Hô… mãi đến khi đưa Lưu Vũ Yến đang mê man nằm lên giường, đóng cửa phòng lại, Trương Quang Bắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sự bất an trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. Lúc này y mới phát hiện ra cảm giác lạnh lẽo sau lưng, không ngờ áo đã ướt đẫm mồ hôi,.
Vừa rồi khi gặp thoáng qua Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn không chú ý tới y, nhưng y lại thấy rất rõ Phương Minh Viễn, khiến y sợ hãi không ít. Cũng may, Phương Minh Viễn cũng không chú ý tới bọn y, cứ tiếp tục đi tiếp, nhưng khách sạn Trương Quang Bắc đặt phòng trước lại ở gần đó, nên y vẫn phải vội vàng dẫn Lưu Vũ Yến đi theo.
- Thật quá nguy hiểm!
Trương Quang Bắc lau vội mồ hôi trên trán, giữa mùa đông lạnh lẽo, y lại mồ hôi đầy trán. Lúc ấy tình hình thật nguy cấp, nếu khiến Phương Minh Viễn phát hiện ra y, sự tình chắc chắn sẽ không xong!
Trương Quang Bắc nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, lại cài then cửa phòng cẩn thận, lúc này y mới quay lại, nhìn Lưu Vũ Yến đang nằm trên giường.
Mái tóc dài của Lưu Vũ Yến rối tung, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ. Trương Quang Bắc nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới cởi chiếc áo lông trắng trên người Lưu Vũ Yến ra, lộ ra chiếc áo lông màu hồng bên trong. Mặc dù nằm trên giường, nhưng ngực Lưu Vũ Yến vẫn cao ngất, hiện rõ sự đầy đặn căng tròn, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của vòng eo nhỏ nhắn thon dài.
Trương Quang Bắc cười đầy vẻ hèn mọn, dâm ô, tàn bạo nhéo ngực cô một cái, nói:
- Con bé thối tha, tao muốn nhìn mày, mày lại còn định chạy đi đâu? Hắc hắc, rượu mời không uống, mày lại muốn uống rượu phạt.
Trương Quang Bắc lại tiếp tục cởi giầy và quần của Lưu Vũ Yến, lúc này, y cảm thấy trên người mình đầy mồ hôi, đằng sau lưng càng thêm lạnh lẽo, mười phần không thoải mái, nên dứt khoát giật chiếc chăn đang đắp trên người Lưu Vũ Yến ra. Sau đó y cởi quần áo chính mình, chạy ào ra khỏi toilet, hừng hực xông lên giường.
Lưu Vũ Yến bị thân thể y đè lên, vô ý thức rên lên một tiếng.
Trương Quang Bắc cười dâm cởi xuống quần của cô, trong miệng nói:
- Tên ngu xuẩn kia nếu biết hắn đã suýt gặp mày, nhất định sẽ hối hận đến chết! Hi vọng mày còn là gái trinh, nếu không tao thiệt thòi lớn! Vũ Yến, đêm nay thân thể của mày sẽ là đồ chơi của tao…
- Xin mời mở cửa!
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, dọa Trương Quang Bắc nhảy dựng lên.
- Ai đó?
Trương Quang Bắc đổi giọng, nói.
- Tôi là nhân viên phục vụ đưa nước sôi đến cho anh!
Từ ngoài cửa truyền tới giọng nói của phụ nữ.
- Đưa nước sôi cái gì, tôi không cần! Tôi sắp ngủ rồi!
Trương Quang Bắc căm tức nói.
- Thật xin lỗi, thưa anh, nước trong phòng anh bây giờ là nước từ buổi sáng, hiện giờ nước khẳng định đã nguội rồi!
Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ kêu lên.
- Được rồi, tôi biết rồi, thế nhưng tôi không cần gì tới nước sôi cả!
Trong lòng Trương Quang Bắc càng thêm căm túc, hiện tại y đang t*ng trùng lên não, sao có thể quan tâm mấy cái nước nóng hay lạnh rắm chó gì cơ chứ.
- Là Trương Quang Bắc!
Phương Minh Viễn nhận ra giọng nói của y, đánh mắt ra hiệu với Trần Trung.
Trần Trung kéo người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa ra, sau đó đá mạnh vào vị trí chốt cửa.
- Mở ra!
Cửa phòng vốn dĩ không dày lắm, sao có thể chịu được cú đá này của Trần Trung, lập tức bị đá văng ra.
Trương Quang Bắc vốn đang định ra treo biển “Xin đừng quấy rầy”, không ngờ lại gặp phải việc này, trần truồng đứng cạnh giường, mồm há hốc, nhìn ba người trước mắt.
- Quả nhiên là mày!
Phương Minh Viễn vội chạy vào, đứng ngăn cách giữa Lưu Vũ Yến đang nằm trên giường với Trương Quang Bắc. Hắn lo thằng nhóc này chó cùng rứt giậu, làm ra mấy chuyện mất lý trí.
- Không phải tôi!
Trương Quang Bắc vô ý thức run giọng nói.
Trần Trung kéo người phụ nữ trung niên đang sợ tới ngây người ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Lúc này y mới nói:
- Cậu Phương, muốn tôi báo cảnh sát không?
- Đừng mà!
Trương Quang Bắc và người phụ nữ trung niên đồng thanh kêu lên.
- Hiện giờ biết “đừng” rồi cơ à?
Phương Minh Viễn cười lạnh, hắn quay đầu lại nhìn Lưu Vũ Yến đang nằm trên giường, trong phòng náo loạn như vậy, cô vẫn nằm im không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn còn mê man.
- Trương Quang Bắc, cô ấy bị làm sao?
Phương Minh Viễn lớn tiếng hỏi.
- Tôi… tôi… cho cô ta uống thuốc ngủ!
Trương Quang Bắc run giọng nói. Y run, vừa vì sợ vì thẹn, vừa vì lạnh.
- Thuốc ngủ sao? Nhiều hay ít?
Phương Minh Viễn cầm lên chiếc quần dài bên cạnh của Trương Quang Bắc, rút thắt lưng ra. Thằng nhóc khốn kiếp này, thuốc ngủ là thứ có thể tùy tiện cho người khác uống sao?
- Hơn nửa viên, nhưng chưa tới một viên.
Trên người Trương Quang Bắc lập tức xuất hiện thêm một vết hồng, nhịn đau nói.
Phương Minh Viễn lại đạp cho y thêm cái nữa, rồi mới nói với người phụ nữ trung niên:
- Vào toilet lấy cho tôi một chiếc khăn lông ướt.
Hắn lại rót một chén nước rồi cho Lưu Vũ Yến uống, rồi lấy chiếc khăn ướt lau mặt cho cô, chà xát thật lâu, Lưu Vũ Yến mới hơi mở mắt ra, rên lên:
- Đau đầu quá đi mất!
- Chị Lưu, mau tỉnh!
Phương Minh Viễn hơi dùng sức vỗ vỗ mặt cô.
Lưu Vũ Yến lúc này mới có chút tỉnh táo, tới khi cô nhìn rõ ràng Phương Minh Viễn đang ngồi trước mặt, mới sợ hãi kêu lên một cái, người đầy mồ hôi lạnh, lập tức choàng dậy, nói:
- Bạn học Phương, sao cậu lại ở đây?
Lúc này cô mới phát hiện, hiện tại trên người cô chỉ mặc một chiếc ao lông mỏng, áo khoác ngoài không biết từ lúc nào đã bị cởi ra, trong lòng kinh hoảng nhưng người lại càng thêm tỉnh táo.
- Chị, yên tâm đi, bọn em tới kịp, chưa có gì xảy ra đâu!
Nhìn thấy Lưu Vũ Yến vạn phần hoảng sợ nhìn quần áo trên người, trong lòng Phương Minh Viễn cũng thở phào một cái. Nếu không phải mình có cảm giác bỏ qua cái gì đó, không vội rời đi, muốn điều tra cho rõ ràng, chỉ sợ đêm nay, Lưu Vũ Yến đã bị tên súc sinh Trương Quang Bắc này giày xéo.
Lưu Vũ Yến kiểm tra lại một lượt, phát hiện thân thể mình cũng không có gì khác lạ, lúc này mới bình tĩnh lại. Lúc này cô mới chú ý trong phòng không ngờ còn có một tên đàn ông trần truồng, lập tức thét lên một tiếng “Á” chói tai, vội trùm chăn lại.
- Trương Quang Bắc, cho mày!
Phương Minh Viễn từ trong đống quần áo trên giường lấy ra chiếc quần của y, ném về phía y. Trương Quang Bắc tay chân luống cuống vội vàng mặc vào.
- Bạn học Phương, những thứ khác cũng đưa luôn cho tôi được không.
Trương Quang Bắc cầu xin nói.
- Đừng nằm mơ nữa, chuyện này chưa được làm cho rõ ràng, mày cứ xác định tinh thần là mặc thế đi! Lạnh một lúc cũng không chết người được đâu!
Phương Minh Viễn lạnh lùng thốt lên. Nếu không bởi Lưu Vũ Yến da mặt mỏng, trước khi mọi chuyện được làm rõ, Trương Quang Bắc đừng nói là quần dài, ngay cả quần lót y cũng không có quyền mặc.
Nhưng kẻ này nếu trần truồng, một số việc sẽ không thể làm được. Vừa rồi Trần Trung thả y ra ngoài, Trương Quang Bắc y cũng không dám chạy. Hoa Hạ không phải quốc gia Âu Mỹ, bây giờ cũng phải như mấy ngàn năm trước, trần truồng chạy ra ngoài đường, cho dù không lạnh đến chết, thì cũng bị mời vào đồn Công an, nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì thậm chí có thể bị tống vào viện tâm thần, nếu lỡ xảy ra thật, thì chính là sống không bằng chết! Hơn nữa cho dù y bởi vì trần truồng mà bị đưa vào đồn Công an, cho dù không bị xử phạt nặng gì, nhưng quay lại trường học chắc chắn bị đuổi học.
Phương Minh Viễn giật chiếc chăn ra, nâng Lưu Vũ Yên lên, nói:
- Chị, mở mắt thật to nhìn cho rõ đi, xem là có chuyện gì vừa xảy ra?
Lưu Vũ Yên chỉ hơi mở mắt ra, tạo thành một khe hở, nhìn thấy Trương Quang Bắc quả thật đã che lại chỗ xấu hổ, lúc này mới mở to hai mắt ra, cẩn thân nghĩ lại mọi chuyện xảy ra vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp bỗng tái nhợt, chỉ vào Trương Quang Bắc, nói:
- Trương Quang Bắc, mày là tên súc sinh!
Thì ra, hôm nay Trương Quang Bắc hẹn Lưu Vũ Yến ra ngoài ăn cơm, Lưu Vũ Yến suy trước tính sau mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định gặp mặt Trương Quang Bắc chính thức nói chuyện nghiêm túc rõ ràng một lần! Cô căn bản không có ý định yêu đương trong trường học, hơn nữa sau khi tốt nghiệp cô phải trở về quê, cho nên giữa hai người căn bản là không có khả năng.
Cũng không phải Lưu Vũ Yến không có lòng cảnh giác, lúc cô tới còn có hai cô bạn gái cùng ký túc xá đi cùng. Hơn nữa lúc ăn cơm, cô cũng không uống một giọt rượu nào, chỉ uống một chén nước lọc, ngay khi vừa ăn xong, đột nhiên hai cô bạn theo cùng cô lại bảo có việc rồi đi trước. Sau đó Lưu Vũ Yến uống thêm mấy ngụm nước lọc, sau đó cô cái gì cũng không biết.
Lưu Vũ Yến càng nghĩ càng sợ, lần này may mà có Phương Minh Viễn, nếu không chẳng phải đã làm cho Trương Quang Bắc thực hiện được ý đồ của y rồi sao? Nước mắt không tự chủ được cứ tuôn ra chảy xuôi khuôn mặt xinh đẹp của cô.
- Chị, chị định thế nào, mặc dù bởi vì bọn em tới kịp nên y cũng chưa kịp làm gì, nhưng vẫn có thể coi là tội “hiếp dâm không thành”, nếu kiện lên tòa án, phán y vài năm tù cũng không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn oán hận nói.
- Đừng mà! Xin đừng mà!
Trương Quang Bắc vội quỳ xuống, cầu khẩn nói:
-Vũ Yến, anh rất xin lỗi em. Anh nguyện ý bồi thường cho em mà. Anh sẽ bồi thường em 10 nghìn tệ, không, không, 50 nghìn tệ đi! Anh sẽ bồi thường cho em 50 nghìn tệ! Hơn nữa cha của anh là người của Ủy ban Giáo dục, anh có thể giúp em sau này có hộ khẩu chính thức ở Thượng Hải, còn có thể giúp em tìm công việc tốt! Xin em tha lỗi cho anh đi!
Lưu Vũ Yến sắc mặt tái nhợt ngồi ngây ra trên giường, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chăn vò thành một đống, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
- Bạn học Phương, bạn có cảm thấy mình nên báo cảnh sát không?
Lưu Vũ Yến nức nở nói. Cô cũng không phải muốn mấy thứ đồ Trương Quang Bắc nói kia, mà là lo lắng nếu cô báo cảnh sát, đem Trương Quang Bắc ra ngoài ánh sáng, danh dự của cô cũng sẽ bị hủy hoại theo. Bạn học, người cùng quê, sau này sẽ nhìn cô thế nào? Miệng lưỡi người đời vốn đáng sợ mà.
Phương Minh Viễn nhìn người phụ nữ trung niên kia, người phụ nữ trung niên vội vàng xua tay nói:
- Tôi cái gì cũng không nói, hôm nay tôi không nhìn thấy gì cả.
Phương Minh Viễn bảo Trần Trung lấy ra một tờ giấy chứng nhận, đưa lưng về phía Lưu Vũ Yến và Trương Quang Bắc, hướng về người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên kia sau khi nhìn qua, miệng há hốc lớn tới mức có thể nuốt được cả quả dưa, sau một lúc lâu cũng không khép lại được.
Phương Minh Viễn lại lấy ra 500 tệ, nhét vào trong tay người phụ nữ trung niên, nói:
- Nếu như việc ngày hôm nay bà có thể giữ kín, hôm nay cho dù là ai bà cũng coi như chưa từng gặp, coi như chưa xảy ra chuyện gì, như vậy 500 tệ này sẽ là của bà. Còn nếu như tôi biết bà nói với người khác nửa chữ, chẳng những bà sẽ không có tiền, hậu quả thế nào thì bà tự mình nghĩ đi thì hơn! Tôi có thể cam đoan có thể cho bà tới sa mạc Tân Cương ăn miễn phí dưa muối thiu!
Người phụ nữ trung niên nắm chặt lấy 500 tệ, liên tục gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, tối hôm nay tôi chưa nhìn thấy gì cả, cửa này là do tôi không cẩn thận nên phá hỏng.