Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 161: Phá án rồi?




Chiều ngày 17, tin tức từ cục cảnh sát thành phố truyền đến. Người phụ trách chuyên án, phó cục trưởng Trương Quang Vĩ tự mình hướng đến Phương Minh Viễn giải thích tình hình tiến triển của vụ án.

-Bắt được kẻ trộm rồi?

Phương Minh Viễn có chút giật mình nhìn Trương Quang Vĩ. Đây mới là ngày thứ tư xảy ra sự việc, không ngờ đã bắt được người bị tình nghi phạm tội, đúng là khả năng của cục cảnh sát không thấp nhỉ? Không ngờ treo giải thưởng ba trăm ngàn lại có hiệu quả.

-Đúng vậy, đã bắt giam tên trộm. Nhưng hai chiếc điện thoại di động bị mất trộm lại không tìm thấy.

Trương Quang Vĩ áp chế bức xúc trong lòng, có phần tiếc nuối nói:

-Bởi vì người bị tình nghi phạm tội không chịu khai cho nên hiện tại không thể xác định tung tích của hai chiếc điện thoại.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, giờ khắc này, hắn thật sự hoài nghi liệu có phải cục cảnh sát thành phố Thượng Hải tuỳ ý bắt vài tên lưu manh nhận tội thay hay không? Trải qua những bất công ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đối với năng lực làm việc của cảnh sát của Hoa Hạ thật không thể tín nhiệm. Tuy nhiên lời này trong lòng có thể nghĩ chứ không thể nói ra, nếu không thì có chút làm mất mặt người đối diện.

-Tên trộm là ai? Hắn là người như thế nào?

-Người bị tình nghi phạm tội tên là Câu An, là người dân Thượng Hải, đã từng phạm tội ăn cắp trước đây, xem như là tái phạm.

-Thời gian đó, y thông qua nhân viên trung tâm quản lý khu nhà tập thể của đại học Thân Hoa Tuân Ngân Hải để có được chìa khoá…

-Chờ một chút, cục trưởng Trương, anh vừa mới nhắc tới chính là quản lý trung tâm khu nhà tập thể của đại học Thân Hoa Tuân Nhân Hải? Em vợ phó hiệu trưởng đại học Thân Hoa Lý Lương Ngọc?

Phương Minh Viễn ngắt lời y.

Trương Quang Vĩ nặng nề gật gật đầu nói:

-Không sai, chính là em vợ phó hiệu trưởng, cựu phó chủ nhiệm quản lý khu tập thể lúc ban đầu đã từng có xung đột với Triệu Nhã và Phùng Thiện . Nên y đã tự mình thú nhận rằng đã cung cấp tình hình bảo vệ cho Câu An, còn cung cấp chìa khoá phòng Triệu Nhã nữa.

Thì ra ngay đêm hôm qua, khi Tuân Ngân Hải về đến trung tâm, tổ chuyên án bày ra tình huống đã ở trong nhà đợi đã lâu, Triệu Nhã và Phùng Thiện vừa mới vào liền cùng Tuân Ngân Hải phát sinh mâu thuẫn ở đại học Thân Hoa cũng không có gì là bí mật, rất nhiều người đều biết. Cho nên mở rộng phạm vi điều tra, Tuân Ngân Hải cũng thuộc đối tượng tình nghi.

Tuy nhiên Tuân Ngân Hải là nhân viên chính thức của đại học Thân Hoa, anh rể y lại là phó hiệu trưởng cho nên nhóm cảnh sát cũng là không có đến chỗ y làm việc, cũng không yêu cầu y đến một cỗ nhất định để tra hỏi mà là chỉ đến nhà thăm hỏi.

Chỉ có điều đây là một người có tố chất tâm lý kém ngoài dự liệu, không ngờ vừa mới nghe có cảnh sát ở trong nhà thì mặt mũi liền trắng xanh như tàu lá. Khiến cho hai vị cảnh sát hoài nghi. Tiếp đó sự việc rất đơn giản, một cảnh sát canh giữ Tuân Ngân Hải, vị còn lại gọi về cục cảnh sát phái người đến hỗ trợ. Lúc năm cảnh sát bước vào nhà Tuân Ngân Hải, y suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, tình huống như vậy khiến cho nhóm phá án kỳ cựu nhiều năm biết ngay Tuân Ngân Hải là có vấn đề, như vậy là kẻ vô tích sự Tuân Ngân Hải được đưa về đồn, thêm một chút thẩm vấn phá vỡ tâm lý Tuân Ngân Hải, y liền đem toàn bộ sự việc triệt để nói ra. Cảnh sát lại bố trí người bắt giữ Câu An, trước khi Câu An bỏ chạy khỏi nhà đã bắt được y.

Mặc dù Câu An vẫn còn ngậm miệng không chịu khai ra tình hình thực tế, nhưng khẩu cung của Tuân Ngân Hải cũng đã đủ để chứng minh câu chuyện này còn tồn tại điểm tình nghi quan trọng.

Tuân Ngân Hải! Phương Minh Viễn thật ra không ngờ, tên này lúc trước được Lý Lương Ngọc đứng ra bảo đảm, không ngờ còn có ngày tái phạm mà liên quan tới việc này.

-Vậy Tuân Ngân Hải có tính là tội tham ô không? Ha ha, thân là công nhân viên chức đại học Thân Hoa, lại trợ giúp kẻ trộm vào trong trường trộm cắp.

Trương Quang Vĩ lĩnh hội gật đầu nói:

-Đúng vậy. Lợi dụng chức vụ cung cấp phương tiện thuận lợi cho kẻ trộm là không làm tròn trách nhiệm. Người cặn bã như vậy ở lại trong trường đại học sẽ trở thành “con sâu làm rầu nồi canh”, một con chuột thối làm hỏng nồi nước. Hơn nữa, Tuân Ngân Hải rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, chúng tôi sẽ tra hỏi y nghiệm ngặt. Tuy nhiên theo Tuân Ngân Hải giải thích thì Câu An cũng là chịu người nào đó sai khiến mới đi trộm hai bộ điện thoại di động kia.

Phương Minh Viễn ngẩn ra, nói như vậy, phía sau còn có người giật dây.

-Ừ. Chớ xử oan người tốt nhưng tuyệt đối không bỏ qua kẻ xấu, nếu không chúng ta chính là trợ giúp kẻ xấu làm điều ác. Về phần người đứng đằng sau giật dây, tôi tin tưởng cục trưởng Trương nhất định tìm ra.

Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Trương Quang Vĩ là người công minh, xem ra Tuân Ngân Hải lúc này gặp nạn rồi. Rơi vào tay cảnh sát Hoa Hạ, lại là tái phạm nhiều lần, xem ra muốn giấu việc xấu trong quá khứ không phải là việc dễ dàng, huống chi Tuân Ngân Hải là kẻ nhu nhược. Lần trước, chính mình thấy Lý Lương Ngọc tha cho y một con đường, nhưng xem ra y là không tự nhận thức được lỗi lầm mà còn nuôi ý định trả thù.

Nếu nói Tuân Ngân Hải gây hoạ mục tiêu là Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn còn sẽ không xử nặng tay, nhưng y lại nhắm mục tiêu tới Triệu Nhã, như vậy thật không chấp nhận được. Chính Lý Lương Ngọc lúc này cũng không giúp được y.

Phương Minh Viễn nhếch miệng cười khẩy, lần trước chính là nhờ Lý Lương Ngọc bảo đảm giúp Tuân Ngân Hải tránh được một kiếp nạn. Lúc này đây, nếu Lý Lương Ngọc còn không cảm thấy được lời nói của Phương Minh Viễn, không đem y xử lý, không chỉnh đốn vài người, e rằng sẽ còn nhiều người đến gây chuyện thị phi.

Chính hắn thật ra cũng không chấp, nhưng vấn đề an toàn của Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng là vấn đề.

Lúc này đây, khu nhà tập thể bất ngờ mất trộm, Trần Trung và mấy nhân viên phụ trách bí mật bảo vệ Triệu Nhã và Phùng Thiện vẫn còn hướng Phương Minh Viễn làm kiểm điểm sai sót trong công tác. Phương Minh Viễn không trách bọn họ, thật ra việc này cũng không trách bọn họ được. Bọn họ ở đại học Thân Hoa phụ trách bảo vệ an toàn cho mấy người Triệu Nhã, nhưng lại không để ảnh hưởng đến cuộc sống học tập bình thường của họ, tất nhiên là không thể liên tục canh giữ xung quanh. Hơn nữa, trọng điểm của bọn họ là bảo hộ an toàn con người, đối với khu nhà tập thể cũng ít chú ý. Cũng không ai ngờ có người cả gan làm loạn, ban ngày đột nhập trộm cắp lầu khu nhà tập thể giáo viên.

Trần Trung thật ra đề xuất có nên mời vài nữ nhân viên bảo vệ, thuận tiện ở bên cạnh bảo hộ mấy người Triệu Nhã. giống nha Asohon Kagetsu, Lâm Liên, Vũ Điền Quang Ly hiện nay.

Ý tưởng này thật ra không tồi, nhưng thực tế thực hiện thì không ít phiền toái. Vệ sĩ của mấy người Asohon đều là được lựa chọn nghiêm ngặt ở nước ngoài. Ở trong nước, nghề vệ sĩ trước mắt vẫn là một ngành mới xuất hiện, phần lớn đều xuất thân từ đội ngũ quân nhân tinh nhuệ, nữ sinh nhân viên có thể nói là rất ít. Để tìm được vài ứng viên vừa ý cũng không phải là chuyện dễ. Phương Minh Viễn nếu hướng Tô Hoán Đông xin, thật ra cũng không có vấn đề gì. Nhưng Phương Minh Viễn không muốn để người nhà lệ thuộc vào nhân viên bảo vệ nhà nước, rốt cuộc thì bảo vệ hay là theo dõi?

Nhà họ Phương hiện giờ có không ít sản nghiệp còn giấu ở dưới nước, tuy rằng không phải là hành vi trái pháp luật nhưng vẫn đang cần giữ bí mật.

-Câu An? Câu vả lại ăn bám.

Phương Minh Viễn cười nhạt hai tiếng, thuận tay rút ra một tập chi phiếu, viết xuống một tấm chi phiếu đưa cho Trương Quang Vĩ nói:

-Cục trưởng Trương, tuy rằng vật bị mất còn chưa tìm thấy, người bị tình nghi cũng không chịu nhận tội, nhưng tôi tin tưởng cục trưởng Trương có thể đem việc nay điều tra ra manh mối. Trang chi phiếu này cục trưởng Trương vui lòng nhận, xem như là cấp cho quý cục thăm hỏi. Vẫn xin các vị tiếp tục cố gắng mau chóng tìm ra được người đứng sau giật dây và tung tích vật đẽ bị mất.

Trương Quang Vĩ tiếp nhận vừa nhìn thấy đúng là chi phiếu ba trăm ngàn nhân dân tệ, lập tức sắc mặt cười như hoa cúc, cầm lấy nói:

-Cậu Phương thật sự là quá khách khí.

Sau khi trở về, tôi lập tức nắm chắc thời gian thẩm vấn Câu An, mau chóng vì cậu Phương tìm vật bị mất trở về.

-Vậy làm phiền cục trưởng Trương, sau này anh có chuyện gì khó khăn, nếu tôi có thể giải quyết thì nhất định phải báo cho tôi biết.

Phương Minh Viễn mỉm cười nói:

-Chuyện lớn không dám nói, một ít sự tình đủ khả năng, vẫn là có thể.

Phương Minh Viễn trong lòng biết rõ, nhà họ Phương hiện giờ ở nông thôn thành thị hay trong quan trường căn bản cũng cần phải củng cố.

Tuy nói rằng tầng lớp lãnh đạo cao cấp ở Thượng Hải đều có thể nói chuyện, nhưng vẫn cần phải có sự ủng hộ của trung hạ tầng cán bộ ủng hộ.

Dù sao cũng là một chút chuyện nhỏ, nếu nói muốn vận dụng đến quan hệ với lãnh đạo cao cấp của Thượng Hải thì mất nhiều hơn được. Trương Quang Vĩ ngôn từ hiển nhiên có ý tứ dựa vào nhà họ Phương, làm phó cục trưởng trẻ tuổi nhất của cục cảnh sát Thượng Hải, sau này con đường thăng quan tương đối lớn, nếu như không phải là đạo đức phẩm chất quá kém, Phương Minh Viễn tất nhiên phải là xin vui lòng thu nạp. Đương nhiên Trương Quang Vĩ sau này có thể trở thành chỗ dựa chính trị cho nhà họ Phương hay không, qua khảo sát vừa rồi đã quyết định. Nhưng cũng không cản trở Phương Minh Viễn hiện tại hướng về phía y ban một chút thân tình.

Trương Quang Vĩ trong lòng mừng rỡ, liện tục gật đầu nói:

-Không có gì phiền, không phiền gì cả, đây cũng làm công việc chúng tôi phải làm. Cậu Phương vì phát triển kinh tế Thượng Hải cống hiến to lớn, chúng tôi đương nhiên là phải bảo hộ các vị.

Cậu Phương này thật sự là rất thức thời, chính mình chẳng qua nói vài câu, này cành ô-liu liền duỗi lại đây.

Nếu mục đích đã đạt được, Trương Quang Vĩ cũng không ở chỗ này ngây người, chủ động cáo từ trở về.

Trương Quang Vĩ rời đi không đến năm phút, lâm Dung liền dẫn Hạ Văn đến.

Phương Minh Viễn đứng dậy, vừa mừng lại vừa lo, nắm tay Hạ Văn cười nói:

-Anh Hạ, vừa rồi để anh đợi lâu, thế nào, trên đường thuận lợi chứ?

Hạ Văn cười nói:

-Tôi vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ hứng thú đi máy bay công vụ, so với hãng hàng không thì thoải mái nhiều lắm! Chẳng trách chủ tịch các công ty ngoại quốc đều có phi cơ riêng lui tới các nơi.

Phương Minh Viễn đưa anh ta qua sô pha ngồi, Lâm Dung đưa nước trà lên, sau đó cầm sổ ghi chép ngồi xuống một bên