Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 146: Ngân hàng cổ phần vốn tư nhân đầu tiên




Bây giờ là cuối tháng 10 của năm 95, tính thời gian, nếu lịch sử không thay đổi, vẫn có thời gian hai năm rưỡi, sự việc khiến người Hoa trên toàn thế giới đều kinh ngạc sẽ xảy ra. Tuy rằng trong kiếp này có con bướm nhỏ là hắn vỗ cánh, nhưng Phương Minh Viễn lại không cho rằng, tất cả mọi việc hắn làm có thể ảnh hưởng đến Indonesia.

Trong kiếp trước, đã đối mặt với sự việc bi thảm khiến mọi người vô cùng đau lòng, tâm có mà lực không đủ. Đừng nói là báo thù bọn cầm thú đó, đến năng lực ảnh hưởng đến chính phủ quốc gia cũng không có. Bây giờ Xuất thân “tái sinh” hiện nay cũng có sự biến đổi giống như nghiêng trời lệch đất. Thế nên việc bù lại những nuối tiếc trong kiếp trước, đã trở thành khúc mắc khó có thể xoá đi trong lòng Phương Minh Viễn.

Nuối tiếc trong kiếp trước, có thể nói là rất rất nhiều, có liên quan đến cá nhân, cũng có liên quan đến quốc gia. Nhưng bi kịch đó, chắc chắn là một trong những sự việc nuối tiếc quan trọng nhất trong lòng Phương Minh Viễn.

Vận mệnh bi thảm của người Hoa ở Indonesia thay đổi như thế nào, báo thù sự bạo hành của những kẻ cầm thú đó như thế nào, khiến bọn họ sau này mãi mãi cũng không dám có những ý nghĩ tương tự nữa. Đây có thể là vấn đề khiến Phương Minh Viễn suy nghĩ đã rất lâu rồi, mãi cho đến hôm nay, cũng không có một kế hoạch nào có thể thực hiện hoàn chỉnh được.

Có lẽ có người nói, việc này không dễ giải quyết, đã biết thời gian xảy ra bạo loạn, cũng biết người khởi xướng, kéo một nhóm phương tiện truyền thông nổi tiếng thế giới đến trước, bạo loạn vừa xảy ra, sẽ lập tức công bố sự việc ra toàn thế giới. Đó đã là năm 1998, không phải thập niên 70, 80, càng không phải thời kỳ chiến tranh lạnh. Các quốc gia châu Âu và Mỹ nước nào cũng khoe khaong mình là vệ sĩ nhân quyền, đối với những hành vi giết hại trái với chủ nghĩa nhân đạo như thế này, họ không có lý do cũng không thể ngồi nhìn không để ý đến. Nếu không thì, há chẳng phải là họ tự tát vào mặt mình sao?

Nói không sai, trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, bạo loạn bài Hoa của Indonesia, chính là sau khi bạo loạn xảy ra, do sự lên án mạnh mẽ của xã hội quốc tế, chính phủ Indonesia không thể không thay đổi chính sách bàng quang với sự khó khăn của người khác, mệnh lệnh cho quân đội và cảnh sát bình ổn náo loạn. Nhưng tiền đề có thể dẫn tới sự lên án mạnh mẽ của xã hội quốc tế là, sự viêc đã mở rộng đến mức đội nhất định.

Nếu chỉ ba đến năm người Hoa ở Indonesia bị thương, thì xã hội quốc tế đã tuyệt đối không tham gia vào. Các quốc gia chủ yếu của quốc tế hiện nay, rất nhiều nước đều là quốc gia đa dân tộc, trong nội bộ quốc gia, xảy ra việc như thế này, thực ra là quá phổ biến rồi. Không quốc gia nào trong một năm không có vài vụ án tương tự, đến các nước châu Âu, trong nước bảo hộ và phúc lợi đã được trang bị đến tận răng cũng có vụ án dân bản địa tấn công bằng súng coi dân di cư như kẻ thù. Nếu sự việc như thế này, đều có nước khác nhúng tay vào, thì có nghĩa là nội chính của quốc gia đó bị can thiệp, quốc tế trật tự chắc chắn sẽ đại loạn. Chính phủ các quốc gia trên thế giới chính là vì tránh để mình sau này cũng đứng trước vấn đề khó khăn giống như vậy, nên cũng tuyệt đối không mở tiền lệ như thế.

Điều này có nghĩa là, nếu muốn nhận được sự giúp đỡ của quốc tế, thì Phương Minh Viễn phải ngồi nhìn sau khi đồng bào của mình bị giết hại trên quy mô lớn, mới có thể hành động được. Nếu như thế, cho dù là chuẩn bị nhiều đến đâu, cũng không thay đổi được kết quả việc người Hoa ở Indonesia bị giết hại. Nếu phải tìm ra điểm khác biệt thì chính là sự khác biệt về con số hàng trăm hay hàng ngàn người chết mà thôi.

Kết quả năm mươi bước cười một trăm bước này, có lẽ không phải là thứ Phương Minh Viễn có thể chấp nhận được.

Tuy rằng, vấn đề này trước mắt giải quyết như thế nào, Phương Minh Viễn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng Lý Quân Dao cho dù nói thế nào cũng coi là người cùng chí hướng trong việc này, cho nên Phương Minh Viễn cũng không nghĩ tới việc làm khó ông ta, chỉ mỉa mai ông ta một phen rồi sau cùng vẫn cho mấy viên đường, nói như vậy, vừa đạt được mục đích giết gà doạ khỉ, vừa kết được thiện duyên.

-Tiểu Nhã, anh Viễn làm như thế này chắc chắn là có lý của anh ấy. Chúng ta cũng không thiệt gì cả, cứ làm như thế đi.

Phùng Thiện lắc cánh tay Triệu Nhã, khẽ nói.

-Cậu đó.

Triệu Nhã đành gật đầu liên tục rồi nói,

-Chính cậu ta nói mặt trời mọc ở phía tây, lặn ở phía đông, e rằng cậu cũng sẽ kiên quyết ủng hộ cậu ta mất? Hừ sau này hãy đợi sự ức hiếp của cậu ấy đi!

-Tiểu Nhã

Phùng Thiện đỏ bừng mặt, xấu hổ nói.

-Nếu mặt trời mọc ở phía tây, lặn ở phía đông cũng không có gì sai?

Phương Minh Viễn giương mày lên nói.

-Hả? Sao lại có thể thế được?

Hai cô gái đều đồng thanh nói.

-Bốn Phía Đông Nam Tây Bắc không phải là loài người định ra sao, nếu không thì đã trở thành mặt trời mọc ở phía tây lặn ở phía đông rồi.

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.

-Cậu đúng là đồ càn dở!

Triệu Nhã không thể nhịn được cười mắng.

-Được rồi, càn quấy vẫn là càn quấy.

Phương Minh Viễn duỗi thẳng lưng, tựa vào sô pha nói,

-Các cô nghĩ đi, tiếp theo chúng ta sẽ đi ăn tối ở kí túc xá, rồi còn đi loanh quanh ở đâu nữa?

Trong tháng này, chạy vạy khắp nơi, hắn cũng thực sự hơi mệt rồi, ngồi trên sô pha liền có chút lười biếng, không muốn nhúc nhích.

-Anh Viễn, anh mệt à?

Phùng Thiện nhìn Triệu Nhã, chần chừ nói,

-Triệu Nhã, buổi chiều chúng ta còn phải đi học, hãy để anh Viễn nghỉ ngơi ở kí túc xá đi.

Thì ra hai người sau khi biết hắn quay về Thượng Hải đã xin khoa cho nghỉ học một ngày, chỉ là sự xuất hiện bất ngờ của bọn Lý Đông Dương lại khiến họ thực sự mất hứng.

Tuy Triệu Nhã có ý kéo Phương Minh Viễn ra ngoài, nhưng thấy nét mặt mệt mỏi của Phương Minh Viễn, trong lòng cô cũng có chút không đành lòng, gật đầu nói:

-Thế thì cứ làm như vậy đi, cậu ở kí túc xá nghỉ ngơi đi, buổi trưa chúng tôi sẽ mang cơm về cho.

Sự chăm sóc của hai cô gái, khiến trong lòng Phương Minh Viễn có chút cảm động, đáng tiếc là chưa nằm trên sô pha được một lúc thì lại có điện thoại gọi tới. Lần này lại là Vu Thu Hạ.

Sau một hồi hỏi han ân cần, Vu Thu Hạ mới nói vào đề chính,

-Minh Viễn, cậu nghe nói gì chưa? Ngân hàng thương mại cổ phần mô hình toàn quốc có cổ phần của doanh nghiệp tư nhân đầu tiên ở Hoa Hạ sắp thành lập rồi.

-Hả?

Phương Minh Viễn đang nằm trên ghế sô pha lập tức ngồi dậy

-Chị Thu Hạ, chị nói là ngân hàng Tế Dân à?

-Ngân hàng Tế Dân? Tên của ngân hàng mới vẫn chưa được quyết định, nhưng tên này cũng không sai, sau này tôi có thể thử giới thiệu với những người khởi xướng khác cái tên này.

Trong điện thoại là giọng nói có chút ngạc nhiên của Vu Thu Hạ. Phương Minh Viễn bất giác toát mồ hôi, vừa nãy nói lỡ miệng.

Ngân hàng Tế Dân trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, là ngân hàng thương mại cổ phần mô hình toàn quốc có cổ phần của doanh nghiệp tư nhân đầu tiên thành lập ở Hoa Hạ, cũng là ngân hàng thương mại cổ phần mô hình toàn quốc lấy vốn tư nhân làm chủ thể thành lập đầu tiên ở Hoa Hạ, từ đó mở màn cho cuộc cải cách trong lĩnh vực tài chính ở Hoa Hạ.

Từ Tế Dân xuất phát từ “Thư võ thành” : “Tinh thần này của bạn, nhất định muốn giúp đỡ tôi, kêu gọi sự giúp đỡ của triệu dân giúp dỡ tôi, không được làm những việc khiến mình xấu hổ” . sau đó lấy từ “ tế dân” với ý nghĩa giúp đỡ nhân dân. Cát Hồng - nhân sĩ nổi tiếng thời nhà Tấn đã viết trong “ Bão phác tử bị khuyết” rằng: Trách kì thể nhi luận tế lễ, tắc tượng thế tế dân chi huân bất trứ hĩ.”. Hứa Hoành Tắc thời Nguyên trong quyển phú thơ “Huấn tử” đã viết: “Thân cư khuyển mủ tứ trí quân, thân tại triều đình tứ tế dân”.

Sở dĩ lấy tên Tế Dân, một mặt là lấy ý nghĩa ngân hàng quản lý tiền bạc để phục vụ cho nhân dân, mặt khác, là vì nó chủ yếu lấy doanh nghiệp tư nhân mô hình nhỏ và vừa, kĩ thuật cao là đối tượng phục vụ chủ yếu, toàn lực giúp đỡ quy mô doanh nghiệp ưu thế của họ, để tăng lợi ích.

Sự thành lập của ngân hàng Tế Dân, đã tạo ra hàng loạt ghi chép ở Hoa Hạ. Nó là ngân hàng thương mại cổ phần mô hình toàn quốc lấy doanh nghiệp tư nhân làm chủ thể đầu tiên ở Hoa Hạ, đồng thời cũng là doanh nghiệp tài chính cổ phần quy phạm nghiêm túc thành lập theo “luật công ty” và luật ngân hàng thương mại”. Sự khống chế doanh nghiệp hiện đại thực hiện quy phạm và sự đặt chân của ngành tài chính cổ phần ở hoa hạ nhiều thành phần kinh tế, khiến ngân hàng Tế Dân ở Hoa Hạ vừa thành lập đã có sự khác biệt với các ngân hàng hiện có trong nước và các ngân hàng thương mại khác. Nó còn là ngân hàng thương mại theo ngành buôn bán lập bảng biểu báo cáo tài chính theo mẫu quốc tế,và mời người ở công ty kế toán phổ hoa tiến hành kiểm toán đầu tiên ở Hoa Hạ.

Sau bốn năm ngân hàng Tế Dân thành lập, lập tức thành công trên thị trường giao dịch chứng khoán Thượng Hải. Sau bốn năm, nó lại trở thành ngân hàng thương mại phát hành công trái thành công trong thị trường chứng khoán ngân hàng toàn quốc đầu tiên. Năm 2005, ngân hàng Tế Dân hoàn thành thành công trong cải cách phân chia cổ phần, trở thành ngân hàng thương mại đầu tiên trong nước hoàn thành thành công phân chia cổ phần, cung cấp thành công kiểu mẫu cho việc cải cách phân chia cổ phần trên thị trường tư nhân Hoa Hạ.

Người khởi xướng ngân hàng Tế Dân có khoảng năm mươi công ty, trong đó bao gồm các doanh nghiệp công ty nổi tiếng toàn quốc như liên công thương nghiệp toàn quốc ở Hoa Hạ, công ty tập đoàn Thông Đạt của tỉnh Quảng Đông, công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư nông thôn Hoa Hạ, hiệp hội bảo hiểm chủ tàu Hoa Hạ, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả mấy doanh nghiệp công ty đến từ Ma Cao và Hồng Kông. Những công ty này là thành viên của liên hiệp công thương nghiệp Hoa Hạ. Ngân hàng Tế Dân độc lập hạch toán, tự chủ kinh doanh, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, tự gánh chịu nguy hiểm, tự ràng buộc mình bằng pháp nhân độc lập, tiếp nhận sự quản lý giám sát của ngân hàng nhân dân Hoa Hạ.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy kì lạ, tại sao Phương Minh Viễn biết rõ về ngân hàng Tế Dân như thế, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, Bạch Bình mẹ của Phương Minh Viễn trong kiếp trước, cũng đã từng đầu tư trong một khoảng thời gian, mà ngân hàng Tế Dân chính là một trong số đó. Khi đó, Phương Minh Viễn đã không ít lần lên mạng tìm kiếm tư liệu về ngân hàng Tế Dân cho mẹ. Cho nên, đối với lịch sử của ngân hàng Tế Dân, cậu ta có thể hiểu tương đối rõ. Trong kiếp này, e rằng không có người hiểu rõ nguyên do từ đầu đến cuối của sự thành lập ngân hàng Tế Dân hơn hắn.

Phương Minh Viễn lắc đầu, lần này thực sự là bận bù đầu, không ngờ quên chuyện này lên chín từng mây. Tuy nhiên, trong ký ức của hắn, trong số những người khởi xướng ngân hàng Tế Dân, hình như không có tập đoàn vận tải biển Quách thị, xem ra lịch sử có thể cũng có sự biến hoá huyền diệu. Tuy nhiên, chị Thu Hạ gọi điện thoại đến, e rằng không chỉ đơn giản thông báo cho hắn về sự thành lập của ngân hàng Tế Dân?

-Minh Viễn ông cũng bảo chị hỏi cậu, cậu có muốn tham gia, trở thành một trong những người thành lập nên ngân hàng Tế Dân không?

Không ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ nhanh chóng hỏi tiếp.