Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 182: Thành Nghi nổi giận




Trịnh Định Quang vừa đi được vài bước, đã bị tiếng gầm giận dữ từ phía sau làm cho hoảng sợ.

Đưa ông ta trở về chính là phó chánh văn phòng tổng bộ của tập đoàn Carrefour Thành Nghi, cũng chính là người phụ trách ra mặt khi bọn người Triệu Nhã và Tuân Ngân Hải ở đại học Thân Hoa phát sinh mâu thuẫn. Hôm nay Trịnh Định Quang mời Thành Nghi, hai người ăn cơm chiều ở quán rượu Phương gia.

Tổn bộ tập đoàn Carrefour đối với khu cục phía đông, có thể xem là một trong những xí nghiệp có ảnh hưởng lớn nhất.

Trịnh Định Quang là người đứng đầu khu cục, đối với tập đoàn Carrefour cũng có không ít tiếp xúc. Mà tình hình chung là phó chủ nhiệm chánh văn phòng tiếp đãi ông ta, mà Thành Nghi đối với ông ta cũng không tệ.

Hôm nay, Trịnh Định Quang mời Thành Nghi ăn cơm, trước mắt là vì tập đoàn Carrefour cuối năm thường ưu đãi giá cả cho cảnh sát, nhưng phải trả thêm phí chuyên chở mùa hàng Tết. Ra khỏi nhà máy phải thêm phí chuyên chở, nhưng so với việc cảnh sát đưa xe tới mua, thì vẫn còn rẻ hơn nhiều. Tập đoàn Carrefour mỗi năm mua lượng thức ăn, có thể sánh với cả tòa cảnh sát thành phố. Trịnh Định Quang là ngường đứng đầu khu cục phía đông, sắp năm mới, cũng nên vì thuộc hạ mà mưu cầu ít phúc lợi. Không dùng nhiều tiền, mà mua được nhiều đồ ăn, dĩ nhiên không ai so được với tập đoàn Carrefour. Cho nên Trịnh Định Quang mời Thành Nghi, hai bên bàn chuyện mua hàng tết trong tương lai.

Thành Nghi đương nhiên cũng vui vẻ nể mặt, dù sao tổng bộ tập đoàn Carrefour và khu cục phía đông, có Trịnh Định Quang đứng đầu này chiếu cố, cũng giảm không ít phiền phức. Hơn nữa tập đoàn quan hệ giữa Carrefour với cảnh sát các nơi đều không tệ.

Thứ hai, chính là Trịnh Định Quang muốn nhờ Thành Nghi đưa một người con cháu thân thích của mình vào tập đoàn Carrefour làm việc. Những năm gần đây, tổng bộ tập đoàn Carrefour rất ít trực tiếp tuyển nhận nhân viên, tất cả nhân viên công tác, đều là sau một thời gian làm việc ở chi nhánh, biểu hiện tốt, mới được điều đến tổng bộ.

Thành Nghi rất nể mặt ông ta, vui vẻ nhận lời, chỉ cần đứa nhỏ thân thích của Trịnh Định Quang có thể nhận được thông báo tuyển dụng hạng cuối, thì chắc chắn có thể vào tập đoàn Carrefour. Trịnh Định Quang nghĩ cũng phải, những năm gần đây muốn vào tập đoàn Carrefour con cháu nhà quan không ít, nhưng đều là muốn nhận tiền mà không làm việc, đều bị đưa xuống dưới. Tập đoàn Carrefour là xí nghiệp góp vốn, không phải doanh nghiệp nhà nước, người ta không chứa người rảnh rỗi. Mà bối cảnh hùng hậu của tập đoàn Carrefour cũng cho thấy điểm này.

Có thể khiến cho tập đoàn Carrefour nhận người, thì những con cháu nhà quan ăn chơi trác táng cũng có nhiều xí nghiệp quốc doanh có thể vào được, như nghành dầu mỏ và các ngân hàng này nọ. Sự việc được giải quyết, Trịnh Định Quang lòng đầy vui mừng.

Khi nhận được điện thoại của Dư Ba cũng là lúc kết thúc bữa cơm chiều, Trịnh Định Quang đứng lên cáo từ. Thành Nghi cũng còn chút việc, cũng không giữ Trịnh Định Quang.

Liền đề nghị lái xe đưa Trịnh Định Quang về đồn cảnh sát. Trịnh Định Quang cũng không từ chối, vì thế Trịnh Định Quang ngồi xe Thành Nghi, xe của ông ta thì để phía sau.

Khi đến cục cảnh sát, sự việc của Thành Nghi cũng nói xong, Trịnh Định Quang liếc mắt một cái liền thấy xe của Dư Ba, vội vàng xuống xe, ông ta không ngờ, Thành Nghi đột nhiên gầm lên như vậy, hơn nữa, Trịnh Định Quang nghe được, Thành Nghi thực sự nổi giận rồi!

Thành Nghi đường nhiên là nổi giận. Người sáng lập tập đoàn Carrefour, cũng là ông chủ lớn Phương Minh Viễn, không ngờ bị đưa tới đồn cảnh sát, lại còn bị còng tay!

Chuyện này nếu mình không biết cũng không sao, người không biết không có tội. Nhưng Phương Minh Viễn đã thấy được Trịnh Định Quang từ trên xe ông ta bước xuống, nếu không cân nhắc thái độ của mình, sau này Phương Minh Viễn trách tội, Thành Nghi gánh không nổi. Ông chủ tập đoàn Carrefour so với Tôn Chiếu Luân thì tiếng nói của hắn còn có giá trị hơn! Chỉ cần hắn nói một tiếng thì ông ta chỉ còn nước cuốn gói cút đi!

Thành Nghi làm việc ở tập đoàn Carrefour tới giờ, cuộc sống gia đình tạm ổn, có thể sống thoải mái.

Tuy rằng vất vả, nhưng tập đoàn Carrefour cấp tiền lương và phúc lợi rất cao. Quan trọng là, ở tập đoàn Carrefour, ông ta có thể phát huy toàn bộ năng lực của mình, hơn nữa lại được coi trọng và đền đáp!Cán bộ cao cấp như bọn họ, một năm tiền lương và phúc lợi, so với cán bộ doanh nghiệp nhà nước, chỉ nhiều chứ không ít! Đương nhiên, không tính khoản tiền những người đó ăn hối lộ. Nhưng tiền này yên tâm mà nhận, cũng thấy thư thái!

Hơn nữa Thành Nghi biết, tổng bộ tập đoàn Carrefour ở thành phố có một tiểu khu sẽ làm xong, đến lúc đó, ông ta ở trong tiểu khu sẽ có ít nhất hai phòng ở. Tổng bộ quy định, hễ là cán bộ cấp cao của tập đoàn Carrefour, đều được cấp phòng. Phòng ở đó, chỉ cần làm việc ở tập đoàn Carrefour, là có thể ở miễn phí. Hơn nữa nếu muốn mua, thì tập đoàn sẽ lấy giá thấp. Trong thành phố có được ngôi nhacủa riêng mình, đây chính là điều rất nhiều người nằm mơ cũng không dám.

Thành Nghi sau khi tốt nghiệp cũng từng làm cho doanh nghiệp nhà nước, đúng là doanh nghiệp nhà nước xem ô dù mà phân biệt đối xử rõ ràng, xuất thân từ gia đình nghèo như ông ta, ở đó lăn lộn hơn mười năm, cũng không đến được cán bộ bậc trung. Vậy mà vào tập đoàn Carrefour chỉ vài năm, giờ đã là phó chánh văn phòng tổng bộ, bọn quan viên nhìn thấy đều phải nể mặt, nếu có thể trở thành phó tổng tập đoàn Carrefour, thì lãnh đạo liên tỉnh đều là khách quen.

Cho nên, Thành Nghi rất quý trọng công việc hiện tại của ông!

- Chủ nhiệm Thành, có chuyện gì vậy?

Trịnh Định Quang xoay người lại thắc mắc.

Ông ta chỉ chú ý đến bọn Dư Ba, không thấy phía bên kia là mấy người Phương Minh Viễn.

Thành Nghi nhéo tay ông ta một cái, kéo ông ta tới trước mặt bọn người Phương Minh Viễn, Trịnh Định Quang thật không biết, Thành Nghi này thoạt nhìn là người trí thức nho nhã, không ngờ lại mạnh tay như vậy.

- Bốn người họ đã làm chuyện gì?

Thành Nghi giận dữ nói. Tuy ông ta không biết Lưu Vũ Yến và cô gái kia là ai, nhưng Phương Minh Viễn và Trần Trung, ông ta không thể nhìn nhầm.

Trịnh Định Quang nhìn bốn người Phương Minh Viễn, lại nhìn cảnh sát bên cạnh, Dư Ba cùng với gia đình Trương Minh cũng nhanh chóng đi tới.

- Chú Trịnh!

Dư Ba kêu lên.

- À, cậu Dư, giới thiệu với cậu một chút, vị này là phó chủ nhiệm chánh văn phòng tổng bộ tập đoàn Carrefour Thành Nghi. Chủ nhiệm Thành, vị này là con trai của cục trưởng cục thành phố Dư Hải Minh, tên Dư Ba. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trịnh Định Quang sau khi giới thiệu hai người liền hỏi.

Dư Ba trong lòng âm thầm kêu khổ, tuy rằng từ miệng Trương Quang Bắc đã biết Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đều là được tập đoàn Carrefour tài trợ vào đại học Hoa Đông, y cũng đã nghĩ tới, chỉ sợ Phương Minh Viễn là con cháu của người nào cấp cao trong tập đoàn Carrefour. Nhưng y thật không ngờ, Trịnh Định Quang lại được nhân viên tổng bộ tập đoàn Carrefour đưa về, lại còn để đối phương nhìn thấy.

- Phương…

Thành Nghi vừa mới mở miệng, liền thấy Phương Minh Viễn khẽ lắc đầu, lập tức sửa lời nói:

- Sinh viên Phương, có chuyện gì vậy?

Tuy rằng gọi sinh viên Phương nghe rất không tự nhiên, nhưng trong lúc cấp thiết, ông ta cũng không biết phải xưng hô thế nào cho phải. Gọi là “Tiểu Phương” ư? Ông ta không dám.

Thành Nghi xuất hiện, cũng có chút ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn.

Dư Ba không ngờ thay đổi tuyến đường, khiến Trương Quang Vĩ tạm thời không tìm được bọn họ, nhưng Phương Minh Viễn cũng không lo, nếu bọn Dư Ba đã biết Trương Quang Vĩ quen biết mình, thì sẽ không dám dùng thủ đọan xấu xa, nếu không chính y sẽ tự tìm phiền phức, đến lúc đó cha y cũng không che chở được. Nên Phương Minh Viễn chờ mọi việc diễn ra.

Thành thật mà nói, đối với cảnh sát thành phố, Phương Minh Viễn cũng chưa biết, vừa hay hôm nay khảo sát một phen. Dù sao có Trần Trung mang súng theo, Phương Minh Viễn một chút cũng không lo lắng.

Thật ra hắn muốn xem Dư Ba và gia đình Trương Minh rốt cuộc có thể giở trò gì!

Giở trò càng tốt, sau này mình ra tay cũng có nhiều lý do, bọn quan viên ấy cũng không còn gì để nói! Phương Minh Viễn là như vậy, hoặc là không ra tay, hoặc là đánh cho đối phương vạn kiếp bất phục, để ngày sau không dám nữa…

Tuy nhiên kế hoạch một này lại có biến hóa nhanh, Thành Nghi nếu đã đến đây, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên vậy.

- Chủ nhiệm Thành, chúng ta hôm nay, nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Phương Minh Viễn cố gắng nói bóng gió.

Nhìn lướt qua người hai bên, chuyện Lưu Yến Vũ tuy hiện tại không sợ lan truyền nhưng vẫn là càng ít người biết càng tốt. Nhất là chỗ công cộng này, phải giữ thể diện cho phụ nữ.

Thành Nghi nếu đã có thể lên làm phó chánh văn phòng, chắc hẳn không thể đầu óc ngu muội, tuy không rõ chân tướng sự việc, nhưng cũng biết Phương Minh Viễn nói vậy là có nguyên do. Đối với ý của Phương Minh Viễn, chắc chắn phải chấp hành, không rõ cũng phải chấp hành.

- Bác Trịnh, để cháu giới thiệu một chút, vị này là phó chủ nhiệm ủy ban giáo dục thành phố Trương Minh, vị này là vợ của chủ nhiệm Trương, chủ tịch hội đồng quản trị, Kỷ Vận, còn cậu ta là con của chủ nhiệm Trương, sinh viên đại học Hoa Đông, là bạn học và cũng là bạn của cháu.

Dư Ba nói.

Trịnh Định Quang sợ run một chút, bắt tay với người nhà Trương Minh, cấp bậc trong quan trường của Trương Minh tuy cao hơn ông ta, nhưng ủy ban giáo dục không quản đến cảnh sát, hơn nữa theo quyền lực thực tế mà nói, hai người lại một trời một vực. Cho nên Trịnh Định Quang cũng không cần khách khí lắm.

- Cậu Dư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trịnh Định Quang kéo Dư Ba sang một bên, nghiêm túc hỏi han.

- Sao cháu lại đưa người của tập đoàn Carrefour đến, vừa rồi người kia là phó chánh văn vòng tổng bộ tập đoàn Carrefour đấy!

Dư Ba không khỏi hít một ngụm khí lạnh, phó chánh văn phòng tổng bộ, vị trí trong tập đoàn Carrefour không thấp, đây chính là cấp cao nhất trong tập đoàn Carrefour. Như vậy không nghi ngờ Phương Minh Viễn quả thực có liên quan đến tập đoàn Carrefour.

- Bác Trịnh, là thế này…

Dư Ba vừa mới mở miệng nói.

- Cục trưởng Trịnh, thời tiết lạnh như thế, anh định đứng ở cửa giải quyết chuyện này sao?

Thành Nghi vẻ mặt bình thản, đi đến nói:

- Hơn nữa tôi muốn nói với cục trưởng Trịnh một tiếng, việc này tôi muốn lập tức báo cáo cho tổng bộ, bảo họ phái người từ công ty luật sư tới. Mượn điện thoại của các anh một chút.

Trịnh Định Quang và Dư Ba đều tái mặt, chuyện gì xảy ra còn chưa rõ, không ngờ Thành Nghi lại muốn báo lên trên? Người cấp trên đó chính là người có thể cùng với bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố nói chuyện, toàn là người tai to mặt lớn!

- Chủ nhiệm Thành, chủ nhiệm Thành, người anh em Thành!

Trịnh Định Quang kéo cánh tay Thành Nghi nói

- Tôi cũng vừa mới biết sự tình, chuyện gì xảy ra còn chưa rõ.

Cho tôi một chút thời gian, một chút thời gian, đừng làm kinh động đến tổng bộ, được không?

- Cục trưởng Trịnh, như vậy không được, Tổng giám đốc Tôn từng có lệnh, hễ là chuyện của cậu ấy, đều phải báo lên.

Thành Nghi lạnh lùng nói. Đương nhiên, đây chỉ là cáo mượn oai hùm, Tôn Chiếu Luân cũng không rỗi mà quản chuyện Phương Minh Viễn, nhưng chuyện như thế này, Thành Nghi báo lên, chắc chắn là có công chứ không có tội.

- Thôi được rồi, nếu cục trưởng Trịnh không cho mượn, tôi đến nơi khác tìm điện thoại.

Thành Nghi quay đầu muốn đi.

Trịnh Định Quang sao có thể ông ta đi như vậy, như vậy khác gì đổ dầu vào lửa?

Vội vàng kéo tay Thành Nghi, cười nói:

- Chủ nhiệm Thành, đừng tức giận như vậy, giữa chúng ta, bao nhiêu cũng được! Một chiếc điện thoại thì có là gì.

Trên mặt Thành Nghi quả thực có thể cào xuống hai lạng sương, lạnh lùng nói:

- Cục trưởng Trịnh, tôi thật lòng cũng muốn nói điều tốt với anh. Tôi hỏi anh, bọn họ đã làm gì, ai cho phép còng tay họ? Ai ra lệnh?

Trịnh Định Quang khó xử nhìn thoáng qua Dư Ba. Chuyện này làm sao mà ông ta biết được.

- Chủ nhiệm Thành, đây, đây là mệnh lệnh của đồn trưởng sở đại học Hoa Đông, Thôi Hoàn. Hình như vì bọn họ ra tay đánh người, là phó chủ nhiệm ủy ban giáo dục thành phố Trương Minh và vợ ông ta.

Dư Ba cứng đầu nói, dù sao cũng không hẳn là nói dối.

- Thôi Hoàn? đồn trưởng đồn cảnh sát?

Thành Nghi suýt chút nữa thì giận đến mức phá lên cười.

Một đồn trưởng, dám vì đánh người mà bắt người sáng lập tập đoàn Carrefour Phương Minh Viễn.

Việc này… trong phút chốc Thành Nghi không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.

- Thôi Hoàn, là kẻ nào?

Ánh mắt Thành Nghi chuyển đến phía các vị cảnh sát.

- Vị chủ nhiệm Trương bị đánh đâu? Là ai?

- Thôi Hoàn chưa đến, còn ở lại đồn. Chủ nhiệm Trương và vợ con ông ấy ở ngay bên kia.

Dư Ba chỉ bọn Trương Minh.