Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 184: Không để lại hậu họa




Luật sư Khổng, luật sư Khổng. Anh xem có phải là nên khuyên cậu ấy bỏ còng tay ra trước hay không.

Trịnh Định Quang cười cười nói.

Dư Hải Minh sắp đến rồi, nếu như còn nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn vẫn còn đeo còng tay, mình đúng là đi tong rồi.

-Vì sao lại phải tháo ra? Đây là chứng cứ, cảnh sát các ông lạm dụng chức quyền! Là các người xu nịnh cấp trên, là chứng cứ chứng tỏ các ông đang nịnh nọt! Hai bên chẳng qua chỉ là mới đụng chạm có chút ít, hơn nữa chuyện đánh nhau là do hai bên, một cây làm chẳng nên non, chuyện này hai bên phải đều có trách nhiệm.

Hơn nữa ông xem, bọn họ bên đó có bốn người cao to lực lưỡng, chúng tôi bên này chỉ có hai, lại thêm hai người phụ nữ chẳng có tác dụng gì, ông ta dựa vào cái gì để nói là chúng tôi khiêu khích đối phương? Dựa vào cái gì mà chỉ còng tay mình thân chủ tôi? Các ông đây là chấp pháp mà phạm pháp, bao che lẫn nhau!

Luật sư Khổng chửi đúng là nghe rất sướng tai. Cái loại quan chức mà cứ cho mình là đúng này trong nghề bao nhiêu năm luật sự Khổng cũng không hiếm gặp.

Trịnh Định Quang trong long nghẹn uất không nói được gì nữa. Muốn báo án cũng được, muốn còng tay cũng được, đều chẳng liên quan gì đến ông ta, nhưng bây giờ thì mọi việc lại do ông ta đứng mũi chịu sào.

-Luật sư Khổng, đây đúng là do một số nhân viên cảnh sát chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn. Chấp pháp có vấn đề. Tôi xin thay mặt bọn họ gửi đến quý phương lời xin lỗi chân thành. Lãnh đạo chúng tôi đang trên đường tới đây, lúc đó chắc chắn sẽ cho quý phương một kết quả hài lòng. Cái còng tay này đeo cũng lâu rồi, nhất định sẽ để lại vết tích trên tay, như thế chắc chắn là không đẹp, đúng không ạ?

Trịnh Định Quang bây giờ có rớt răng ra ngoài cũng chỉ dám nuốt vào bụng mà thôi.

-Không sao, dù sao thì thân chủ tôi ngày mai cũng phải đi gặp hai người bạn ngoại quốc, lúc đó lãnh đạo thành phố có thể cũng sẽ tham gia, lúc đó cứ thật thà mà nói, có lẽ các vị lãnh đạo cũng sẽ hiểu mà lượng thứ cho!

Khổng Lập bất mãn nói.

Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh nghe mà phì cười. Cái tay Khổng Lập này đúng là ép đối phương đến con đường chết rồi! Cần phải biết rằng ở Hoa Hạ, bốn chữ “bạn bè ngoại quốc” có trọng lượng rất lớn. Có một số khi tính “sát thương” của nó phải bằng một cán bộ cấp sở.

Trịnh Định Quang mặt mày trắng bệch, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi, sắp tới có nhân vật nước ngoài quan trọng nào đến thành phố Thượng Hải chứ? Hơn nữa lại còn làm cho lãnh đạo thành phố phải ra mặt, đây chắc chắn không phải là người bình thường rôi.

-Dư Ba, cậu còn không mau qua đây xin lỗi đi!

Trịnh Định Quang sa sầm mặt nói. Lúc này ông ta cũng chẳng thèm gọi là cậu Dư nữa rồi.

-Chuyện nhận lỗi thì thôi! Dư công tử làm cho đến một nhân vật như cục trưởng Trương Quang Vĩ cũng phải chạy đến chóng mặt, tiểu tốt như chúng tôi thì có là gì!

Phương Minh Viễn lạnh lùng cười nói.

-Tôi đúng là sống đến hôm nay mới biết rằng thì ra đại học Hoa Đông là thuộc quận Phổ Đông, là thuộc quyền kiểm soát của cảnh sát quận Phổ Đông đấy.

Mặt Dư Ba đỏ lên, đây rõ ràng là làm mất mặt y, mà lại trước nhiều người như vậy!

Nhưng y cũng chẳng nói được gì, thân phận của đối phương tuy rằng vẫn chưa rõ ràng nhưng chắc chắn không phải là người bình thường, nhìn bộ dạng của Thành Ngi trước mặt Phương Minh Viễn e rằng đến cả cục trưởng cục cảnh sát thành phố La Hồng có đến đây cũng không thể có được cái đãi ngộ như vậy. Nếu như đến mức này mà Dư Ba vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc thì chỉ có thể nói chỉ số thông minh của y đúng là “quá cao”!

-Bạn Phương, tất cả những chuyện ban nãy thật sự là rất xin lỗi.

Dư Ba cúi đầu nói.

-Tôi xin lỗi vì những lỗi lầm của tôi đã gây ra cho cậu.

-Nếu như chỉ xin lỗi mà có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề thì còn cần nhà lao làm gì?

Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:

-Lấy của công dùng vào việc tư, cậu Dư có vẻ làm rất thành thục nhỉ, có lẽ không phải là lần đầu tiên rồi.

Mặt Dư Ba hiện lên tia bối rối, nhưng phần nhiều vẫn là tức giận.

Ở Thượng Hải này những người cùng tuổi có thể làm cho y cúi đầu thật sự là không nhiều.

-Cậu Phương, tục ngữ có câu, oan gia nên giải không nên kết. Dư Ba thực sự là không hiểu chuyện làm cho cậu gặp không ít phiền phức. Có điều theo tôi được biết cái còng tay này là do đồn trưởng đồn cảnh sát phụ trách đại học Hoa Đông đeo vào tay cậu chứ không phải là Dư Ba. Cậu ta còn có ý muốn giúp các cậu tháo nó ra nữa đấy chứ.

Nhìn thấy tình hình có chút căng thẳng, Trịnh Định Quang vội vàng hòa giải.

-Cục trưởng Trịnh, tục ngữ có câu, một lần hai lần không thể có lần thứ ba! Tôi không muốn để lại hạt cát trong mắt mình, càng tin vào câu “nhân chi sơ, tính bản ác”. Vì vậy đối với những người có âm mưu với tôi, từ trước đến nay tôi luôn luôn không muốn cho họ cơ họi.

Phương Minh Viễn cười lạnh nói.:

-Nếu không, ông thử đi hỏi Dư đại công tử xem vì sao lúc đầu đồn trưởng đồn công an đại học Hoa Đông Mạnh Xuân Sinh lại cố ý nhằm vào Lưu Dũng bạn tôi chứ?

Trong đầu Dư Ba chợt bing lên một tiếng rồi nhất thời y đứng ngây như phỗng.

-Đội trưởng tiền nhiệm cố ý nhằm vào Lưu Dũng bạn cậu?

Trịnh Định Quang kinh ngạc quay đầu nhìn Dư Ba, thì nhìn thấy mặt Dư Ba y như là phủ lên một lớp phấn vậy.

-Đây là chuyện ba tháng trước, bây giờ cậu lại cố ý nhằm vào tôi, cậu nói xem tôi phải tin vào lời xin lỗi của cậu như thế nào đây?

Những lời nói của Phương Minh Viễn như là lưỡi dao sắc bén cắt đi chút ảo tưởng cuối cùng của Dư Ba.

Cánh cửa phòng họp bị người khác đẩy ra. Người bước vào làm cho mấy người Trương Minh, Trịnh Định Quang lập tức kinh hãi, người đang đi đến kia là một người đàn ông trung niên trên dưới năm mươi. Là bí thư Đảng ủy công an Thượng Hải tên Hoàng Hưng Quốc, mà người đi sau ông ta chừng nửa bước chân lại là tổng giám đốc tập đoàn Carrefour, Tôn Chiếu Luân!

-Bí thư Hoàng, sao ông lại đến đây ạ? Cũng không thông báo cho tôi trước một tiếng để tôi tiếp đón chu đáo.

Trịnh Định Quang vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Hưng Quốc xin lỗi.

-Thông báo cho các cậu? Tôi đến là để chùi đít cho các cậu thì có, không biết lúc nào thì các cậu gây chuyện, làm sao mà thông báo được chứ!

Hoàng Hưng Quốc không hài lòng nói:

-Trịnh Định Quang, cậu đấy cậu đấy! Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao không báo cáo lên cấp trên hả?

-Bí thư Hoàng, tôi…

Trịnh Định Quang thật sự là không biết nên nói như thế nào.

-Hừ

Hoàng Hưng Quốc oán hận nói:

-Đợi sau này tôi sẽ tính sổ với cậu!

-Tổng giám đốc Tôn, vị nào là…

Hoàng Hưng Quốc còn chưa nói hết câu thì Tôn Chiếu Luân đã ho khan hai tiếng ngắt lời:

-Bí thư Hoàng, những người không liên quan cho ra ngoài trước đi đã. Hơn nữa hình như trong cục còn có vài vị chưa thấy đến?

Hoàng Hưng Quốc nhìn mấy người trong phòng nhíu mày nói:

-Trịnh Định Quang, La Hồng, Dư Hải Minh, Trương Quang Vĩ đều chưa đến hả?

Trịnh Định Quang lúc này mồ hôi túa ra như mưa. Vì chuyện này mà đến cả bí thư và Tôn Chiếu Luân cũng cùng đến, lại còn đến cả cục trưởng cục phó cũng đến nữa sao.

-Chưa đến, vẫn chưa đến ạ.

Có điều…

Ông ta còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng lại một lần nữa bị người ta đẩy ra, lần này người đi vào là Dư Hải Minh.

Vừa mới vào đến cửa Dư Hải Minh lập tức đến bên Hoàng Hưng Quốc, đầu ông ta choánh váng như vừa bị cái gì nện vào vậy, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, tai thì ù ù. Đây đúng là họa vô đơn chí.

-Đồng chí Dư Hải Minh, xem ra cậu là cán bộ cấp cục đầu tiên đến đây rồi.

Hoàng Hưng Quốc lạnh lùng nói.

-Bí thư Hoàng, thật không ngờ đã kinh động đến cả ông! Thật sự là quá...

Dư hải Minh không biết nê dùng từ nào, không ngờ? Không nên? Hay là kinh hoàng?

-Những lời thừa thì không cần nói!

Hoàng Hưng Quốc khoát tay nói:

-Tôi sẽ đi cùng tổng giám đốc Tôn đi mở khóa tay cho người ta đã.

Hoàng Hưng Quốc sải bước thật nhanh đến trước mặt Phương Minh Viễn, còn cách vài bước đã nhiệt tình giơ tay ra nắm lấy tay Phương Minh Viễn nói:

-Cậu học sinh này, tôi là bí thư đảng ủy công an Thượng Hải tên Hoàng Hưng Quốc, lần này đã để cậu phải chịu oan ức rồi! Tôi đại biểu cho lãnh đạo thành phố thành thật xin lỗi cậu chuyện lần này, và tôi cũng bảo đảm chuyện lần này nếu như là liên quan đến những nhân viên chấp pháp mà phạm pháp hay lợi dụng công để làm chuyện tư đều sẽ bị nghiêm trị, phát hiện một xử lý một, tuyệt đối không dung túng!

Rồi ông ta lại quay đầu lại nhìn Trịnh Định Quang nói:

-Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mang chìa khóa lại đây!

Lưu Vũ Yến sợ đến ngây người, người phụ nữ trung niên ở khách sạn kia thì kinh ngạc đến mức miệng mở to hết cỡ!

Bí thư đảng ủy công an là thành viên đảng ủy các cấp, mà bí thư đảng ủy công an vừa là một vị trí quan trọng của nghành công an lại cũng có vị trí quan trọng trong đảng ủy, là người tham mưu và cũng là một trợ thủ đắc lực cho công tác giữ gìn trật tự trị an xã hội. Công an, kiểm sát, tòa án đều phải chịu sự giám sát và chỉ đạo của ông ta. Bí thư đảng ủy công an là thành viên thường vụ đảng ủy thành phố chứ chẳng chơi!

Tuy nói sự trấn tĩnh trên đường đi của Phương Minh Viễn khiến Lưu Vũ Yến nghĩ rằng chắc chắn là hắn có chỗ dựa, nhưng nói gì cô cũng thật không ngờ, bí thư đảng ủy công an, đường đường là ủy viên thường vụ đảng ủy lại vì chuyện này mà tối đêm thế này còn đến đây!

Lần này thì Phương Minh Viễn không cự tuyệt việc được mở còng tay nữa, khi mở ra, hai vòng vân còn hiện rõ trên tay hắn. Phương Minh Viễn một bên nắn nắn tay một bên nói:

-Muộn thế này rồi còn phải phiền bí thư Hoàng đích thân chạy đến đây, thật sự làm làm phiền ngài quá rồi! Được đeo còng tay như thế này tôi đúng là lần đầu tiên trên đời được thể nghiệm, thật sự là không được tự nhiên cho lắm.

-Chú Tôn, chú cũng đến rồi.

-Tôi không đến có được không? Cậu đã bị ức hiếp đến mức này rồi, nếu như tôi không đến giúp cậu một tay thì sau này Quách phu nhân sẽ không tha cho tôi!

Tôn Chiếu Luân cười ha hả nói.

-Cái này chính là được nhờ phúc của Dư Ba và Trương Quang Bắc rồi, bận rộn suốt một ngày, đến mãi tận đêm mà mọi người vẫn có thể tụ họp được trong đồn cảnh sát thế này.

Phương Minh Viễn quay lại nhìn hai tên bây giờ đã bị dọa đến mức ngây ra như phỗng kia.

Ở trong phòng hội nghị của cục cảnh sát Phổ Đông, Hoàng Hưng Quốc mặt lạnh như tiền. Tuy rằng nói khi đến đây ông ta cũng biết được tình hình đại thể vì khi ở trên xe Tôn Chiếu Luân cũng đã nói sơ qua một lần, nhưng khi nghe xong hai bên tường thuật cặn kẽ, thì trong lòng Hoàng Hưng Quốc còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời. Mà vẻ mặt của La Hồng đang ngồi bên ông ta kia cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Tuy rằng ông ta và Dư Hải Minh quan hệ không tốt cho lắm, thậm chí nhiều lúc còn có xung đột, nhưng xảy ra chuyện lớn thế này

Dư Hải Minh tất nhiên là có trách nhiệm, nhưng với tư cách là người đứng đầu, ông ta cũng không tránh khỏi liên lụy.

-Mày là đồ súc sinh! Mày cũng thật là to gan lớn mật!

Dư Hải Minh đá Dư Ba nằm sõng xoài trên mặt đất, chỉ thẳng vào mặt y chửi:

-Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, mày là mày, tao là tao. Ai cho phép mày lấy danh nghĩa của tao để can thiệp vào chuyện của cảnh sát, lúc đó mày đã hứa thế nào? Vì quan tâm đến bạn bè ah? Quan tâm đến bạn bè cũng phải có chừng mực thôi chứ. Hành vi của Trương Quang Bắc đã phạm vào tội hình sự, mày có biết không?

Cú đá này của Dư hải Minh thật sự không nhẹ, Dư Ba bị ông ta đá cho nằm lăn trên đất, ôm bụng cuộn tròn thành một đống, đau đến nỗi không thể nói được lời nào.

-Quang Bắc, mày đúng là đồ khốn kiếp! Tao cho mày đi học là để mày có kiến thức!

Sau này giúp ích cho tổ quốc, tiền mẹ mày cho cũng chính là vì để mày có cuộc sống tốt hơn, không ngờ mày lại phụ hy vọng của ta! Ức hiếp con gái nhà lành! Những chuyện như thế mà mày cũng có thể làm được sao!

Trước đây tao dạy mày thế nào?

Trương Minh đột nhiên giơ tay ra cho Trương Quang Bắc năm cái bạt tai, tiếp theo đó là một cú đá, chỉ có điều ông ta không khỏe bằng Dư Hải Minh nên không thể đá được Trương Quang Bắc ngã sóng xoài trên mặt đất.

-Trương Minh, anh điên rồi!

Kỷ Vận vội vàng đỡ lấy y nói.

-Tránh ra! Để tôi đánh chết tên khốn kiếp này đi, để nó lại cũng chỉ làm cho Trương gia mất mặt thôi! Đường đường là con của chủ nhiệm ủy ban giáo dục lại phạm tội cưỡng dâm không thành, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của nhà họ Trương đều bị nó làm cho mất hết rồi!

Trương Minh vừa chửi vừa nháy mắt ra hiệu với Kỷ vận.

-Cục trưởng Dư, chủ nhiệm Trương, đây không phải chỗ dạy dỗ con cái, về nhà hai người còn nhiều cơ hội!

Phương Minh Viễn thản nhiên nói:

-Mọi người đứng đây cũng không phải để xem hai người trình diễn chuyện dạy con!

Dư Hải Minh và Trương Minh ngượng ngùng rút tay về. Trong lòng hai người hiểu rất rõ khổ nhục kế mà mình vừa bày ra đã bị Phương Minh Viễn nhìn thấu. Đã đến nước này hai người cũng không thể bảo vệ được hai đứa con của mình nữa rồi. Trương Quang Bắc phạm tội hiếp dâm không thành, đó là chuyện không cần bàn nữa rồi. Dư Ba tuy tốt hơn một chút nhưng cũng là lợi dụng công làm việc tư, vi phạm điều lệ của cảnh sát, đó cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

Tất cả những gì hai người nghĩ đến lúc này là chuyện bảo vệ bản thân, chỉ cần mình còn ngồi trên cái ghế này thì cho dù Trương Quang Bắc hay Dư Ba bị trừng trị, vậy thì chuyện sau này còn có cách giải quyết. Nhưng nếu như bản thân hai người mà lại bị rơi khỏi mắt của các vị lãnh đạo thành phố, thì mới gọi là xong đời!

Chỉ đáng tiếc là hai người mới chỉ mở màn liền đã bị Phương Minh Viễn không khách khí chặt đứt rồi. Hai người liếc trộm Hoàng Hưng Quốc, nhìn sắc mặt lạnh lùng như nước ao mùa thu của bí thư Hoàng hai người trong lòng không khỏi run sợ cúi đầu xuống.

Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ sáng, hắn ngáp một cái rồi thấp giọng nói với Tôn Chiếu Luân:

-Chú Tôn, ngày mai cháu còn phải tiếp Cameron và Gaul, không thể ở đây được nữa. Cơ bản mọi chuyện là như vậy, phiền chú giúp cháu giải quyết.

-Hả? Cameron lại đến nữa?

Tôn Chiếu Luân kinh ngạc hỏi. Ông ta thật sự không biết lúc nào thì Cameron và Gaul đến Thượng Hải.

-Dạ, chiều nay.

Phương Minh Viễn nói.

-Chú Tôn, phải đánh thật sâu, thật hiểm, không được để hậu họa!