nhà của ta lấy trộm đứa nhỏ nhà ngươi đem quăng xuống giếng?

Bọn Ngô Vệ Quốc đầu óc mơ hồ chưa hiểu hết ý của Phương Minh Viễn , cũng không biết vì sao hắn hỏi câu hỏi đó. Hiện giờ trong Bắc Kinh còn có nước giếng sao?

- Nếu không phải tới ngày tới tháng thì cũng lên máu sản hậu mà chết hả?

Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi. Lần này không chỉ có Ngô Vệ Quốc bọn họ mơ hồ mà bọn Hạ Quân cũng nhíu mày

- Tôi nhớ rõ tôi với các vị không ân cũng không oán, vậy vì sao các vị chơi thủ đoạn như vậy với chúng tôi?

Phương Minh Viễn chuyển đề tài, chất vấn.

Ngô Vệ Quốc sắc mặt giờ này trắng bệt, hiện giờ mới hiểu ra, mình là luật sư ư? Coi bộ chữ nghĩa không nhiều thì phải, Phương Minh Viễn nói tràn lan đại hải xong tự dưng đổi chủ đề khiến trớ cả người. Ngô Vệ Quốc ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy cũng có hiểu biết nhất định với một chút sự tình bí ẩn. Tửu lầu nhà họ Phươngtrong đó cổ đông lớn nhất đương nhiên là Phương gia, cái này ai nấy đều biết, mà trong Phương gia bỏ qua Phương Minh Viễn, không tính chi thứ, chi này chi nọ, thì chắc chắn người trước mặt mình đây – thanh niên trẻ tuổi – phù hợp nhất chỉ có một người là hắn – Phương Minh Viễn mà thôi!

Nghĩ tới đây, Ngô Vệ Quốc không khỏi hút một hơi, rồithở dài, không phải vì đang ở trong khốn cảnh mà đồng thời nghĩ tới Hạ Quân:

- Ông nội nó, mả cha nó, con bà nó! Không ngờ Hạ Quân lại là anh họ của Phương Minh Viễn! Cũng không ngờ y tầm ngẩm tầm ngầm lại có chân trong viện kiểm sát. Nếu biết thế thì tranh đấu với y làm chó gì cho mệt thân.

Trong xã hội lăn lộn lâu vậy Ngô Vệ Quốc đương nhiên hiểu được loại người giống Phương Minh Viễn đầu tư cả chục trăm triệu cho đến vài tỷ tệ thì tuyệt đối là loại người không nên trêu chọc.

Triển Hướng Đông nổi nóng cũng không giống Ngô Vệ Quốc, sau khi phát hiện ra chân tướng, trên mặt hiện ra sắc giận hỏi:

- Người như mi sao nói chuyện được? Xem ra mi cũng có thân phận, sao lại làm ra loại sự tình, có đáng không?

- Đáng không à?

Phương Minh Viễn cười lạnh lập lại.

- Các anh ở trong này cấu kết người bên ngoài, ảnh hưởng quán xá nhà họ Phương chúng tôi, người nào biết thì nói các anh và Chu Đức Lộc cấu kết với nhau gây khó dễ cho khách, còn người không biết thì lại bảo Phương gia bắt nạt khách hàng, đúng không?

- Vậy cậu bây giờ muốn sao?

Triển Hướng Đông bĩu môi hỏi.

Y cũng không cho rằng chuyện này là chuyện lớn, mấy cái chuyện dạng này y làm không chỉ một lần.

- Giờ tôi cũng không muốn nghĩ gì nữa. Anh Trần à! Anh đem bọn họ xuống đi và bảo đơn vị của họ đến đây bảo lãnh bọn họ đi! Mà người bảo lãnh phải là người chủ quản mới được.

Phương Minh Viễn cười lạnh tiếp:

- Nếu không được, thì đưa bọn họ vào Cục Cảnh Sát cho tôi, sáng mai đăng báo tìm người xem thế nào?

Đối với những loại người như thế, hắn không bao giờ nương tay

Cả đám Triển Hướng Đông sắc mặt liền thay đổi, nếu bị người ta giam giữ, sau đó cho đơn vị đến lãnh người, thì sau đó có thế nào chăng nữa cũng mất hết mặt mũi. Mà nếu còn nghi ngờ không chừng Phương Minh Viễn thật sự đưa bọn họ vào Cục Cảnh Sát lắm à! Sau đó còn đăng báo kiếm người nhà của bọn họ. Như vậy so với kêu đơn vị đến bảo lãnh còn độc hơn.

- Cậu Phương, oan gia nên giải không nên kết, sự tình hôm nay chúng tôi làm không đúng đắc tội với cậu và trưởng phòng Hạ, Cậu xử lý chúng tôi thì chúng tôi đành chịu, nhưng mà áp dụng phương thức nhục nhã thế này có đáng hay không. Suy cho cùng thì nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Dò xét ý tứ của Phương Minh Viễn xem ra muốn hành động thật sự. Ngô Vệ Quốc vội vàng mở miệng nói.

- Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện à?

Mi mắt Phương Minh Viễn nhướng lên, nhìn lại luật sư dựa vào mồm mép ăn cơm quả không sai, rõ ràng tửu lầu nhà họ Phương lúc này gặp tai bay vạ gió, chẳng những phải khai trừ một phó quản lý, còn khiến không ít người nhìn vào cười chê, đã vậy y còn nói ngược lại, xem racó vẻ tình cảnh này y bị ủy khuất thì phải.

- Làm người ta nhục nhã à? Luật sư Ngô có nghĩ lúc ông nghĩ cách khiến chúng tôi nhục nhã, sao lại không nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện?

Hạ Quân lạnh lùng thốt lên

- Hay là luật sư có hai mức tiêu chuẩn?

Nét mặt của Ngô Vệ Quốc ửng đỏ, cái này là Hạ Quân chỉ thẳng vào mặt mà nói, ý là trước sau không có nhất quán, lời nói mâu thuẫn với nhau đấy mà.

- Trưởng phòng Hạ, làm người phải có lòng bao dung độ lượng chớ. Để ý chi lời nói của người ....

Ngô Vệ Quốc có vẻ nhân đạo

- Câm miệng!

Phương Minh Viễn không chút khách khí quát.Hắn ghét nhất là những người như vậy, nếu mình ở thế thượng phong chớ hề cho người ta một con đường gọi là nghèo truy mãnh đánh, khiến cho đối phương mặt không quét rác thì thề không bỏ qua. Còn một khi mình bị thất thế thì tìm đủ mọi cách yêu cầu đối phương có chừng mực. Làm như thế giới này, thiên hạ này củacha bọn chúng không bằng, muốn thế nào được thế ấy hay sao chớ?

Tên thanh niên kia bị Phương Minh Viễn mắng không còn manh giáp, da mặt y đỏ bừng, ánh mắt nhìn Phương Minh Viễn tràn đầy hận ý.

- Cậu Phương, hiện giờ cậu đang chiếm thượng phong, chúng tôi cũng biết cả rồi, cần gì phải bỉ mặt nhau thế?

Ngô Vệ Quốc cãi chày cãi cối, rồi tiếp:

- Chim ưng bắt thỏ có đời nào thỏ đạp ưng đâu. Kẻ mạnh, đại gia cần gì phải thế?

- Thỏ đạp chim ưng?

Mai Nguyên Võ không kìm nổi, cười nói:

- Ngô Vệ Quốc, xem ra ông cũng tự đánh giá cao quá rồi đó. Có bản lĩnh gì thì sau này bày ra, hậu xét. Ông nhìn xem chúng ta có nhăn mặt nhíu mày không? Ha ha, Luật sư, luật sư tốt!

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, thật sự là lười nói với Ngô vệ quốc những lờivô nghĩa.

- Anh này, phòng riêngnày anh cũng không cần dùng nữa , đi trên lầu có phòng khách quý đi, em còn có việc trong chốc lát, không có tiếp mấy anh được. Anh bỏ qua nhé! Yên tâm, mấy chuyện này em nhất định giúp anh.

Hạ Quân gật gật đầu, mang theo đồng sự của mình rời phòng riêng.

- Anh Hạ, đó là ai vậy?

Mới bước ra cửa phòng riêng , có người liền không kìm nổi hỏi

- Ngô Vệ Quốc vừa rồi còn kiêu ngạo, không ngờ bị cậu ta làm không kịp trở tay

- Ngu quá! Không nghe người ta nói hai chữ anh họ hả? Đương nhiên là em họ rồi

Người nọ phản công lại:

- Vô nghĩa, sao tôi không biết, bộ nãy giờ tôi không nghe rõ à! Tôi hỏi đây có nghĩa cậu ta là ai? Làm cái gì? Ngay cả quản lý còn bị cậu ta chỉ huy. Lại còn bảo đưa chúng ta tới phòng khách quý. Nghe nói phòng khách quý không dễ mở ra, không chỉ có quyền và có tiền, người bình thường, nguyện ý bỏ tiền cũng người ta cũng không mở ra đâu.

Mọi người đem ánh mắt hướng về Hạ Quân, yêu cầu nọ, mọi người cũng đang muốn biết.

- Cậu ta à! Hắn là con của dì tôi, Phương gia tửu lầu này chính là sản nghiệp của nhà hắn, quản lý tất nhiên phải nghe lời của hắn mà thôi.

Hạ Quân cười ha hả trả lời

- Hắn là ..........ông chủ tửu lầu ư?

Mọi người không khỏi thở một hơi, không thể tưởng tượng được hôm nay may mắn, không ngờ đụng phải ông chủ tửu lầu.

- Ừ , đại cổ đông và cũng là người sáng lập.

Hạ Quân mang theo vài phần đắc ý nói. Tuy rằng trước tới giờ ở trước mặt của người ngoài bao giờ anh ta cũng lén gạt ra quan hệ của mình và Phương Minh Viễn, nhưng nếu hôm nay gặp chuyện lộ ra thì không cần che giấu.

- Mẹ ôi, hắn là người sáng lập Phương gia tửu lầu à? Như vậy hắn xây dựng sự nghiệp từ hồi nào? Từ bao giờ?

Có người thất thanh kêu lên

- Từ thời còn cắp cặp đi học, khởi điểm xuất phát mãi ở tỉnh Tần Tây – một thị trấn nhỏ cơ.

Hạ Quân tiếp lời làm một mảnh thán phục

- Anh Hạ, không ngờ có quan hệ mạnh như vậy mà anh không nói, nhìn lúc này viện cán bộ đề bạt có còn ai không đồng ý anh thăng chức chớ hả?

Có người hưng phấn nói. Lúc này mọi người ăn cơm chung quanh đều có quan hệ tốt với Hạ Quân, nếu Hạ Quân ở trong viện thẳng tiến tới mây xanh, đương nhiên đối với bọn họ không thể tốt hơn.

Hạ Quân trong lòng cười khổ, anh ta đối ngoại vẫn giấu diếm quan hệ với Phương Minh Viễn, muốn dựa vào năng lực của chính mình, ở viện kiểm sátBắc Kinh làm ra sự nghiệp, hiện giờ xem ra, ý tưởng này phải tan biến.

Mấy thuộc hạ của mình sau này trở lại trong viện, khẳng định là muốn tuyên truyền chomình, nhưngmình còn khó mà nói trước được cái gì, dù sao có quan hệ như vậy mà khôngdùng, khẳng định là không phù hợp tuyệt đại đa số suy nghĩ hay logic của người Hoa Hạ .

Tuy nhiên Hạ Quân loáng thoáng lại cảm thấy dường như mới dỡ xuống gông xiềng, cả người đều trở nên thoải mái.