Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 159: Lòi đuôi chuột




Huống gì bây giờ Tuân Ngân Hải đang còn lòng đầy nộ khí. Ông ta tự cho rằng mình là người làm việc trong trường, Park Gyeong Won lại là người ngoại quốc, nếu như giáo viên là người nước ngoài thì tất nhiên mình cũng có nghĩa vụ phải chăm sóc người ta đàng hoàng, nếu như chọn phòng mà Park Gyeong Won không ưng, sau này oán trách cái gì, mấy thầy giáo trong trường chẳng phải là sẽ trách mình làm việc không ra gì sao? Hơn nữa cái phòng đó là do Park Gyeong Won chọn, chẳng phải là do ông ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà đi sinh sự muốn đem đuổi người ta ra ngoài.

Kết quả là không thể nịnh bợ được Park Gyeong Won, lại còn bị anh rể chửi cho một trận tơi bời, mất chức, khiến ông ta trở thành trò cười cho cả thiên hạ!

Tuân Ngân Hải ở trong trường cảm thấy ai cũng nhìn mình với bộ mặt cười mà không cười, dường như đang châm biếm ông ta cái gì đó, nhưng hiện tại ông ta cũng bất lực với chuyện này, ông ta hiện giờ đang là trong diện cần phải chờ xem xét, nếu như trong thời gian này lại gây chuyện với sinh viên hay đồng nghiệp trong trường, e rằng đến lúc đó đến cả anh rể cũng chẳng thể bảo vệ nổi ông ta.

Vì vậy Tuân Ngân Hải cứ giả vờ như không có chuyện gì, nhắm mắt làm ngơ!

Khi Câu An đến tìm ông ta, thứ nhất là vì ông ta nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì, thứ hai là vì trong lòng muốn báo thù nên đã nhận lời.

Kết quả khi hỏi tường tận Câu An, Tuân Ngân Hải vô cùng vui mừng, những người mà Câu An muốn tìm chẳng phải là chính là Triệu Nhã và Phùng Thiện sao? Cái này đúng gọi là trái đất quay tròn! Để các người tự tung tự tác, hôm nay thì cho các người ngậm trái đắng!

Tất nhiên, Tuân Ngân Hải cũng không quên nhắc nhở Câu An, mấy người Triệu Nhã không phải loại bình thường.

Nhưng Câu An lại chẳng để tâm chuyện này, người cần y làm chuyện này cũng không phải là loại bình thường, hơn nữa cái cần y ăn trộm cũng không phải là đồ gì to tát, chỉ là muốn giáo huấn mấy cô sinh viên này, cho họ biết thế nào là trời cao đất dày mà thôi! Tuân Ngân Hải nghe thì hiểu ngay, đây là có người muốn chỉnh mấy người Triệu Nhã, lại nghĩ đến chuyện Câu An cũng là người trong giang hồ lăn lộn nhiều năm, những chuyện thế này chắc chắn hiểu rõ hơn ông ta. Nếu đã là như vậy Tuân Ngân Hải tất nhiên là cũng đem hết tất cả những chuyện mình biết tường tận kể cho Câu An. Hơn nữa còn chỉ điểm cho y nên đến phòng họ vào lúc nào để không bị nghi ngờ.

Vì đây là khu nhà của giáo viên, không chỉ có những giáo viên này là có chìa khóa, ban quản lý ký túc xá cũng phải giữ lại mốt chiếc phòng lúc cần. Tuân Ngân Hải còn nhân lúc mọi người không để ý giúp Câu An đánh thêm một chìa, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Câu An có thể thuận lợi hành động. Đội bảo vệ của trường này đối với y chẳng là cái quái gì! Hơn nữa trong tay thì có chìa khóa, phòng của mấy người Triệu Nhã lại ở trên tầng hai, chỉ cần Câu An lựa chọn thời gian thích hợp một chút, có mặt ở hành lang một lúc cũng chẳng gây sự chú ý của nhiều người.

Nge Tuân Ngân Hải nói như vậy, Câu An cũng có chút hoảng loạn. Ở Hoa Hạ, chuyện gì cũng chỉ sợ các lãnh đạo làm căng! Còn nếu các lãnh đạo mắt nhắm mắt mở, nào là người chết trong lúc ngủ, nhân viên tạm thời, chơi trò chốn chạy cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu như lãnh đạo làm thật sự thì đúng là có khối người gặp xui xẻo. Câu An đối với chuyện này vẫn còn khắc cốt ghi tâm, mấy năm trước có một người “cùng nghề” với y chỉ là ăn trộm ví tiền của một vị trưởng phòng nho nhỏ số tiền cũng chưa đến một trăm tệ. Kết quả là bị đầy đi Tây Bắc hút khí trời, phải đến sau năm 2000 mới có khả năng được thả tự do!

Vì số tiền chưa đến một trăm tệ mà ngồi tù hơn mười năm, đây đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Y thì ăn trộm đến gần một nghìn tệ tiền mặt, lại còn thêm hai chiếc điện thoại di động, nếu như cảnh sát không quan tâm thì cũng chẳng là gì. Nhưng cảnh sát làm căng thì tốt nhất là nên trốn đi một thời gian, chờ đến lúc biển lặng mới nên trở về. Nếu chỉ vì hơn ba nghìn tệ mà mất mạng thì thật là không đáng!

Nhưng Câu An đột nhiên nghĩ lại, mình lấy gần một nghìn tệ cộng thêm hai chiếc điện thoại mà làm gì đến ba trăm nghìn tệ? Tuân Ngân Hải chẳng phải là đang nói càn sao.

-Chủ nhiệm Tuân, ông đừng có lừa tôi, đồ vật đáng giá ba trăm nghìn tệ, ông có tin không? Mẹ nó, nếu có đồ đáng giá ngần ấy tiền ai lại để ở trong ký túc xá làm gì, thế chẳng phải là bị điên sao? Hơn nữa đừng nói là mấy đứa sinh viên như thế cho dù là ông là một chủ nhiệm đi nữa thì liệu tất cả đồ trong nhà có đáng giá đến ba trăm nghìn tệ không?

Câu An vẻ mặt không cho là đúng nói:

-Tôi nói này chủ nhiệm Tuân, chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện rõ ràng đừng có ở đó mà rung cây dọa khỉ! Tôi nói cho ông biết vì chuyện này người ta trả tôi một nghìn năm trăm tệ, tôi đã đưa cho ông năm trăm tệ mà mạo hiểm hơn ông nhiều, nếu ông còn muốn đòi thêm thì không có cửa đâu!

Câu An tay trái nâng ly rượu, tay phải thì cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, mơ màng nói.

-Ôi trời! Mẹ nó, cậu đúng là không cần mạng nữa rồi!

Tuân Ngân Hải giận đến mức muốn cho y hai cái bạt tai, đã là lúc nào rồi mà y còn không tin chứ!

-Tôi nói cho cậu biết, chuyện này là anh rể tôi nói, đồ vật đáng giá ba trăm nghìn tệ bị mất, chuyện này đã được thông báo toàn thành phố rồi!

Tuân Ngân Hải oán hận nói:

-Nếu như cậu không tin thì đi hỏi thăm xem! Tôi nói cho cậu biết người mất đã treo thưởng nếu người nào có thể cung cấp được chứng cứ xác thực đều được thưởng một nghìn tệ. Nếu như cảnh sát có thể phá được án trong một tuần thì sẽ được thưởng ba trăm ngàn tệ!

Câu An không khỏi húp một ngụm khí lạnh, nếu như những lời Tuân Ngân Hải nói là thật thế thì đúng là thật đáng sợ! Mình lần này đúng là đã đụng vào tổ ong vò vẽ rồi!

Vì một đồ vật ba trăm nghìn tệ mà có thể treo giải lên đến ba trăm mười nghìn tệ, điều này rõ ràng là thể hiện người ta tiền nhiều thế lớn, căn bản là không coi tiền là gì. E rằng không phải người ta muốn tìm lại đồ vật đã mất mà chỉ muốn nhất định phải tìm được thằng trộm đồ như mình mà thôi! Có điều như thế cũng chẳng có gì là lạ, người có tiền càng coi trọng thể diện, những chuyện như thế này mặc dù Câu An chưa bao giờ thấy qua nhưng tuyệt đối là đã từng nghe nói qua.

-Mẹ nó! cũng chỉ có hai chiếc điện thoại, sao lại nhiều tiền thế chứ?

Câu An tự nhủ thầm:

-Mấy cái điện thoại đó ngoài việc màu sắc hơi khác lạ một chút, kiểu dáng hình thức cũng chẳng có gì gọi là khảm ngọc trạm vàng, sao lại đáng giá những 300 nghìn tệ chứ?

-Tôi còn nghe nói, Câu An, cậu có phải là làm tung đồ đạc trong phòng của người ta lên, lại còn vứt tung mớ quần áo ra khắp phòng nữa.

Tuân Ngân Hải thấp giọng hỏi.

-Đúng vậy!

Câu An gật đầu trả lời. Đó tất nhiên là do y cố ý rồi, như thế cảnh sát mới không thể biết được động cơ gây án của y là gì, càng không thể biết mình vì hai chiếc điện thoại đó mà đột nhập, có khi lại cho rằng đó là do kẻ trộm vô tình đột nhập trúng phòng đó mà thôi.

-Tôi nói cho cậu biết, cậu gặp rắc rối lớn rồi!

Tuân Ngân Hải cố gắng áp giọng xuống nhỏ nhất nói:

-Chiều hôm đó, đồn cảnh sát đã cử người tới, trong đó có một cảnh sát trẻ sờ mó trộm nội y của người ta, kết quả là bị bắt ngay tại hiện trường. Ngay ngày hôm đó bị đưa về cục để điều tra! Ngày thứ hai liền bị cục cảnh sát đuổi thẳng cổ! Cậu có biết bố anh ta là ai không? Là trưởng phòng nhân sự của cục y tế Thượng Hải đấy!

Câu An lại hút thêm một ngụm khí lạnh, cho dù cục y tế cũng chẳng phải là một cơ quan quyền lực gì cho lắm, nhưng cũng không thể xem thường người ta được. Con người ăn đủ thứ loại trên đời, sao có thể không mắc bệnh chứ, mà trưởng phòng nhân sự lại là một phòng quan trọng của cục y tế, đến cả công tử nhà trưởng phòng cục mà cũng bị người ta không nể tình đá đít ra ngoài, thế thì chỉ có thể nói một điều rằng, cậu ta đã đụng đầu phải nhân vật tai to mặt lớn, to đến nỗi mà cục cảnh sát căn bản cũng không thèm nể mặt một trưởng phòng cấp cục!

Tên tiểu tử này chỉ là giấu đi một chiếc quẩn nhỏ của đối phương, còn mình thì lại đem quần áo của người ta, thậm chí là cả quần áo lót ném bừa bãi khắp phòng Câu An hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi cảnh sát đến điều tra hiện trường hai cô gái ấy sẽ giận giữ đếm mức nào. Y vỗ đùi hối hận, mình chỉ nghĩ đến chuyện đáng lạc hướng cảnh sát mà lại không nghĩ đến chuyện làm như thế sẽ làm cho đối phương cảm thấy bẽ mặt!

Chuyện này nếu như là đối với người bình thường, tất nhiên cũng chẳng phải là vấn đề gì, mất mặt thì sao dù có giận dữ hơn nữa không tìm ra mình thì cũng chẳng sao. Nhưng đối với một người dám treo thưởng vụ án tới ba trăm nghìn tệ thì người ta hoàn toàn có cái khả năng tìm ra mình! Nghĩ đến đây, Câu An không khỏi rùng mình, y có một dự cảm lần này chính y đã tự rước lửa thiêu mình rồi. Chỉ vì ham mấy nghìn tệ tiền thù lao mà đã chọc giận nhân vật mà mình không nên đụng đến.

-Câu An, tôi hôm nay tới tìm cậu chính là muốn khuyên cậu một câu. Nhanh nhanh mà chạy đi, trốn đi nơi khác chằng dăm bửa nửa tháng đợi sóng yên biển lặng rồi quay về!

Tuân Ngân Hải lúc này mới lòi đuôi chuột, mục đích hôm nay ông ta đến tìm Câu An chính là vì chuyện này.

Tuân Ngân Hải lúc này cũng là hối hận không kịp, nếu sớm biết sẽ làm ra phong ba lớn như thế này, nói thế nào ông ta cũng sẽ không giúp Câu An chuyện này, đừng nói là chỉ có năm trăm tệ, cho dù là năm nghìn tệ ông ta cũng không làm. Nhưng hiện giờ ông ta và Câu An đã cùng ngồi trên lưng cọp, y mà không thoát thì mình cũng đừng hòng chạy. Nếu như Câu An bị bắt, ông ta cũng không cho rằng Câu An sẽ tự mình nhận hết trách nhiệm mà để mình tự do bên ngoài!

Vì vậy, cách tốt nhất là hãy để Câu An rời khỏi Thượng Hải đến nơi nào đó trốn một thời gian, tốt nhất là đi càng xa càng tốt, dù sao thì Hoa Hạ dân số đông, bây giờ người di cư nhiều cũng chẳng có gì là lạ. Chỉ cần rời khỏi Thượng Hải, cảnh sát dù có muốn bắt y cũng như mò kim đáy bể. Câu An được an toàn thì ông ta tất nhiên cũng an toàn rồi!

Đây là kết luận mà sau khi biết được tin tức Tuân Ngân Hải đã suy đi tính lại! Chỉ tiếc là khi ông ta biết cũng đã quá muộn, đã hai ngày trôi qua mới biết được tin tức từ phó hiệu trưởng, nếu không ngay ngày hôm đó ông ta đã hẹn Câu An ra rồi.

Có điều Tuân Ngân Hải cũng có chút tò mò, người sai Câu An đi trộm đồ rút cuộc là ai? Và là người có chỗ dựa như thế nào? Nếu như sự việc bị phát giác đến cùng thì liệu có khả năng bảo vệ Câu An hay không?

Ông ta cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi chứ không ngốc tới mức đi hỏi.

-Đi?

Câu An nắm chặt chén rượu trong tay đến nỗi gân xanh đều nổi lên.